← Quay lại trang sách

Tập 2

Thời gian lặng lẽ trôi theo ngày tháng. Mới ngày bở ngở từng con đường góc phố, không cảm dám ăn hàng trước cổng trường. Bây giờ, Ngọc Huyền đã hoàn tòan dạn dĩ hòa nhập với cuộc sống ở thành phố.

Cô cũng hoàn thành chương trình học tập năm thứ tư. Suốt chuổi thời gian gần một năm trăm ngày ấy, Ngọc Huyền cũng chưa nghĩ đến chuyện "xé" hợp đồng hôn ước năm nào với Khoa. Ba mẹ Khoa và Thy Khanh đều rât tuyệt vời trong mọi mối quan hệ, cử chỉ dành cho cô luôn ân cần, thương quí, lo cho cô từng chút, từng chút. Bà Khánh không hề buốn khi thấy cô chưa cho bà chút cu tí để ẩm bồng, bà muốn cô hoàn thành việc học của mình. Hai mươi bốn tuổi, làm mẹ cô sẽ vững vàng hơn. Người mẹ ấy không hề so đo, tính toán mỗi khi hè về bà đều hối cô về nhà. Thăm mẹ và phụ Khoa. Khu du lịch đã đi vào hoạt động. du khách mỗi ngày có tới mấy trăm lượt khách, nghĩ ngơi. Nhất là khách nước ngoài vốn thích vùng biển độc đáo này. Khoa lu bu trong công việc. Lâu lâu anh mới về Hànội ở vài ngày.

Những ngày Khoa về. Ngọc Huyền luôn trọn vai vợ hiền, yêu thương chăm sóc cho chồng. Bà Khánh vui lắm. Bà làm sao biết được bốn năm làm vợ, con dâu bà vẫn còn trong trắng, bà làm sao biết khi Khoa và Huyền âu yếm bên nhau đi chơi, nhưng ra khỏi cổng là đường ai nấy đi. Họ chỉ chở về nhà khi đã hẹn nhau ở đâu đó.

Nhờ những buổi đi chơi ấy. Ngọc Huyền đã thuộc lòng mỗi gian hàng trong siêu thị, hay nhà sách.

Khoa cười cười hỏi Huyền:

- Em nghĩ gì vậy?

Ngọc Huyền cười vui:

- Huyền đang nhớ tới những buổi tối lang thang trên phố ấy mà. Anh quan tâm làm gì.

Khoa vẫn cười nhẹ:

- Phải những lúc hai đứa mỗi người mỗi ngã không?

Ngọc Huyền cắn môi:

- Phải đó. Mà anh Khoa ơi, những khi đó anh đi đâu nhỉ? Chắc là tới nhà bạn, đúng không? Anh có bạn để tới, còn Huyền chẳng biết đi đâu ngoài siêu thị và nhà sách. Vô riết đến nổi bảo vệ quen mặt luôn.

Khoa bật cười:

- Còn anh thì vào quán uống càfê, chờ thời gian: Cũng cò khi đi theo em nhìn em lang thang qua từng gian hàng. Anh thấy vui vui.

Thì ra anh đã đi theo cô? Bao nhiêu lần mà cô vô tìng không biết chứ. Ngọc Huyền lầu bầu nghĩ trong bụng. Cô nhìn Khoa lái xe, chợt nói:

- Bữa nào anh Khoa dạy Huyền lái xe với nha.

Khoa kêu lên:

- Con gái học nấu cơm ngon canh ngọt được rồi, học chi nghề lái xe. Anh không dạy đâu.

Huyền xụ mặt:

- Anh sợ gì chứ. Sợ khi Huyền lái được xe, sẽ không nhờ anh lám tài xế hay sao?

- Vấn đề là anh không thích túy con gái cứng rắn quá.

- Anh quên là Huyền biết võ hay sao? Học để phòng thân, để biết mà sử dụng trong lúc cần thiết, chớ Huyền có khi nào "đàn áp" anh không?

Khoa chỉ cười, thành phố biển đã hiện ra trước mắt.

Ngọc Huyền nhìn những con tàu đậu san sát ở cảng, những chiếc phà xuôi ngược rời bến. Cô quên ngay vụ tranh cải vừa rồi.

Ngọc Huyền nói, khi xe xuống phà:

- Sao nhà nước không làm đường qua eo biển này hả anh Khoa?

Khoa cườ nhẹ:

- Em không thấy giữa trời nước xanh ngát, một bên là thành phố, một bên là biển. Chiếc phà là một nét đặc trưng độc đáo cho quê em hay sao? Hơn nữa tuy eo biển không xa, nhưng rất sâu, sử dụng phà sẽ có lợi cho những chiếc tàu muốn vào sâu phía trong.

Ngọc Huyền cắn môi:

- Ngoài đảo khỉ, khách ra nhiều không anh Khoa?

Khoa gật đầu:

- Nhiều nhất là người nước ngoài, họ còn mướn thuyền nhỏ ra hoàn Bút, hoàn chuông nữa. Anh đã không tính sao khi đầu tư ra đây.

Ngọc Huyền dè dặt:

- Ba mẹ có mình anh là con trai. hànội anh có đủ cơ sở buôn bán và nhà ở. Chả lẽ anh ở mãi ngoài này?

Khoa nheo mắt:

- Có thể lắm, Thy Khanh ở Hànội chọn một anh chàng nào đó gởi rể. Anh ghiền biển mất rồi. Về thành phố ồn ào, nhiều khi anh bực bội lắm. Hơn nữa, còn mẹ em ngoài này.

Ngọc Huyền cong môi:

- Mẹ em thì sao chứ? Liên quan gì tới anh mà lo.

Lạy chúa! Cô vừa nói cái gì thế nhỉ, nghe không chút tình nghĩa gì vậy?

Khoa chìm vào im lặng. Bên anh Ngọc Huyền đang thiu thiu ngủ. Hơn ba chục cây số nữa mới tới nhà. Để Ngọc Huyền ngủ cho khỏe. Khoa nhìn Huyền, anh biết mình yêu cô. Rất yêu. Anh đã có hàng ngàn lần nhìn cô trong giâc ngủ, với khao khát cháy lòng là được đặt lên bờ môi xinh kia những yêu thương, ngọt ngào của môi hôn. Chỉ là những khát khao mà thôi. Bốn năm hôn ước, họ không một lần cải cọ, dỗi hờn. Bởi có yêu, có là của nhau đâu mà phải quan tâm đến đời thường của nhau.

Trước mắt mọi người, Khoa là người chồng hạnh phúc nhất. Hạnh phúc trong sự trinh tiết của cả hai vẫn còn tân xuân!

Huyền ạ! Dậy đi em, tới nhà rồi.

Ngọc Huyền choàng tỉnh. Cô hơi ngượng khi nhận ra mình vừa tựa trên vai Khoa mà ngủ.

Khoa cho dừng xe lại trước nhà cô. Mẹ cô đã dời quầy hàng về bán tại nhà, bởi bà không thể ngồi cả ngày ngồi chợ. Bán ở nhà, dù sao khi vắng khách, mẹ cô có thể nằm ngã lưng, có thể tự nấu cơm.

Ngọc Huyền tuôn cửa xe nhảy xuống, thoắt cái cô đã ào vô nhà cùng tiếng gọi trong như ngọc:

- Mẹ Ơi! Mẹ đâu rồi.

Bà Hân từ dưới bếp đi lên. Bà mừng tới mức suýt làm rơi bình nước:

- Ngọc Huyền! Mẹ nhớ con quá.

Ngọc Huyền dụi đầu vào vai mẹ, cô cười khoe hai lúm đồng tiền lủm sâu:

- Con cũng nhớ mẹ nữa.

Khoa vào nhà với lỉnh kỉnh mọi túi xách trên tay. Anh cười nhẹ:

- Con chào mẹ!

Bà Hân kêu lên:

- Ngọc Huyền, sao không đở cho anh con. Mẹ ăn được bao nhiêu mà lần nào về, con cũng mua quá trời vậy.

Ngọc Huyền hơi khựng lại. Mẹ cô có vẻ rất vui, khi gọi Khoa bằng con. Trò chơi tai hại này, khi kết thúc, chẳng biết hậu quả sẽ thế nào nữa?

Bà Hân vui vẻ:

- Hai đứa ăn cơm chưa? Để mẹ nấu thêm cơm, ăn cho vui.

Khoa điềm đạm:

- Đúng là con đang đói ghê hồn. Song mẹ không phải nấu cơm thêm. Con đã mua sẳn bánh mì và thịt quay. Ăn tạm cho đở đói hả mẹ?

Ngọc Huyền thêm một ngở ngàng. Chúa ơi, Khoa mua bánh mì hồi nào sao cô không thấy gì hết vậy?

Bà Hân chắt lưởi:

- Nhà có ba mẹ con. Mua chi nhiều vậy Khoa?

Khoa cười hiền:

- Là mẹ con và Thy Khanh mua đó mẹ. Tính mấy bà mẹ, bao nhiêu cũng còn sợ thiếu ấy mà.

Bà Hân chợt nói:

- Hồi sáng con Minh có ghé chơi. Ờ hay gọi điện cho nó tới ăn cho vui. Được không con?

Khoa vô tư:

- Vậy cũng được. Huyền gọi điện cho Minh Minh đi em. Thời gian chờ đợi, anh về bên nhà tắm rửa thay đồ cho mát. Huyền đi không?

