Chương 17
Tôi giam chân trong nhà đã được năm ngày. Đã làm hỏng mười mấy khung vẽ. Đầu óc mụ mị với tần suất cao hơn, tay cầm bút bắt đầu run lẩy bẩy.
“Jun à, em xin anh…” Một tiếng nói vang lên sau lưng.
Tôi quăng cái bút đang cầm, “Em tự tiện vào rồi đấy.”
“Nhưng mà…” Em áp mu bàn tay lên mắt, miệng nhành ra, rồi khóc.
Trông bộ dạng như vậy, tôi thấy thật phiền hà.
“Em ra ngoài đi.” Tôi nổi nóng, “Đừng xuất hiện trước mặt anh.”
“Em sẽ ra ngoài, nhưng xin anh, ăn một miếng thôi cũng được.”
“Anh không muốn, em để anh yên đi.”
“Đã hai ngày nay anh chưa ăn gì cả. Anh sẽ chết đấy.”
“Anh chưa chết được đâu. Nhưng cách cái chết không còn xa nữa. Anh không muốn khoảng thời gian quý báu này trôi qua trong vô nghĩa.”
“Anh ăn đi.”
“Em lắm chuyện!”
Tôi nhặt bút và quay về giá vẽ. Động tác này cũng khiến tôi cảm thấy lãng phí thời gian. Đúng lúc ấy từ bên cạnh, Megumi giơ tay giằng lấy khung vẽ.
“Trả đây.”
“Tranh kiểu này không vẽ thì hơn.” Em ném khung xuống sàn và giậm chân lên.
“Em đang làm cái gì thế?” Tôi giơ tay xô Megumi làm em va đầu vào tường.
Megumi rên rỉ ngồi thụp xuống. Tôi đặt tay vào cổ em. Megumi không chống cự lại mà chỉ ngước nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy.
“Định giết em hả?”
Tôi không trả lời, chỉ muốn nhấn thêm sức. Bất chợt đau thấu não, một cơn đau khủng khiếp chưa từng thấy bao giờ. Tôi ôm đầu, đau quằn quại.
Cơn đau đầu kéo dài bao lâu chẳng rõ. Khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trên sàn. Cảm giác hơi khác so với ban nãy, giống như ống kính lấy đúng tiêu cự, tôi thấy tinh thần sáng suốt ra.
Megumi lo lắng nhìn tôi, “Anh có sao không?”
“À…” Tôi từ từ nhỏm dậy, nhìn lại Megumi. Đầu bỗng nhói lên như bị kéo da đầu. Chính tôi cũng không hiểu ra sao, nhưng một nỗi khát khao gần như dục tính trỗi dậy. Khuôn mặt em, thân thể em đang vẫy gọi tôi.
“Cởi quần áo.” Tôi nói.
Megumi ngạc nhiên, “Sao ạ?”
“Bảo em cởi quần áo.” Tôi lặp lại. “Cởi sạch ra.”
Megumi bắt đầu cởi quần áo, không một lời thắc mắc lý do. Rồi đứng trước tôi, trần trụi y như ma nơ canh. “Thế này được chưa ạ?”
“Nằm kia đi.” Tôi lấy tập phác họa mới mua, bắt đầu đưa bút. Chỉ vài nét thâu tóm lại hình dáng em. Tôi tin chắc mình vẽ được. Bây giờ có thể vẽ được rồi.
“Khung vẽ, đi mua khung vẽ mới đi.” Tôi ngắm bản phác vừa hoàn thiện. “Màu nữa. Tất cả bắt đầu lại từ đầu. Mấy cái đã vẽ đều phế cả, em vứt hết đi.”
Mặc quần áo xong, Megumi không đi ngay. Tôi nổi điên, “Em chần chừ cái gì? Đi nhanh lên, cảm hứng sáng tác của anh đang biến mất rồi đấy.”
Megumi bèn nói, “Em đi đây, trong lúc chờ anh ăn gì đi. Em làm sandwich đấy, ăn đi anh nhé.”
“Sandwich?” Tôi cau mày. Nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt Megumi. Chẳng còn cách nào khác, tôi gật đầu. “Hiểu rồi, anh sẽ ăn. Anh không thể để mình chết vì đói chừng nào chưa hoàn thành bức tranh này.”
“Em đi đây.” Megumi tươi tỉnh hơn.
Từ hôm nay, tôi sẽ dốc toàn lực để vẽ Megumi khỏa thân. Đây là lần đầu tiên từ nhiều tháng qua tôi tận hưởng hương vị của việc sáng tác. Tôi không hiểu sao lại có sự thay đổi này nữa. Rất rõ ràng, nó liên quan đến cơn đau đầu kia. Có lẽ phần Naruse Junichi còn sót lại trong tôi đang cố một phút huy hoàng trước khi vụt tắt. Nếu thế, bức tranh này sẽ là bằng chứng cho sự tồn tại của Naruse Junichi.
Tôi còn lại bao nhiêu thời gian đây?
Bút vẽ lại ngưng di chuyển.
Dù tôi muốn vẽ đến mức nào, bàn tay cầm bút vẫn không cử động. Tranh khỏa thân vẫn chưa hoàn thành mà ham muốn vẽ nó cứ dần dần tiêu tan.
Khi bừng tỉnh, tôi nhận ra mình lại đang ngồi trước chiếc đàn piano đồ chơi. Tôi chỉ chơi bằng ngón trỏ, chơi như thế suốt mấy tiếng liền.
“Anh không vẽ à,” cô người mẫu hỏi. Tôi không trả lời. Và cô ấy hỏi đi hỏi lại. “Tại sao anh lại không vẽ chớ? Tại sao anh lại không vẽ?”
Tôi gào lên, “Thôi đủ rồi, mặc kệ anh.”
Cô gái khóc. Tôi nhìn mà ngán ngẩm. “Làm sao em khóc?” Tôi hỏi. “Nếu em chán ghét đến mức phải khóc lóc, em nên ra khỏi đây thì hơn.”
“Vì yêu anh nên em mới ở đây,” cô gái nói.
Yêu à? Đó là cái quái gì?
Tôi nhớ mình từng yêu em. Một quá khứ xa xôi. Yêu ai chẳng qua là bớt cảnh giác với người ấy hơn người khác mà thôi.
“Em yêu anh,” cô gái lặp lại. Lời nói dối trá. Tôi không tin. Bên dưới cái lớp ngụy trang ấy chẳng biết đang cuộn trào mưu toan gì.