Dậy sóng Hàm Luông
Chiều nay, qua phà Hàm Luông lộng gió, nhìn sóng nước nhấp nhô vờn bóng những hàng bần sao bỗng dưng tôi thấy nhớ lại thuở mộng mơ cắp sách đến trường, nhớ lại những thân thương ngày tháng cũ. Và tôi cũng nhớ đến một người, anh Hòa. Anh Hòa cùng quê và lớn hơn tôi ba tuổi. Mỗi sáng chúng tôi cùng nhau đến trường, qua phà Hàm Luông trùng trùng sóng nước. Anh Hòa hiền lắm. Anh ít nói nhưng có khiếu kể chuyện. Chuyện anh kể làm người nghe cười ngặt ngẻo mà nét mặt anh thì vẫn tỉnh khô. Mắt anh Hòa rất đẹp và buồn, đến nỗi có nhiều lúc tôi phải kêu lên: - Móc mắt anh Hòa đổi cho Minh đi! Những lần ấy anh đã nhìn tôi đăm đắm rồi nói: - Anh cho Minh tất thảy! Anh Hòa không hề nói yêu tôi nhưng nhìn vào ánh mắt và cử chỉ của anh, tôi biết anh dành cho tôi thật nhiều tình cảm. Bài học nào tôi không hiểu, có anh giảng. Sách vở học xong anh đều bê hết cho tôi. Tình cảm của chúng tôi hồn nhiên và trong sáng như vầng mặt trời tinh khôi từng bắt gặp trong những sớm mai qua phà. Hình như trong tâm tưởng chúng tôi đều nghĩ rằng phải cố gắng học để hướng đến tương lai. Nhưng... những nghiệt ngã cuộc đời đôi khi bắt những số phận nhỏ nhoi con người đành cam chấp nhận. Vì sinh kế, ba mẹ tôi chuyển nhà đi đến một tỉnh thật xa. Hôm chia tay, anh Hòa buồn lắm. Mắt anh vốn đã buồn lại càng buồn thăm thẳm. Ánh mắt ấy cùng cái siết chặt tay vội vã đã theo tôi suốt mấy năm liền. Tôi đã nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ trở về thăm xứ dừa xanh thơ mộng, thăm dòng sông Hàm Luông vỗ sóng rì rầm và thăm lại anh Hòa. Tôi đã về lại sau những tháng năm dài đăng đẵng. Chẳng bao giờ tôi còn gặp lại anh Hòa được nữa bởi thân xác anh đã vĩnh viễn nằm yên trong lòng đất lạnh mất rồi! Tôi nghe kể: anh Hòa đã trở thành công nhân xây dựng có tay nghề. Một ngày giông bão ập đến đời anh. Tai nạn nghề nghiệp không lường trước, anh đã hy sinh để cứu tính mạng một số người. Bất ngờ và thảng thốt. Có lẽ trước đó anh không thể nào ngờ mình có thể chết giữa lúc tuổi thanh xuân, chấm dứt cuộc đời ngắn ngủi, khi anh chưa nếm trải hết bao thăng trầm của một kiếp con người. Người ta truyền nhau về lòng nhân ái của anh. Còn tôi, ôm tập nhật ký của anh có những dòng chữ viết về tôi do người thân anh trao mà thẫn thờ, hụt hẫng. Lúc ấy, nỗi buồn dấy ngợp, tôi đã khóc thầm lặng mấy ngày liền... Chiều nay, qua phà Hàm Luông trùng trùng sóng nước sao bỗng dưng tôi thấy nhớ lại nhiều điều. Ký ức ngủ quên. Lớp bụi thời gian xóa mờ theo năm tháng ngỡ tưởng đã phôi pha vì tất bật đời thường bỗng dậy lên rung lòng theo sóng nước. Tôi nhớ quắt quay thuở mộng mơ cắp sách đến trường. Nhớ đến người con trai đầu tiên trong đời với những vụng dại rụt rè thời mới lớn. Người đó đã vĩnh viễn đi vào cõi xa xăm. Xin một lần được đặt đóa hồng tưởng tượng lên mộ anh đang nằm quạnh hiu ở một góc quê có bóng dừa xanh mát rượi. Xin vẫy tay chào dòng sông Hàm Luông quanh năm vỗ sóng nơi đã chở che biết bao kỷ niệm thời-áo-trắng-của-tôi. Nguyễn Thị Thanh Nga (Bến Tre)
Em không muốn nói lời tạm biệt