Ngọc Huyền vui vẻ:

- Huyền tắm bên đây được rồi. Nhớ đừng có ngủ quên đó.

Khoa đi rồi, nhà còn hai mẹ con, Huyền nhanh chóng tắm rửa, mùa hè ỡ biển mát thật, song dọc đường bụi ghê đi.

Nhìn con gái trẻ trung trong bộ đồ ka tê hoa giản dị. Bà Hiền vừa xắc thịt vừa hỏi:

- Huyền à. Con và Khoa dạo này thế nào rồi?

Ngọc Huyền chau mày:

- Mẹ hỏi vậy là sao?

Bà Hân nhẹ giọng:

- Thì tình cảm giữa con và cậu Khoa đó. Mẹ thấy Khoa không phải là đóng kịch với con đâu. Cậu ấy thương con thật lòng đấy.

Ngọc huyền cắn môi:

- Con biết. Nhưng con...

- Con làm sao?

Ngọc Huyền như xót xa:

- Minh Minh yêu anh Khoa. Con đã hứa sẽ giúp nó có được anh ấy.

Bà Hân ngỡ ngàng:

- Con nói thật hả Huyền?

- Dạ!

Bà Hân gay gắt:

- Mẹ nghĩ con bị gánh nặng tâm lý đè vào tim rồi. Con đừng chạy trốn mình. Đừng vì những ân tình Minh Minh dành cho con, mà con cố tình kéo Khoa vào cho nó. Không phải mẹ vô ơn.Cũng không phải mẹ thấy Khoa giàu, mẹ tham. Trái tim thằng Khoa không có hình ảnh Minh Minh. Dù cố gắng cở nào, con cũng không thay đổi được Khoa đâu.

Ngọc Huyền xụ mặt:

- Con thấy Minh Minh buồn, con chịu không nổi.

Bà Hân lãng chuyện:

- Còn chuyện "đám cưới giả"? Bây giờ con tính sao?

Ngọc Huyền khổ sở:

- Con không bìết đâu. Cũng tại mẹ khuyên có chứ bộ.

Bà Hân rành rẽ:

Tuổi xuân có hạn, không thể là của nhau, thì phải có cách gở ra.Mẹ chắc thằng Khoa nó không chia tay con đâu. Mẹ hiểu, mẹ có lỗi với con. Thời gian qua, Mẹ thấy con sống vui vẻ trong tình thương của gai đình Khoa. Mẹ cứ ngở con không thay đổi nữa.

Ngọc Huyền căn môi:

- Cha mẹ và em gái Khoa đều quí mến, ân cần với con, con phải làm sao để trọn vẹn hả mẹ? Mẹ anh Khoa có bệnh tim. Nếu sự thật là do nói ra, con sợ mẹ Khánh không chịu nổi.

Bà Hân chưa kịp nói lời an ủi với con gái thì Minh Minh chạy xe vô. Khuôn mặt Minh Minh ngời sáng, khuôn mặt được trang điểm nhẹ, bồ đồ đẹp, mắt môi Minh Minh rực rỡ. Là nó vì Khoa. Tim Huyền chợt nhói lên xốn xang.

Tự nhiên Ngọc Huyền cười chua chát, cô nghe tê tái dâng đầy con tim. Cô ngậm ngùi xót thương cho tình cảm đang mâu thuẩn của chính mình.

Bửa cơm có không khí vui tươi sôi nổi của một gia đình hạnh phúc. Chẳng ai biết rằng mỗi ánh mắt Minh Minh dành cho Khoa là mỗi lúc trái tim Huyền quặn lên nhức nhối.

Phải cô đang tự lừa dối mình? Đang trốn chạy nổi buồn đang chất ngất trong tâm hồn cô? Tiếng lòng cô rưng rưng như muốn khóc. không! Huyền ơi, hãy giấu đi nổi đau không ai biết ấy. Quên Khoa đi. Hãy tìm cho mình một chứng cớ "ngoại tình" đau đớn ấy, nhục nhả ấy, nhưng Minh Minh có được Khoa trong đời, dầu muộn màng vẫn còn kịp kia mà.

Minh Minh đã cho cô rất nhiều, suốt bao năm? Thì một chút huy sinh có đáng vào đâu? Dưới ánh ban mai của ánh mặt trời, biển như được phủ màu hồng trên sóng nước, Ngọc Huyền ngồi dưới hàng phi lao trên đảo khỉ, mắt đen buồn nhìn đăm đắm từng con sóng đang đùa giởn cùng những chiếc thuyền câu cá.

Ngọc Huyền ra đảo từ lúc trời còn mờ tối, cô thả bộ trên con đường nhựa rộng hơn tám mét, dài tới mười cây số, đã đến mỏi nhừ, tê cứng đôi chân để bây giờ ngồi cô đơn ở đây đón ban mai trên biển. Cô đi mà không nói chẳng biết ở nhà mẹ cô lo lắng thế nào.

Đang miên mang suy nghĩ. Ngọc Huyền chợt thét lên hải hùng khi nghe trên cổ, trên tóc mình có con gì đó đang đánh đu lên. Bất ngờ quá. Huyền quên bén nơi này là đảo khỉ và tiếng khọt khẹt, tiếng gãi tóc trên đầu cô, chính là của một con khỉ tinh nghịch. Ngọc Huyền bật dậy chạy xuống biển, hình như càng chạy, tiếng khọt khẹt càng vang rõ bên tai. Sợ đến rũ người. Huyền té lịm bên mép mé biển.

- Ôi! Tỉnh rồi!

Ngọc Huyền vừa mở mắt đã phải nhắm ngay lại vì chói quá. Nắng ngoài biển thật chói chang hơn trong đất liền. Cô nghe tiếng reo vui của người đàn ông nên mở mắt ra. Cô hốt hoảng khi thấy mình vẫn nằm trên cát dưới bóng hàng dương, và bên cô người đàn ông xa lạ quỳ một bên đang cúi nhìn cô, nửa lo âu nữa mừng rỡ. Choãi tay ngồi dậy, cô lại nhăn mặt vì tiếng khọt khẹt vẫn đâu đấy.

Hình như đoán được tâm trạng cô, người đàn ông làm gì đó với con vật, Huyền không còn nghe tiếng nó nữa.

- Cô bé, cô thấy trong người ra sao? Hình như bất cứ một trường hợp cứu người bị nạn, người ta cứ hay hỏi câu như thế?

Chả lẽ cô bị nạn? Ngọc Huyền lắc đầu:

- Tôi không sao.

Người đàn ông trầm ấm:

- Không sao thì tốt rồi. Tôi đang đi bộ dọc theo bãi biển, thấy cô chạy đầy vẻ hốt hoảng, phía sau không có ai theo cô. Rồi cô té xĩu. Tôi lo quá.

Ngọc Huyền cười gượng:

- Cám ơn chú đã giúp tôi.

Tiếng "chú" của cô khiến người đàn ông cau mày. Chỉ một thoáng thôi rồi anh lại sôi nổi:

- Xin lỗi vì tôi quá tò mò. Cô nói cũng được, không nói cũng chẳng sao. Thật ra cô đã gặp chuyện gì vậy?

Câu nói của người đàn ông khiến cặp mắt đen thẳm nhìn quanh. Biển vẫn chỉ có sóng rất xanh pha lẫn những ánh nắng vàng nhạt, bờ biển cũng yên ắng lạ kỳ. Ngọc Huyền cắn môi:

- Tôi đang ngồi tự nhiên có con gì nhảy lên đầu, gải tóc tôi và kêu khọt khẹt.

Ánh mắt người đàn ông tràn ngập nụ cười. Trời ạ! Anh chưa thấy ai sợ khỉ cả. Có hàng trăm cô gái sợ một con sâu róm đến tái mặt, một con cóc da dẻ sù sì hoặc những con chuột đỏ hỏn. Song gặp khỉ họ vẫn đùa với chúng.

Ngọc Huyền ngước lên, cô nhăn mặt:

- Chú không tin tôi à?

Người đàn ông điềm tỉnh:

- Tin chứ. Tại tôi đang ngạc nhiên.

- Ngạc nhiên vì tôi nhát gan đấy hả?

- Không, bề ngoài của cô bé có vẻ gan góc, bướng bỉnh, sao cô bé lại sợ khỉ nhỉ?

Ngọc Huyền bật kêu:

- Chú nói, đó là khỉ à?

Không chờ câu trả lời của người đàn ông. Ngọc Huyền chợt đỏ bừng mặt. Cô nhớ ra rồi. Tiếng khọt khẹt là tiếng con khỉ thường kêu. Vì thần hồn nát thần tính mà cô đã không nhớ ra. lạy chúa!

Ngọc Huyền bẻn lẻn:

- Ôi trời! Tại bất ngờ quá, tôi nghĩ không ra. Quê thật!

Người đàn ông cười:

- Cô bé nói vậy là không phải ở trên đảo hả?

- Dạ không. Tôi ở trong thị trấn trước mặt - Chỉ tay về phía đất liền, cô nói.

Người đàn cau mày:

- Sao cô bé lại có mặt ở đây sớm thế? Đi một mình à?

Ngọc Huyền gật đầu:

- Tôi có thói quen dậy sớm đi dạo, chẳng hiểu sao tôi lại đi bộ qua đây, một đoạn đường xa đến mức bình thường ai cho tôi tiền, chưa chắc tôi đã đi bộ.

