← Quay lại trang sách

Chương 614 Tuyệt đối khống chế.

Anh Vạn, anh cũng không thể thấy chết mà chẳng cứu, tôi và anh là anh em lâu năm, người trong Cảng Thành ai cũng biết tôi và anh có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, anh cần giúp tôi suy nghĩ biện pháp, anh em chúng ta đồng lòng thì có gì là không giải quyết được? Có phải vậy không?

- Anh...Anh xem Vạn Chính Trị tôi là thế nào? Tôi mặc kệ anh thì hôm nay còn mời anh dùng cơm sao?

Vạn Chính Trị trầm giọng nói, hắn dùng sức lắc lắc tay nói:

- Anh Lý, anh nên bình tĩnh một chút, không cần phải quá mức lo lắng.

Lý Liên Thành khẽ nghiêng đầu mà nở nụ cười tự giễu, tình cảnh thế này mà còn bình tĩnh được sao? Khi Vạn Chính Trị nói đến Trương Thanh Vân thì Lý Liên Thành đã ý thức được mình sai lầm, gần đây Trương Thanh Vân ngày càng lộ rõ trong quan trường Cảng Thành, sao mình lại xem nhẹ vị bồ tát này?

Bầu không khí trong phòng chợt an tĩnh trở lại, Lý Liên Thành và Vạn Chính Trị đều đang xem xét tình cảnh. Hai người cũng không phải không có ý nghĩ đối nghịch với Trương Thanh Vân, nhưng khi nghĩ đến tấm gương Dịch Tiểu Thiên thì trong lòng không có chút dũng khí nào.

Trương Thanh Vân là lãnh đạo phân công quản lý, hắn muốn tìm ra lỗ hổng trong công tác của Lý Liên Thành và Vạn Chính Trị thì rất dễ dàng. Chỉ cần tùy tiện lấy cớ, trên tay người ta lại có quyền nhân sự, chỉ cần ra tay thì hoàn toàn có khả năng làm hai người thân bại danh liệt. Dịch Tiểu Thiên không phải đã thân bại danh liệt rồi sao? Trở thành vị quan có hình tượng xấu trong mắt nhân dân Cảng Thành.

Hơn nữa còn nghe nói Dịch Tiểu Thiên trước đó không phục, đã lên tận tỉnh náo loạn. Người ta là cán bộ được cục tổ chức trung ương phái xuống, chẳng qua chỉ ra tay với một cấp dưới mà thôi, dù là lãnh đạo tỉnh ủy cũng không dám chỉ vì một sự việc đơn giản đó mà nhìn vào Trương Thanh Vân.

Càng suy xét thì Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành ngày càng uể oải, trong đầu Vạn Chính Trị lại nhớ đến vẻ mặt Trương Thanh Vân khi nói chuyện vào hai ngày trước, hắn nói:

- Anh Lý, tình thế bây giờ rõ ràng tôi và anh nằm dưới sự lãnh đạo trực tiếp của chủ tịch Trương, cũng chỉ có thể xem mặt chủ tịch Trương mà nói chuyện thôi.

- Tôi thấy thế này, chúng ta tìm một cơ hội để gặp mặt và xem xét thái độ của chủ tịch Trương với anh, anh cũng cần đưa ra một phần lễ. Tôi nhớ quận Ngân Hạnh và quận Phù Hải những năm gần đây kéo không ít những hạng mục lớn, lúc đó anh nên nói những vấn đề liên quan đến bí thư Hoàng Thiệu và bí thư Củng Hán Sâm, trước sau nói rõ ràng, có lẽ những thứ này sẽ có tác dụng với chủ tịch Trương, anh hiểu chưa?

Lý Liên Thành gật đầu đờ đẫn nói:

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì cả, nên biết người biết ta một chút. Anh Lý, trên đời này có một vài thứ không quan tâm đến sự hoàn mỹ, là đàn ông thì đúng lúc quan trọng phải thể hiện sự quyết đoán.

Vạn Chính Trị nói, hắn hít vào một hơi thật sâu, tâm tình cũng dần bình tĩnh.

Vừa rồi hắn nói chuyện với Lý Liên Thành mà cũng chải chuốt lại những suy nghĩ của mình, đồng thời càng hiểu sâu về Trương Thanh Vân hơn một tầng. Hắn mơ hồ cảm thấy tất cả tình cảnh ngày hôm nay đều đã được chủ tịch Trương khống chế, đối phương buộc mình phải lôi kéo Lý Liên Thành và đứng cùng một thuyền, cưỡng ép hai người đứng trên một tuyến, nếu không thì chỉ còn đường chết.

Tâm tư của Trương Thanh Vân là rất sâu, rất bí ẩn, mãi đến tận thời điểm này thì Vạn Chính Trị mới bừng tỉnh và hiểu ra. Nhưng đến khi hiểu ra thì hắn đã không còn cơ hội và tư cách để phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn đi trên con đường Trương Thanh Vân đã vạch ra.

Đáng thương cho hai anh em Vạn Chính Trị đã kinh doanh ở Cảng Thành vài chục năm, tất cả không bằng một vị lãnh đạo vừa mới đến Cảng Thành. Vạn Chính Trị cảm thấy như vậy cũng tốt, hai người có thể đi theo một vị lãnh đạo lợi hại và cao tay, chắc chắn sẽ có thêm nhiều cơ hội sinh tồn. Chỉ cần Trương Thanh Vân không sao thì Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành sẽ nắm quyền tuyến dưới, điều này mới là quan trọng.