Chẳng ai hiểu được tâm trạng của em lúc này, anh có biết không anh? Hôm nay, ngày cuối cùng em ở Hà Nội. Và ngày mai em sẽ được nghỉ hè. Chao ôi, năm mươi ngày hè nghiệt ngã làm sao. Em sẽ thiếu vắng bóng anh trong những ngày đó. Nước mắt chẳng làm vơi được nỗi lòng em yêu anh. Ðến bây giờ, với em coi như đã hết. Anh đã rời xa Hà Nội, anh đã bỏ em, bỏ cả khu ký túc xá mà hàng ngày có em đứng ngóng trông. Thế là hết, niềm hy vọng cuối cùng của em là anh sẽ đến?! Vậy mà... Sáng nay đi học, vô tình gặp anh nơi bể nước. Em đứng lại chào anh, vẫn chỉ là những câu chào hỏi xã giao mà lời yêu anh thì không sao thốt lên được. Anh là anh và em vẫn chỉ là em... Cay đắng quá anh ơi, trong khi trái tim em muốn nghẹn lại vì yêu anh thì đáp lại chỉ là một nụ cười. Anh cười để em đau, cũng như em, nụ cười chẳng bao giờ được trọn vẹn kể từ ngày em biết rằng mình đã yêu. Buổi học cuối năm qua đi một cách vô vị tẻ nhạt. Em lang thang về phòng, các bạn đã chuẩn bị ra về. Chỉ còn em, một mình em thôi, nơi góc hành lang ấy... Và hình ảnh của anh hiện ra, em cảm thấy sống mũi mình cay xè, và vô tình những giọt nước mắt lăn xuống, mặn chát... Và em cứ đứng như thế, khép mình trong bức mành. Ðến khi nhìn thấy anh khoác ba lô về, em đã không còn đủ can đảm để đứng đó nữa, từng bước chân anh, chao ôi! Người con trai ấy... Em bước vào phòng, nằm gặm nhấm nỗi buồn. Cơn mưa đầu hạ ập xuống như trút nước. Giông tố bắt đầu nổi lên bên ngào và nổi lên trong lòng em. Mưa có thể trôi đi tất cả, rũ bụi tất cả, nhưng mưa không thể xóa đi được hình bóng anh trong trái tim em. Và có lẽ cũng giống cơn mưa này, ngày ấy em gặp anh, để rồi bây giờ... Kỷ niệm hiện về vỡ trào trong ký ức em. Và cho đến bây giờ và có lẽ mãi mãi sau này, nó sẽ chẳng bao giờ phai nhòa được, nó sẽ tồn tại trong tâm tưởng của em như một cái gì đó vĩnh hằng và bất biến. Nhiều lúc em muốn quên đi tất cả để vui vẻ đón nhận một tình cảm mới nhưng không thể. Trái tim em đã giành hết cho anh rồi, còn đâu nữa mà giành cho ai hả anh. Người ta có thể lừa dối cái gì chứ làm sao lừa dối được trái tim khi mà tất cả em đã giành trọn vẹn nơi anh. Thời gian là phương thuốc nhiệm mầu, nó có thể chữa lành mọi vết thương, nhưng vết thương lòng nơi em, khó quá anh ơi. Ðã ba năm rồi còn gì, kể từ ngày em và anh gặp cơn mưa ấy, và đã ba năm rồi còn gì, em tự giấu kín tình cảm của mình với một trái tim đơn phương... Ký túc xá đêm nay buồn đến rợn người vì thiếu bóng anh. Em cũng không biết ngày hôm nay mình đã khóc bao nhiêu lần, chỉ biết rằng lúc nào em cũng cay mắt. Ngày mai em về, sẽ là những tháng ngày nghiệt ngã. Em sẽ luôn nhớ về anh. Cây khế sau hè kia có còn xanh không khi ta quay trở lại? Căn phòng này ta có còn được ở nữa không, và khung cửa sổ kia ta có còn được đứng đó để ngóng đợi anh nữa không? Tất cả, tất cả sẽ là kỷ niệm, là dĩ vãng, là của em. Mỗi lần anh qua, trái tim em lại thêm nhói buốt. Anh chẳng bao giờ hiểu được rằng có một người con gái đã yêu anh. Hãy nói gì với mùa hè này đi chứ cô bé? Lý trí mách bảo em như vậy. Trái tim em rung lên, em chỉ kịp viết lên tường dòng chữ của một trái tim đau nhói "I don't want to say goodbye for the summer, because I love you". Thu Phong (ÐH Luật HN)