Nói xong câu ấy. Huyền biết mình không nói thật nguyên nhân. Suốt đêm cô mất ngủ vì hình ảnh Minh Minh quấn quít bên Khoa. Tại sao cô đã thoát được mình và Khoa vẫn là vợ chồng giả, rồi sẽ đường ai nấy đi. Mẹ Khánh buồn rồi sẽ nguôi ngoa khi hiểu vì sao Khoa phải như thế!

Vậy mà cô vẫn buồn. Tâm trạng ấy đã đẩy bước chân cô lang thang trên mười cây số, suýt gặp nạn vì đầu óc rối ren, lơ mơ đến mức quên luôn những con khỉ.

Ngọc Huyền đứng lên:

- Chào chú, tôi phải về.

Người đàn ông mỉm cười:

- Tôi già lắm hay sao, cô bé gọi tới bậc "chú"!

Ngọc Huyền vô tư:

- Tại Huyền quen miệng. tất cả những ai lớn tuổi đều được Huyền gọi như thế.

Mắt người đàn ông lấp lánh:

- Bé tên Huyền à? Ngọc Huyền hay Thu Huyền?

Ngọc Huyền cong môi:

- Ngọc Huyền là tên tôi. Tôi không còn là "bé" nữa đâu, nếu không muốn tôi gọi bằng chú nữa, sang năm tôi sẽ đi thực tập. Thêm một năm nữa, thêm một năm nữa tôi đã hết sáu năm đại học đấy.

Người đàn ông kêu lên:

- Thật vậy sao? Sáu năm đại học, Huyền học Y khoa à?

Ngọc Huyền ngớ ngẩn:

- Sao biết?

- Gọi tôi Đình hay Huy Đình, tôi hơn Huyền vài tuổi thôi, vì không trường đại học nào quá năm năm học trừ trường học "Lương y kiêm từ mẫu", Huyền học nội hay ngoại khoa?

Ngọc Huyền vui vẻ:

- Huyền thích được cầm dao mổ, xử lý n hững vết đau của con người. Tạm biệt anh Đình nhé.

Huy Đình chậm rãi:

- Khoan đã Huyền!

Ngọc Huyền chau mày:

- Gì nữa đây?

Huy Đình từ tốn chỉ lên trời. Bầu trời xanh ngăn ngắt, xinh hơn cả biển và nắng sẽ rất gắt.

- Nắng lắm, đường lại xa, Huyền chờ tôi lấy xe chở về.

Sự tốt bụng này đừng nên mầu mè từ chối. Khi quả thực cuốc bộ về nhà, chắc chắn cô phải nằm luôn vì cặp giò quá.

Huyền không thuộc túy người tò mò. Cô ngồi sau xe cho Đình chở mà không hề thắc mắc anh làm gì trên đảo. Một chiếc Dream II chạy qua, Huyền khựng người trong tiếng gọi:

- Ngọc Huyền!

Huy Đình dừng xe lại, anh kêu lên:

- Anh Khoa!Huyền quen anh Khoa à?

Ngọc Huyền im lặng gật đầu nhìn Khoa. Nét mặt Khoa lạnh tanh. Ánh mắt ngầu đỏ nhìn Đình gờm gờm:

- Giờ này cậu không làm việc còn đi lonh nhong đâu đây?

Quay sang Ngọc Huyền anh gầm gừ:

- Em hay thiệt. Trong lúc mọi người nháo nhác vì lo cho em, thì em lại sang đảo. Tại sao vậy?

Ngọc Huyền thoáng cau mày. Giọng nói nghe bình thường củ Khoa, thật ra không bình thường chút nào, chả lẽ anh ta ghen? Khi thấy cô đi với Đình?

Khoa hất hàn nói:

- Cậu về làm việc đi. Đừng để tôi gặp thêm một lần nữa nhân viên của mình vô kỷ luật.

Ngọc Huyền bậm môi:

- Anh hơi quá đáng đấy anh Khoa. Thật ra anh Đình đã cứu em và có ý đưa em về đây?

Huy Đình nhếch môi:

- Đừng mo cho tôi, cô nên lo cho bản thân mình đi.

Dứt lời, Đình quay đầu xe về đảo, chỉ một thoáng sau chiếc xe đã đưa anh đi thật xa.

Khoa có vẻ ngượng, anh hạ giọng:

- Anh xin lỗi, tại sáng ra không thấy em đâu. Dép ở nhà, mẹ nói em ra biển, tìm muốn nát bãi biển không có em.Anh vừa lo vừa giận nên thấy em...

Huyền khoát tay:

- Em người anh cần xin lỗi là anh Đình kìa, không có ảnh chắc em bị biển cuốn mất xác rồi. Vậy mà anh nạt nộ người ta. Anh nghĩ mình là giám đốc của họ rồi, thích nạt ai thì nạt à? Hay anh ghen? Chúng ta có phải là vợ chồng đâu, người yêu cũng không? Cớ gì anh phải ghen nhỉ?

Khoa khựng người trước câu trách móc của cô. Đìều anh đau đớn nhất vẫn là câu nói tàn nhẫn, nhưng nó đúng, đến mức anh không thể trả lời. "Chúng ta có phải là vợ chồng đâu, người yêu cũng không?"

Lẽ nào suốt bốn năm, Ngọc Huyền không có chút tình cảm nào giành cho anh hay sao?

Cố kìm nổi thất vọng đang dâng dâng cao trong lòng, Khoa nói nhỏ, khi rà xe sát bên Huyền:

- Lên xe anh đưa về. Mẹ đang lo lắng cho em ở nhà.

Suốt chặng đường về nhà, họ không nói với nhau lời nào.

Khoa không ngờ có lúc mình lại thất bại một cách cay đắng trong tình yêu. Thứ tình yêu đơn phương mãi mãi chỉ là trái đắng khó nuốt cho một mình anh.

Trách ai đây? Khi chính anh năn nỉ ỉ ôi Ngọc Huyền nhận đóng vai vợ của anh? Bản hợp đồng kéo dài tới bốn năm chưa bị xé, khiến anh nôn nao huy vọng. Bốn năm trong mắt mẹ cha, bạn bè, họ hàng, họ là đôi vợ chồng hạnh phúc đến nổi bờ môi xinh xinh của "vợ" mình ngọt hay đắng, Khoa cũng chưa được chạm vào.

Sau lưng anh, Ngọc Huyền lặng lẽ nuốt những tiếng thở dài vào lòng. Tiếng thở dài ân hận cho một trò chơi "quá trớn" vô tình làm đau nhức những trái tim của mẹ cha, của Thy Khanh, của Minh Minh và của cả chính con tim mình. Thiệp mời sinh nhật của Minh Minh. Không hiểu vô tình hay nó cố ý đã gởi cho cô và Khoa mổi người một tấy thiệp. Nhếch môi, Ngọc Huyền cười hoang dại. Cô đau đớn à? Hay cô ghen nhỉ? Ngàn lần cô vẫn nói giúp Minh Minh có được Khoa kia mà. Họ mới chính là hạnh phúc là tình yêu là thượng đế ban cho con người.

- Chị Huyền ơi, có khách cần gặp chị.

Tiếng cô trưởng quầy lễ tân vang lên ngoài cửa phòng.

Ngọc Huyền mở cửa:

- Khách nào vậy Thúy?

Thúy cười dè dặt:

- Em không rõ lắm. Một cặp vợ chồng lớn tuổi vẻ như Việt kiều, và một đôi nam nữ thanh niên. Họ đi chung với nhau và đòi gặp chủ nhà hàng.

Ngọc Huyền nhướng mày:

- Thế anh Khoa đâu?

- Hình như giám đốc ra đảo. Chị xuống nha.

Ngọc Huyền gật đầu:

- Em lấy nước mời họ uống, chị xuống sau.

Trước khi quay đi, Thúy nhận xét:

- Chị không khỏe à?

- Sao Thúy hỏi vậy?

- Tại em nhìn chị xanh xao, bơ phờ quá. Chị phải trang điểm một chút mới được.

Thúy nói vậy, vì những ngày Huyền ra đây với chức năng " Giám đốc phu nhân", Cô và đám tiếp viên chưa hề thấy cô xài son phấn.

Ngọc Huyền gật đầu:

- Cám ơn em, chị biết mà.

Khoảng năm phút sau Ngọc Huyền xuống đại sảnh. Thúy có vẻ sững sờ trước vẻ đẹp của Ngọc Huyền. Chị ấy đẹp quá, một chút son phấn phớt trên cánh môi vốn đã đỏ muôn thưở. Cặp chân mày kẻ thêm bút chì đen như đen hơn, thăm thẳm mông lung.

- Coi kìa, bộ mặt chị bị lem hả? Em nhìn chị ghê quá. Khách đâu?

Thúy bẻn lẽn:

- Tại chị đẹp ác luôn, em còn đau tim nè.

Thúy dẫn Ngọc Huyền đến căn phòng dành cho khách đến đăng ký tham quan du lịch, Ngọc Huyền nhíu mày, trong lúc Thúy vui vẻ gìới thiệu:

- Thưa ông bà Cảnh Hoàng, đây là chị Ngọc Huyền, phu nhân giám đốc chúng tôi, cũng là người đủ quyền hạn giải quyết mọi yêu cầu của ông bà.

Thưòng khi, đó là câu gìới thiệu cần phải có. Sao hom nay cô cảm thấy Thúy nói hơi dài. Còn thêm câu "Phu nhân giám đốc" chi nữa không biết. Câu nói vô tình kia khiến cô gái mặc mini jup màu vàng chanh ngẩn ngơ, xanh xao hẳn.

Ánh mắt đen cau lại, khi người đàn ông được giới thiệu tên Cảnh Hoàng quay lại. Là ông ấy, người đàn ông hôm nào bị cô đuổi ra khỏi nhà mình. Người đàn ông, mẹ cô trong cơn đau đớn đã nói đó là cha cô.

Ông Hoàng cũng mất luôn phong thái tự tin khi chạm tia nhìn như có lửa của Ngọc Huyền. Nó là con gái của ông? Đứa con gái hai mươi năm về trước, nó đang lên cơn sốt cơ giật, ông đã đành doạn giật luôn những đồng tiền bà ấy đang định đưa con vô bệng viện. Từ cái hôm ông bị Ngọc Huyền xua đầy, ông ân hận, song không có ai giúp ông hàn gắn lại gia đình. Thêm bốn năm đi qua, bây giờ nó đang đứng trước mặt ông, rực rỡ kiêu sa và đầy vẻ cứng rắn. Nó là chú của khu du lịch Biển Trắng đang nổi tiếng trên khăp các kênh quản cáo ngoại quốc. Một khu du lịch đẹp nhất nhì đất nước.

Hít một hơi dài để trấn tỉnh, Ngọc Huyền điềm đạm:

- Qúi khách muốn gặp giám đốc về chuyện gì. Giám đốc đi vắng, xin trình bày, tôi sẽ phục vụ quí khách trong khả năng chúng tôi có.

Ông Hoàng đau đớn tận tim gan. Máu của ông, nhưng nó chẳng muốn ông là người cha của nó.

Ông cười giượng:

- Xin hỏi, khách sạn của cô, có cho thuê phòng dài hạn không?

Ngọc Huyền gật đầu:

- Với điều kiện đủ giấy tờ tùy thân hoặc hộ chiếu nếu khách là Việt kiều. Ông bà chắc từ nước ngoài về?

Mỉa mai làm sao? Câu hỏi nghe như điều xã giao ấy?

Ông Hoàng chậm rãi:

- Chỉ tôi và con trai, tên nó là Cảnh Du. Còn bà và cô Thảo Vy ở Hànội. Cô cho biết rõ giá cả được không?

Ngọc Huyền cười giao tiếp:

- Tôi nhớ rồi. Thảo Vy là bạn của chồng tôi đây mà. Nếu vậy chỗ quen biết, chúng tôi sẽ tính giá nới cho ông, giá phòng một người cho bốn trăm đô là một tháng. Phòng đôi là năm trăm đô. Đủ tiện nghi và quí khách sẽ được giảm hai mưoi phần trăm tiền phòng, nếu đặt bửa ăn tại khách sạn. Thuê từ một tháng trở lên, giảm thêm mười phần trăm tiền phòng. Tôi sẽ đưa bảng chi tiết về giá cả cho ông bà tham khảo.

Ông Hoàng xua tay:

- Không cần đâu cô. Cô nói thế, tôi rõ rồi. Ngày mai tôi trở lại, sẽ đưa cô đủ giấy tờ cần thiết. Cô thu xếp cho tôi hai phòng đôi.

- Ông còn yêu cầu gì nữa không?

Ông Hoàng lắc đầu và nói:

- Cô cho tôi coi qua phòng được không?

Ngọc Huyền gọi Thúy đến:

- Em đưa khách lên lầu ba, dãy phòng đôi để ông đây xem phòng.

Cảnh Du đi theo ông Hoàng.

Ngọc Huyền định quay ra, thì người đàn bà chợt hỏi:

- Cô là vợ giám đốc Khoa à?

Thảo Vy lên tiếng:

- Không phải mẹ tôi nghi ngờ. Tại bả chưa gặp cô lấn nào. Một thời gian không gặp lại, không ngờ cô đã thay da đổi thịt.

Ngọc Huyền bặm môi:

- Xin lỗi tôi còn nhiều việc phải làm.

Thảo Vy hất mặt:

- Chả lẽ một phu nhân giám đốc lại quen câu "khách hàng là thương đế".

Ngọc Huyền nhếch môi:

- Thật ra chị muốn gì đây? Chị nên nhớ hiện tại chị đang đi với ai, với thân phận gì? Nếu chị muốn, tôi sẽ gọi điện cho anh Khoa về tiếp chị. Việc của tôi ở đây đã hết, tôi không thể phí thời gian.

Bà Hà từ tốn:

- Nếu cháu bận thì cứ lo công việc của mình. Chúng ta còn gặp lại kia mà. Cháu đừng chấp nhất Thảo Vy.

Thảo Vy bậm môi:

- Mẹ!

Bà Hà xua tay:

- Cô ấy là chú khu du lịch, công việc đâu chỉ mình chúng ta, con đừng quá khích được không?

Ngọc Huyền lễ phép:

- Xin chào bà!

Nhìn theo dáng vẻ lạnh lùng, nhưng đầy khí khái, quyến rũ của Ngọc Huyền, bà Hà chép miệng:

- Thằng Khoa tinh đời thật. Con bé này hơn hẳn con về mọi mặt. Mẹ ganh tị với người mẹ nào có đứa con gái quá tuyệt vời như cô ta.

Thảo Vy giận dữ:

- Mẹ! Mẹ sao vậy. Mẹ có biết con căm hận nó lắm không?

- Cảnh Du sẽ phản ứng thế nào khi nghe câu lọt câu nói của con.Vy à, chuyện gì đã qua hãy quên đi. Nếu không con sẽ mất tất cả đó. Công bằng mà nói, Cảnh Du đâu có thua gì Khoa. Đừng cay cú như thế. Khi người đàn ông không chọn mình. Thằng Khoa không yêu con. Lỗi đâu tại cô gái này. Con nên giữ lấy hạnh phúc trong tầm tay con Vy ạ!

Bà Hà ân cần khuyên con gái.

Ông Hoàng đã trở xuống cùng Cảnh Du. Mắt ông như tìm kiếm, muộn phiền.

Bà Hà vô tình:

- Sao anh? Phòng tốt chứ?

Cảnh Du trả lời thay cha:

- Hoàn hảo và tiện nghi sang trọng không thua gì những khách sạn bốn sao hay năm sao ở Hànội đâu mẹ.

Bà Hà gật đầu:

- Vậy thì tốt rồi. Bây giờ chúng ta về thị xã hả anh Hoàng.

Ông Hoàng cười giượng:

- Ừ! Tôi đưa bà và hai con về thăm ông nội Cảnh Du.

Bà Ha ngập ngừng:

- Còn...bà ấy? Anh không định ghé chứ.

Ông Hoàng không trả lời. Khuôn mặt ông chìm trong nỗi đau xa vắng.

Buổi chiều, Khoa không về nhà, cũng không thấy điện thoại.Ngọc Huyền bức rức nhìn kim đồng hồ nhích dần từng chút. Khoa có về dự sinh nhật Minh Minh không nữa?

Thời gian đã không ngồi chờ đợi. Cô đành vào bàn trang điểm. Nhìn khuôn mặt mình trong giương. Huyền khẻ thở dài. Mỗi tuổi mỗi đuổi xuân đi. Sao nó không ứng với cô nhỉ? Càng ngày cô càng đẹp hơn, sâu lắng hơn. Vẻ đẹp khiến ai nhìn qua một lần không thể quên nổi. Vậy mà, trái tim cô vẫn lạnh băng, khép kín. Không chút phấn son, Huyền vén tóc lên, kẹp thành vòng cung trên đầu.

- Ngọc Huyền! Bạn bè gì tệ dữ vậy. Mãi giờ này mới chịu đến. ta mong muốn phát khóc.

Minh Minh rực rỡ trong chiếc đầm màu hoàng yền. Sao trên đời này những người con gái thích màu vàng như thế nhỉ? Thảo Vy mặc áo màu vàng chanh. Minh Minh mặc áo màu hoàng yến, vô tình Ngọc Huyền mặc áo thun màu vàng nhạt, có những chùm hoa hướng dương lung linh trên áo, chiếc quần ống bác cùng màu khiến Ngọc Huyền và Minh Minh như hoa cúc, hướng dương kiêu sa, đài các.

Ngọc Huyền điềm tỉnh:

- Phải không đây? Chờ tao, tao đến đây rồi mà mắt mày còn tìm kiếm ai nữa? Chàng của mày? Hay ông chồng hờ của tao?

Minh Minh bị đóán trúng, cô bối rối đến tội nghiệp:

- Nếu tao mong Khoa, mày buồn không?

Ngọc Huyền cười nhẹ:

- Mày hỏi hơi bị lạ đó nhen. Mà có ý chờ "chồng" tao, công khai đến vậy còn hỏi tao buồn không hả? Tao nói rồi, mày cứ tự do đi vào trái tim Khoa, tao còn tạ lễ đó.

Minh Minh không mời nhiều bạn, chỉ mười mấy đứa học chung thuở nào. Thế Vinh nhìn Huyền, không che giấu nổi buồn trong ánh mắt.

Ngọc Huyền cười toe:

- Tổng chào tất cà các huynh muội. lâu ghê mới gặp nhau. Lần lượt báo cáo "thành tích" của mình cho bạn bè nghe coi.

Thế Vinh trầm buồn:

- Huyền vẫn khỏe chứ? Sao không rủ ảnh đi cho vui.

Ngọc Huyền cười cười:

- Anh Khoa là khách mời của Minh Minh, huyền thích tự do.

Huệ Liên kêu lên:

- Ta nè, tiếng là bạn thân của nó. Nó lấy chồng, tao hổng được uống miếng nước.

Ngọc Huyền tỉnh bơ:

- Không bị gởi giấy nợ? Tao cho mày nói lại đó, ai đi Sàigòn chơi vậy nhỉ.Tận khi vô học còn chưa thấy mặt mũi đâu. Chưa bị phạt đền là phút cho mày rồi đó.

Huệ Liên rùn vai:

- Không dám đâu. Sẽ bị trả nợ cả gốc lẫn lãi, khi mày cho ra đời một thiên thần bé bỏng. Sản xuất mau lên không thôi tao bay qua Mỹ đó.

Minh Minh đang định tuyên bố buổi tiệc trong nổi buồn không tên gọi. Chợt có tiếng ai đó kêu lên:

- Chồng mày tới Huyền ơi!

Mọi người nhìn ra trong ngỡ ngàng. Khoa bước vào, bó hồng vàng trên tay rực rỡ. Một thoáng buồn len nhẹ trên đôi mắt đen long lanh. Một chút nhói đau trong con tim bướng bỉnh:

Khoa trao Minh Minh bó hoa kèm theo lời chúc:

- Mừng em sinh nhật vui vẻ. Sang năm cho anh ăn tiệc hồng.

Huệ Liên xuýt xoa:

- Trời ạ, sao mà trùng hợp quá vậy. những đóa hồng vàng lunh linh, rực rỡ như màu áo Minh Minh kìa!

Minh Minh ngất ngây đón bó hồng với hai hai đóa hồng vàng rực rỡ. Cô quên Khoa là ai trong mắt bạn bè.

Buổi tiệc của Minh Minh như sinh động hơn khi cô kéo tay Huyền, phụ cô thổi nến. màu vàng của áo. Màu vàng của nơ cột trên kẹp tóc của Ngọc Huyền, màu vàng của hoa hồng soi trong hai mươi mấy ngọb nến, lung linh, huyền ảo. Đẹp quá, cả hai cô gái đang chụm đầu thổi nến cũng đẹp như ráng mây vàng bay trên sóng biển.

Ngọc Huyền cố tình ngồi xen kẻ giữa những đứa bạn tinh nghịch như quỷ sứ. Cô chẳng nhìn Khoa lấy một lần. Những ánh mắt tò mò nhìn nhau dò hỏi? Huyền tỉnh bơ, cầm tay Minh Minh kéo đến ben Khoa:

- Hãy nhận những gì thượng đế ưu ái tặng cho anh.

Mắt Khoa thoáng tối lại. tại sao hả Huyền? Bốn năm làm nghĩa phu thê. Em không thể dành cho anh một chút tình cảm trong tim ư?

Em đã muốn nhường nhịn, huy sinh. Muốn anh là của Minh Minh. Bốn năm Minh Minh lặng thầm làm chiếc bóng bên đời anh. Minh Minh biết rất rõ, chúng ta không phải vợ chồng, cố ấy vẫn yêu anh trong thầm lặng, không chút tranh giành. Em đã muốn, thì anh cho em toại nguyện.

Tiếng nhạc nổi lên. Mọi người vô tư đưa nhau ra sàn nhảy.

Minh Minh trong tay Khoa thật đẹp, thật dịu dàng. từ chối nhảy để ngồi gặm nhấm nổi đau đang mỗi lúc mỗi bóp nát con tim. Ngọc Huyền ngậm ngùi khi nhận ra, tình cảm của mình dành cho khoa vẫn đầy ắp ngăn tim. nhìn Minh minh trong tay Khoa, trái tim Huyền muốn hét lên vì điều gì đó. Phải vì cô yêu Khoa không? Cô đã bứt rứt muộn phiền khi thấy Minh Minh quấn quít bên Khoa. Là sao nhỉ? Huyền ơi là sao chứ? Cô không nhớ được mình đang đưa ly bia lên môi. Sao hôm nay bia đắng ngắt thế này? "Hoàng hôn buông xuống trên sông êm đềm. ngoài xa thành phố lung linh đèn vàng. Tình anh, sóng xô đổ về biển xanh. Trái tim anh luôn nguyện cầu, cho tình mãi mãi dài lâu.

Ôi không gian ru ngàn câu ân tình. anh thương em đang ngồi nới đây một mình. Trong bóng đêm anh nhìn về nơi xa ấy Hát ru em trong giấc mộng tình lứa đôi.

Đêm trăng thanh, mơ màng sôi đôi bờ. Em nhớ anh đang ngồi nơi đây một mình. Em ước mơ sẽ là bài ca không tắt. Hát ru anh trong giấc mộng tình yêu thương..."

Trên sân thượng của nhà hàng Hoa Biển. Ngọc Huyền thả mình trong tiếng nhạc. Ly càfê đen vẫn còn phân nữa trên chiếc bàn nhỏ. Buồn quá, Huyền không biết vì sao mình buồn? Cô bỏ tất cả, trốn lên đây, nhìn biển về đêm và làm một người khách đơn độc dưới vòm trời chất ngất những yêu thương.

- Ngọc Huyền!

Là ai nhỉ. Giọng thật ấm, thật nhẹ. Không phải như tiếng gọi của người khách dành cho chủ quán.

Một bóng người đứng chắn ngang tầm mắt cô. Bờ môi hé nụ cười thật quyến rũ.

Ngọc Huyền kêu lên:

- Ôi trời, tôi tệ quá, nhìn anh quen quen mà không sao nhớ là ai.

Người thanh niên thoáng trầm giọng:

- Là người đã gặp Huyền trên đảo Khỉ.

Ngọc Huyền reo nhỏ:

- Huy Đình! Là anh hả? Ngồi xuống đi. Sao hôm nay anh rảnh vậy.

Huy Đình cười:

- Tôi đâu làm cho Khoa nữa. Nên thời gian bây giờ tôi làm chủ mình.

Ngọc Huyền bức rứt:

- Anh Khoa đã xử sự như thế đối với người đã cứu tôi sao? Tôi hoàn toàn không biết việc này. Anh Đình à, tôi sẽ nói cho anh Khoa hiểu. Dù sao thì anh cũng là người có trách nhiệm với công việc. Anh Khoa không thể để tình cảm giận vu vơ xen vô chứ. Tôi nhất định nói chuyện với anh ấy.

Huy Đình ôn tồn:

- Huyền không cần quan tâm đến tôi như vậy. Tự ái đàn ông sẽ khiến Khoa nghĩ sai về Huyền. Thật ra là tôi tự nghĩ.

Ngọc Huyền vẫn áy náy:

- Không ai tự ý bỏ công việc khá tốt như thế. Khoa không bắt anh thôi việc nhưng chắc hẳn anh đã vì lời nói hôm đó của anh Khoa.

- Tôi mê biển, thích ngành du lịch. Song ba tôi không cho theo. Bây giờ ông bệnh, tôi dù không muốn cũng phải phụ việc gia đình.

Huyền nhẹ nhỏm:

- Nghĩa là anh cũng đang làm ông chủ. Không chịu nói sớm để tôi cứ áy náy. Quên nữa, anh Đình uống nước đi.

Huy Đình bất chợt nhìn sâu vào mắt Ngọc Huyền. Cô trân người chịu đựng chứ không tránh né. Giọng Đình thoảng trong gió:

- Phải Huyền có tâm sự?

Ngọc Huyền nhếch môi:

- Tôi có tâm sự, anh cũng chia sẻ được cùng tôi à? Anh biết tôi và...

Giọng Đình trầm ấm:

- Em và Khoa một cặp vợ chồng đẹp đôi về hình thức. Nhưng bên trong tôi nghĩ em không hạnh phúc.

Chẳng hiểu sao nhìn ánh mắt Đình, cô như thấy sự chở che, chân chất.

Ngọc Huyền cắn môi:

- Anh lại suy đoán lung tung rồi.

- Không, đó không là nhận xét của riêng tôi. Mà dường như mọi người ở các nhà hàng trong khu du lịch này đều nghĩ như tôi.

Ngọc Huyền bàng hoàng. Mọi người đều biết điều đó thì chắc chắn ba mẹ Khoa phải biết. Mẹ Khánh là người sâu sắc nhạy cảm.

Đình chợt buâng khuâng:

- Tôi xin lỗi đã vô tình chạm tới cõi riêng tư của em, tại tôi thấy giữa hai người như chẳng hề là của nhau. Chính xác hơn là Khoa yêu em. Yêu vô cùng và luôn sợ em vượt khỏi tầm tay Khoa. Tôi đã hơn một lần quan sát tò mò để biết rằng em không hề yêu Khoa. Đúng không?

Ngọc Huyền bình thản:

- Đúng thì sao nhỉ?

Thì tôi sẽ có cơ hội gần em.

Giọng Đình như thì thầm.

Ngọc Huyền cười khanh khách, giọng cười mang đầy ngậm ngùi, cay đắng, xót xa:

- Anh hơi tự tin vào mình đấy. Tôi không yêu Khoa thì sao chứ? Khi tôi và Khoa có sợi dây tơ hồng trói chặt hai cuộc đời là tờ giấy kết hôn, Khoa cho tôi đỉnh cao quyền uy và giàu sang sung sướng. Khoa cho tôi được nối tiếp ước mơ của mình. Khoa không làm điều gì có lỗi với tôi, ngược lại anh ấy luôn thương yêu trân trọng tôi. Một người đàn ông trên cả tuyệt vời như vậy, tôi đâu ngu ngốc mà bỏ chứ. Ông bà cha mẹ chúng ta ngày xưa lấy nhau về còn chưa biết mặt vợ hay chồng mình. Vậy mà họ vẫn sống với nhau đến đầu bạc răng long. Tôi không muốn thay đổi tờ kết hôn đó. Đời người con gái hay gì đâu hai ba lần làm dâu con người ta. Cám ơn anh đã có chút tình cảm dành cho tôi. Xin lỗi anh, chúng ta chỉ là bạn. Tôi tin là thời gian sẽ bào mòn trái tim tôi để nó nóng lên cho tôi tình yêu hoang sơ buổi ban đầu, mà bất cứ con người nào đến tuổi trưỏng thành đều khao khát ước mơ.

Lạy chúa, sao hôm nay cô lắm lời như thế chứ. Chỉ một lời ngỏ được kết bạn thôi mà. Cô chẳng từng nói "Thêm bạn bớt thù" đó sao.

Huy Đình hơi nhếch môi:

- Xin lỗi Huyền. Tại tôi thấy Huyền vô tư giúp Minh Minh, nên tôi nghĩ...

Ngọc Huyền trợn mắt:

- Hả! Tại sao anh lại biết chuyện của tôi? Thật ra anh là ai chứ?

Huy Đình thản nhiên đưa ly càfê lên miệng. Nhà hàng của Tô trần Khoa luôn luôn có hàng đặt biệt chất lượng cao, y như bà chủ trẻ đang ngồi trước mặt anh vậy.

Huy Đình cười nhẹ:

- Đơn giản là tôi anh của Minh Minh.

Ngọc Huyền kêu lên:

- Anh nói dối. Minh Minh không có anh trai. Tôi biết rõ điều này.

Hình như đó không phải là lời nói bình thường. Sự tiết lộ của Đình, khiến Ngọc Huyền buâng khuâng lo lắng.

- Ngọc Huyền!

Là Khoa! Hình như anh đứng đó từ lâu lắm rồi. Anh đã nghe tất cả rồi ư? Chúa ơi. Chết cô rồi, cái tật láu táu thèm tâm sự đã hại cô.

Ngọc Huyền đứng lên hỏi một câu thật ngốc:

- Anh Khoa! Sao biết em ở đây.

Khoa nói chậm:

- Mẹ kêu anh đi tìm em. Ông nội em trở bệnh, có thể không qua được. Ông muốn gặp em trước khi ra đi.

- Em...

- Huyền à! Đừng giữ mãi trong lòng sự Oán hận nữa. Dẫu đất trời có đảo lên thì em vẫn là cháu quí của giòng họ Lý. Tên em vẫn mang chữ Lý Huỳnh Ngọc Huyền kia mà. Nào, theo anh về. Đừng để ông nội đau đớn khi em không tới. Nỗi đau sẽ không cho ông siêu thoát.

Ngọc Huyền hét lên:

- Chúa ơi! Anh đang nói gì vậy hả? Thật ra nội em còn sống hay chết?

Khoa kéo tay cô:

- Đi sẽ biết mà.

Ngọc Huyền quên cả chào Huy Đình. Khuôn mặt Đình như sắt lại, anh nhìn theo dáng đi như chạy của Ngọc Huyền, khẻ thở dài.

Ngọc Huyền mặc kệ Khoa chạy xe, gió đêm thổi vào mặt cô lồng lộng. Bầu trời đêm vẫn sáng lung linh ngàn vạn vì sao.

Căn nhà cổ theo dạng biệt thự từ thời Pháp, thường khi cổng kín rào cao. Hai con chó đá im lìm bên trụ cổng, đan kín những chùm hoa tóc tiên, nom hoàn mong manh tách biệt với nét thâm nghiêm của của ngôi nhà.

Đã hơn mười giờ đêm, cánh cổng vào nhà vẫn mở, đèn trong sân thắp sáng trưng. Bốn năm nữa đã trôi qua, cô không về thăm nội kể từ buổi trưa định mệnh khiến xui cho cô gặp người đàn ông đã tạo nên vóc dáng cô. Phòng khách hầu như có đủ mặt cô chú, dượng, thím. Hàng lông mày Huyền như giao nhau khi nhận ra Thảo Vy cũng có mặt trong phòng cùng Du. Mẹ khẳng ba lấy mẹ cô là người đầu tiên. Vậy ở đâu ông có thằng con trai lớn hơn cô mấy tuổi nhỉ?

Sự xuất hiện của khiến câu chuyện trong phòng vở tan, chìm lắng. Đông đủ quá, đâm ra cô chẳng biết chào hỏi thế nào nữa.

- Ngọc Huyền! Lạy Chúa, cuối cùng rồi cháu cũng về.

Tiếng cô Tư chói lói.

Ngọc Huyền cắn môi:

- Cháu muốn gặp ông, thưa cô? Ông thế nào ạ?

Bà Tư nắm tay Huyền, mắt sáng lên khi Khoa phía sau lưng cô:

- Vô đây mau lên đi cháu. Nội nhắc cháu từ tối tới giờ. Khoa nữa vào đi cháu.

Ông Mười Huỳnh nằm trên giường, chiếc giường loại thước tư rộng, vẫn như rộng thêng thang trước thân hình ốm tong, gầy nhom của ông.

Ngọc Huyền rưng rưng nước mắt, dù không có được chục lần trong đời gặp nội trong hai mươi hai tuổi đời của cô. Thì giờ đây nhìn ông thoi thóp đang lụi tàn về cỏi hư không, cô chợt đau xót ngậm ngùi:

- Nội ơi! Nội! Cháu về với nội đây nè nội ơi.

Hai hố mắt sâu hút bổng lay động, từ từ hắt ra tia sáng vui mừng, lấp lánh. Ông Mười ra hiệu cho cô cúi xuống gần hơn.

Ngọc Huyền nắm tay ông, cô nghe những ngón tay nhăn nheo đang lạnh dần hơi ấm.

- Nội! Nhận ra cháu không?

Ông Mười cười tươi:

- Ngọc Huyền! Cháu của ông. Sao không đưa mẹ cháu đến?

Câu cuối này, nét mặt ông buồ tê tái. Giọng ông run lên, chậm nhưng rõ ràng. Tự khi nào cả nhà đã quây lại bên ông.

- Ngọc Huyền! Tha lỗi cho sự cố chấp, hồ đồ của nội. Nội có tội với mẹ con cháu thật nhiều. Càng những năm cuối đời, hình ảnh cháu bằm bặp trên tay mẹ cháu, thần chết rình rập. Mẹ cháu quì xin nội cho chút tiền để đưa cháu đi bệnh viện. Vậy mà nội đã nghoãnh mặt quay đi, cô con mặc tình xua đuổi mẹ con. Chính giờ phút phẩn uất tột cùng ấy, mẹ con đã nguyện chúa trời hãy đừng cho nội có cháu chắc, trời cao có mắt. Cháu được bà con bên xóm, của ít lòng nhiều, góp tiền cho cháu chữa bệnh.

Một giọt nước mắt, rồi nhiều giọt nước mắt lăn trên gò má chỉ còn da bọc xương khô của nội. Các cô, các chú và tất cả dâu rể đều bàng hoàng. Suốt đời bên người cha đầy kêu ngạo, độc đoán, nếu không nói là lạnh lùng, tàn nhẫn, họ không hề thấy nước mắt ông rơi. Vậy mà.

Ngọc Huyền đưa tay sẽ sàng chậm những giọt lệ cho ông, trong khi mắt môi cô cũng mặn mòi nước mắt.

Ông mười nói như than:

- Lời nguyền của mẹ con đã thành quả báo. Năm cô chú con lấy vợ, lấy chồng, kẻ không có phước sang con, người sanh ra cũng bị chết, chỉ tới lúc ấy, nội mới hiểu rằng, chính thằng con mình đã gây nên nghiệp ác. Muốn xin mẹ con tha lỗi, nội lại mắc cở. Không ngờ mẹ con đã nuôi con lớn khuôn, ăn học thành tài, từ những năm tháng giặt đồ thuê cho bệnh viện, từ những giỏ nghiêu sò, cháu lúc cúc cào dưới nắng biển. Nội biết tội mình lớn lắm. Hôm nay có cả cha cháu ở đây, cháu cho nội ngàn lần xin mẹ cháu tha thứ.

Ngọc Huyền rưng rưng:

- Nội ơi, cháu không giận nội nữa đâu. Con người đâu thề thua loài cầm thú. Con chim có tổ, con người có cội nguồn, cha mẹ Ông bà quê hương. Nội hãy bình tâm dưỡng bệnh. Mưa bảo qua, trời lại nắng. Nhất định đức chúa trời sẽ ban ơn mưa móc. Nội sẽ có cháu nội, cháu ngoại đầy nhà. Nội nha!

Ông Mười cười trong héo hắt:

- Cám ơn cháu gái của ông, ông yên lòng lắm rồi. Cháu ngồi xuống đi, nghe luật sư của ông nội đọc di chúc.

Dù cô chẳng muốn nghe chút nào. Nhưng vì ông nội, cô đành chờ đợi. Những ôn chú, bà thím, bà cô, ông dượng của cô cũng đang hồi hộp chờ đợi luật sư Phạm Chí Kiên, là một người có trách nhiệm bảo vệ chúc thư lôi từ trong cặp táp ra một tập giấy. Ông chậm rãi đọc:

"Hôm nay, ngày mồng 6 tháng 10 năm 1999. Tôi tên là Lý Huỳnh Tấn, quyết định đọc chúc thư này trong tình trạng hoàn toàn mạnh khỏe, có giấy chứng nhận bệnh viện tỉnh.

Hiện tại, tôi có hai công ty TNHH may mặc Tấn Ngà và công ty điện máy Huỳnh Cường. Hai công ty vẫn đang hoạt động tốt, số vốn đầu ty cho mổi công ty là 5 tỷ đồng không có vốn lưu động cổ đông. Một cửa hàng kinh doanh v2ng bạc kim hoàng nằm tại chợ thị xã Cẩm trung. Số vốn hiện có là 200 lạng vàng 24k, hai chục lạng bạc kim, 80 lạng vàng 18k dưới dạng đồ trang sức nữ trang. Một đại lý xe gắn máy các loại và 10 du lịch loại 12- 24 chổ ngồi. Cũng nằm trong thị xã, và căn nhà cổ, tổng diện tích 720m nằm trên mặt đường lê lợi của thị xã.

Nay tôi quyết định chia cho con trai thứ hai Lý Huỳnh Cường: Công ty điện máy và căn nhà riêng con tôi đang ở.

Con gái Lý Huỳnh Tiên: Cửa hàng vàng bạc đá quí.

Con gái Lý Huỳnh Ngà: Công ty may mặc Tấn Ngà.

Con trai Út Lý Huỳnh Ngọc: Đại lý xe gắn máy và 10 xe du lịch cho thuê.

Phần Hai: Con trai cả Lý Huỳnh Hoàng sẽ ở trong ngôi nhà cổ trên đường Lê Lợi cùng diện tích 720m.

Phần Ba: Cháu gái tôi Lý Huỳnh Ngọc Huyền được hưởng toàn bộ số tiền 500 triệu đồng cùng 10 lạng vàng theo diện nữ trang. Tôi đang gởi ở ngân hàng phát triển nông thôn của thị xã. Nếu ông Lý Huỳnh Hoàng không trở về Việtnam định cư, căn nhà sẽ giao lại cho con gái ông lá Lý Huỳnh Ngọc Huyền quản lý, chăm sóc, hương khói cho giòng tộc. Cùng với mẹ là Vương Tú Hân!

Di chúc lập xong có sự chứng kiến của ông luật sư: Phan Chí Kiên và Võ Thành Hưng, phó chánh tòa án nhân dân thị xã Cẩm Trung.

Người lập di chúc.

Lý Huỳnh Tấn."

Mọi người lặng đi khi nghe rõ ràng số tài sản từ nay mình được hưởng.

Ngọc Huyền sụp xuống:

- Nội ơi! Cháu không nhận đâu. Nội hãy giao lại cho cô hoặc chú đi nội.

Ông Mười ứa nước mắt:

- Cháu thật đúng là đứa cháu vàng ngọc của nội. Nội đã rất công bằng khi chia tài sản. So ra chàu chỉ được một phần mười so với cha, chú cháu thôi. Nhận được nội yên lòng nhắm mắt.

Ông Kiên đưa vào tay từng người giấy tờ chủ quyền tài sản, Ngọc huyền nhận cuốn sổ tiết kiệm màu xanh đã ghi tên họ cô đầy đủ.

Vẫy Khoa lại gần, nội cười lay lắt:

- Nội tin rằng cháu đủ bản lảnh để bảo bọc đời Ngọc Huyền. Hãy yêu thương nhau, đừng bao giờ lập lại nổi đau ngày xưa của người lớb, nghe cháu.

Đếm đó, ông Mười trút hơi thở cuối cùng, khi tay ông đặt trong hai bàn tay Khoa và Huyền. Nét mặt ông thanh thản đầy vẻ mãn nguyện. Suốt ba ngày tang lễ, mẹ con Thảo Vy và Cảnh Du đều có mặt. Khi thi hài ông Mười được nằm im trong lòng đất, con cái xây cho ông ngôi mộ thật đẹp bằng số tiền mặt ông để lại.

Trải qua bao thăng trầm của cuộc đời. Những người con của ông đã hiểu được phần chân lý đạo nghĩa làm người. Chanh chua hay sanh nạnh như cô Tư Ngà, thì sau cái chết của cha cũng thay đổi hẳn thái độ với mẹ con Ngọc Huyền. Ai ngu gì, đi tranh giành với cháu của mình khi tài sản của nó thật kiêm nhường, khi nó là đứa cháu đang có chân đứng cao nhất trong khu du lịch Biển trắng.

Vậy mà, có người lại lên tiếng đòi sự công bằng. Là mẹ con Thảo Vy đòi quyền lợi cho Cảnh Du. tất nhiên học chỉ đòi ông Hoàng mà thôi. Lý của họ Cảnh Du là con trai ông.

Cực chẳng đành, ông Huỳnh Hoàng đã phải công khai thân phận Cảnh Du. Anh là đứa trẻ còn sót lại với ông trên con tàu vượt biên ngày đó. Bọn hải tặc đã đánh cướp tàu, ông Hoàng trong lúc nguy cấp đã nhào đến ôm Cảnh Du lao xuống biển. Nhờ bơi giỏi, ông đã may mắn gặp được chiếc tàu Mã Lai cứu thoát. Ba năm trong trại tị nạn, chịu bao đau đớn đói khát, ông và Cảnh Du được chính phủ Mỹ cho địng cư. Từ đó ông đặt thêm chử Cảnh cho Du, khi anh vừa năm tuổi.

Ông ngậm ngùi:

- Suốt bao năm tha hương cầu thực. Tôi một lòng chăm lo cho Cảnh Du. Mong có ngày trở lại quê hương. Bà là bạn của tôi, là mẹ của Thảo Vy, bà đừng nên so đo với Ngọc Huyền. Duy nhất cha tôi chỉ có mình nó là cháu.

Bà Hà thất vọng ra mặt. Thảo vy thì đeo bám Khoa nhì nhằng, khiến Khoa bực bội kéo Ngọc huyền về.

Tận phút này, cô vẫn chưa hề cất tiếng gọi ông bằng cha! Dù có biết mẹ cô đã tha thứ cho ông.

Những ngày sau đó. Ngọc Huyền lại tiếp tục công việc của mình. Cô lặng lẽ hơn và chiều nào cô cũng ra ngồi với biển. Khoa cũng như quên cô không có bên anh nữa. Anh hay đến nhà Minh Minh ăn cơm, hay đưa cô đi chơi, đi nghe ca nhạc.

Bốn năm trong đạo vợ chồng, dẫu không yêu thương cũng nghĩa tình. Khoa không một lần đưa cô đi mua sắm hay đi chơi xa. Bà Khánh đâu biết mỗi lần họ âu yếm trước mặt bà, ra tới đường là mặt ai cũng lạnh băng như đá. trái tim cô như đau buốt rưng rưng khi nhìn Minh Minh đùa vui bên Khoa.

Bây giờ cô mới chua chát nghiệm ra rằng khi yêu trái tim nhân từ cũng trở nên quỉ dữ, tàn nhẫn vô tình trước những mối tình cảm thân thương. Ngọc Huyền thở dài. Cô làm sao vậy, không phải suốt bốn năm qua, cô đã nói sẽ giúp Minh Minh có được Khoa hay sao?

Bây giờ họ đang quấn quít bên nhau, cô sẽ có cơ hội xé hợp đồng, xé tờ giấy kết hôn trong danh dự. Tại sao cô không mừng nhỉ?

"Vì ai xui nên bao đắng cay vì tình yêu! Vì ai xui nên bao đắng cay vì tình mơ.

Tình yêu kia trong đắng cay, trong khổ đau. Biết không em. Anh chờ em vì tình mợ.."

Biển đang vỗ về cô đấy ư? Hay lời ca của ai đó đang được gió mang tới cho cô nghe. Hai mươi hai tuổi đời, cô chưa được một lần nghe ai tỏ lời yêu! Bốn năm làm vợ, bờ môi cô vẫn còn khờ dại ngu ngơ trong trắng. Cô có khi nào mơ không nhỉ? Một tình yêu của trái tim mình? Ánh mắt đen như sâu hơn, đăm đám hơn khi bất chợt nhìn thấy con đường dẫn ra đảo. Khoa đang chở Minh Minh. Họ Thật tình tứ trong vòng ta ôm của Minh minh. Hoàng hôn gần lịm tắt rồi. Họ cvòn ra đó làm gì nhỉ?

Trái tim cô chợt rưng rưng những giọt máu hồng, buồn bã.

Chẳng hiểu ma xui quỉ ám gì mà khi về cô lại đi thẳng qua nhà Khoa. Ở đây cô luôn có những bộ đồ, đề phòng bà Khánh bất chợt ra.

Tắm xong, bụng sôi lục bục, tủ lạnh chẳng có món gì ăn được ngoài những lon bia ướp lạnh. Vài chùm nho Mỹ va ba trái lê.

Qua nhà mẹ chỉ vài bước chân, song cô nghe làm biếng kinh khủng, vậy là cô làm muối ớt, xẻ lê ra ăn. Cô bật lon bia uống ừng ực, hết sạch năm lon bia và ba trái lê cô chẳng nghe say sỉn gì cả. Nhưng bụng cứ òng ọc suốt, Ngọc huyền len giường đi ngủ, sau khi nhấc máy báo cho mẹ biết mình đang ở đâu.

Ngọc Huyền không biềt mình đã thiếp đi bao lâu. Cô trở mình tìm mềm đắp bỗng nhận điện vẫn sáng trưng. Nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ đêm. Khoa ở lại bên đảo ư? Và cả Minh Minh nữa. Họ cố tình bắt cô phải đau đớn ư? Minh ời! Tại sao mày lại tàn nhẫn đối với tao chứ? Giấy kết hôn còn đỏ chói con dấu của pháp luật, tao chưa xé chưa ly hôn, thì tại sao mày không biết tự trọng hả Minh?

Thẩn thờ. Ngọc Huyền ra ban con ngồi, ban đêm biển như dác bạc trên sóng bởi ánh sáng như giương. Cô không biết mình ngồi như thế bao lâu trong ánh sáng mờ ảo của trăng trong hơi sương đêm bay vào mặt cô lành lạnh.

Cô nghe tiếng xe honda dừng trước cổng, thấy cả cái ngước nhìn lên của Khoa nhìn vô nhà. lặng lẽ, Huyền quay vào phòng như ngủ say.

Khoa khựng người, thấy điện sáng anh nghĩ mình quên tắt đèn. Ai dè Ngọc Huyền đang quay mặt vào bức tường ngủ ngon lành. Khoa chậm rãi đến bên giường, lặng nhìn Huyền thật lâ. Bốn năm với hơn ngàn ngày, anh từng ngắm cô nhu thế. Sao đêm nay trái tim anh cứ rừng rực sôi lên, cảm giác thèm muốn một lần chạm vào bờ môi cô.

Nghĩ là làm, Khoa xoay người Huyền lại, cô hốt hoảng kêu lên:

- Anh...anh định làm gì vậy.

- Anh yêu em, Huyền ơi. Hãy là của nhau nha em.

Môi anh tìm môi cô, Ngọc Huyền như lả đi trong phút giây trôi nổi bồng bềnh. Yêu là như thế sao? Những nụ hôn nối tiếp những nụ hôn chất ngất, say nồng, chiếc giướng như oằn xuống khi họ đang hòa tan với nhau đớn đau, bàng hoàng, mệt mỏi rã rời. Ngọc Huyền ứa nước mắt.

Chúa ơi, tại sao con cứ mãi đánh mất linh hồn con cho quỉ dữ. tại sao trong khi ta nằm đây để chờ Khoa về nói lời chia tay, xé cho nhau sự ràng buộc. Vậy mà!

Khoa dùng môi mình lau những giọt lệ hồng nóng bỏng của cô.

- Huyền ơi, anh yêu em. Anh không thể tự lừa dối mình mãi, chúng ta hãy bên nhau trọn đời nha em.

Hết rồi đời con gái trinh nguyên. Hết rồi, nụ hôn đầu chưa kịp nếm, vị ngọt đã nghe cay đắng mặn môi. Ngọc Huyền nấc nghẹn, khóc cho cuộc đời cô vừa lật sang trang ư?

Khoa nhẹ nhàng:

- Đừng khóc nữa em. Chúng ta vẫn là vợ chồng kia mà. Anh biết em cũng yêu anh. Em đừng huy sinh nhường nhịn nữa. Hạnh phúc một đời đâu phải trò chơi cút bắt hả em.

Trong nhạt nhòa nước mắt, khi nhận ra tia mắt ấm như tia lửa mùa đông của Khoa đang nhìn cô khát khao chờ đợi.

Giọng Huyền nghẹn tắc:

- không đâu, em không yêu anh, thứ em cần là tiền. Em cần tiền để cho cuộc sống đời em thăng hoa cùng giàu sang quyền quí. Bây giờ em đã có một gia tài rồi, em không muốn trói buộc anh nữa. Chúng ta hãy chia tay nha anh. Minh Minh...

Khoa siết chặt cô trong vòng tay nóng rực mùi đàn ông vừa lạ, vừa quen.

- Ngốc quá vợ Ơi. Minh Minh muôn đời anh coi như Thy Khanh. Trái tim anh có một ngăn thôi, cô bé Ngọc Huyền đã lấy đi ngăn hồng đó. Anh cấm em không được nhắc đến Minh Minh nữa, nhớ chưa.

Ngọc Huyền lặng đi trong vòng tay của Khoa. Có thật cô đang được yêu và sẽ rất hạnh phúc không?

Khoa đã say nồng trong giấc ngủ. Cô không dám cục cựa. Cảm giác ngọt ngào gần gủi của hai làn da khiến cô không thể ngủ. Lần đầu tiên cô ngủ chung giường với người đàn ông đã có bốn năm danh chánh ngôn thuận là chồng cô.

Trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực mà sao lòng cô vẫn lượn cợn những suy nghĩ về ai đó. trong giấc ngủ không Khoa đang mơ hay là anh đang vỗ về ru cô ngủ.

"Ngủ đi em, giấc ngủ bình thường, Ngủ đi em nhé tình thương dạt dào, ngồi buồn con nhện găng tơ. Em ơi hãy ngủ, anh hầu quạt đây. Tình anh trong chiếc quạt này. Trăm cơn mộng đẹp về bay đầu giường...

Qua ánh đèn ngủ màu hồng, nét mặt anh ngời hạnh phúc. khép bờ mi cong, cô cố ru mình vào giấc ngủ muộn màng. Chì còn ngày nữa thôi, cô phải về trường rồi. Chắc lần xa nhau này không như những năm trước. Cô sẽ nhớ anh thật nhiều. Thy Khanh tha hồ chọc ghẹo cô. Sự chọc phá dể thương nhất vì Khanh thật sự có chi Hai để mè nheo mỗi ngày. Buổi sáng, cô trở dậy Khoa vẫn còn ngủ. Do chẳng có ai nhìn, mặt cô cũng đỏ rần lên khi chạm vào những vết máu hồng trên mặt nệm. Sẽ sàng, cô rời chân khỏi căn phòng vừa cho cô một đếm nồng say hạnh phúc.

Bước chân trần, bộ áo thun, quần sọc trắng. ngọc Huyền chạy nhanh xuống biển.

Đang giữa con trăng, nước thủy triều rút dần về sáng. Lâu ghê rồi Huyền không đi mò ốc theo nước thủy triều. Những con ốc hương nhỏ bằng đầu ngón chân cái, ngón tay đang bò theo sóng, nước rút tới đâu, ốc hiện ra tới đó, nhiều quá trời luôn.

Chẳng có gì đựng ốc. Ngọc Huyền căng mắt tìm kiếm và cắm đầu chạy về phía hàng dương, có vô khối bịch nilon đang nằm ở đó.

- Ui da, trời ơi đau quá!

Đang chạy nhanh, Ngọc Huyền đâm sầm vào một người. Cô bị hất văng xuống đất.

- Ngọc Huyền, em không sao chứ?

Lại là Đình ư? Sao lúc nào cô cũng lang thang ngoài biển một mình cô đều gặp anh vậy chứ?

Ngọc Huyền nhăn nhó:

- Muốn bể đầu tôi rồi nè. Sao anh không tránh tôi?

Huy Đình giơ tay:

- Anh cũng đang chạy bộ, khi phát hiện ra em, thì tránh không kịp nữa. Sao em ra biển sớm thế.

- Tại tôi thích ngắm bình minh trên biển.

Huy Đình nheo mắt:

- ngắm bình minh trên biển. Một bác sĩ tương lai vẫn có tâm hồn ủy mị quá vậy. Mà sao không ngồi ở mé biển, khi không chạy đi đâu vậy? Em...

Ngọc Huyền cong môi:

- Em làm sao? Có thấy trán tôi sưng rồi không?

- Anh nghĩ em đau bụng, nên mới chạy nhanh thế.

Ngọc huyền trợn mắt:

- Trời đất, anh tưởng tượng cái quái gì vậy hả? Là người ta đi lượm bịch nilon.

Huy Đình ngạc nhiên:

- Lượm bịch nilon để bán ve chai ấy hả?

Ngọc Huyền cung tay:

Bản mặt tôi thế này mà lượm đồ bán ve chai ư? Anh thật biết cách mỉa mai. Ý trời, những con ốc của tôi...

Ngọc Huyền mặc kệ Đình đang đứng ngẩn ngơ. Cô lượm nhanh hai bịch to nilon, rồi chạy ngược trở lại, quơ nhanh đống ốc vừa nhặt vào bịch, Ngọc Huyền thở phào, mãi nói thêm chút nữa tụi ốc này sẽ bò mất tiêu xuống nước.Trưa nay cô sẽ làm nước mắn thật cay để ăn với ốc. Chỉ nói thôi nước miếng đã nhiểu ra tới chân răng.

Ủa, anh Khoa. Chờ em!

Ngọc Huyền hét to thấy Khoa quay đầu chạy lên bãi.

Chết cha, rắc rối nữa rồi. Chắc chắn Khoa đi tìm cô, nhưng đã thấy Đình nên anh đã quay trở l?