Tình yêu Tác giả: VAXILI AXIÔNỐP (NGA)
Ngồi trên bãi biển, Dimka nhìn ra khơi. Mặt biển là một thảm thép nung trắng sáng loáng. Một điểm nhảy múa, gần lẫn lộn trong muôn ngàn điểm đang nhảy múa. Nhưng Dimka nhìn mãi cho đến khi nó biến đi mất mới thôi: Galia vừa nhào xuống dưới nước. Dimka tự hỏi: không biết Galia có lặn lâu không? Kể cũng lạ thực: Galia bơi giỏi lắm! Không biết Galia học ở đâu?
Dimka chăm chú nhìn: trong tấm thảm màu xanh lợt có những ánh vân xanh thẫm, một thân hình mềm mại đang vặn mình uốn éo.
Dimka thấy trong lòng xao xuyến, và hơi sờ sợ: Galia bước ra khỏi làn nước và tiến lại gần, một vòng hào quang quanh chiếc mũ tắm màu da trời, hai vai lóng lánh và khuôn mặt chìm sâu trong bóng sấp.
Một trận cuồng phong đã cuốn đi tất cả. Những gia đình đông đúc, những chàng trai trẻ độc thân đang chơi bóng chuyền, những cái vỗ vai nhỏ và những tay anh chị bự, những người mê sách và những người nghiền thuốc lá bất trị, những chiếc ca-bin khả nghi và chiếc hăng-ga để thuyền cứu người, những con voi và những con hươu cao cổ trong bãi biển dành cho trẻ con với bày trẻ, những guichets bán vé, những bàn giấy của ban giám đốc và quán nước giải khát, những mẩu thuốc lá hút dở, những anh dân vệ, những vỏ trứng và những chiếc ghế dài, ngọn cột buồm treo cờ báo hiệu và pho tượng bằng thạch cao, những chiếc xe đạp và những đống quần áo, tất cả đều tan đi như mây khói. Chỉ còn lại có Galia đang đi tới: với một ánh hào quang quanh đầu, một chiếc mũ xanh biếc và một bộ mặt tối vì khuất bóng.
Nữ thần Aphrodite sinh ra đời từ một cụm bọt bể. Gần đảo Crête thì phải.
Thế còn Galia?
Tại nhà hộ sinh Grauerman, trong khu phố Arbat?... Không thể như thế được!
Aphrodite, mình có trông thấy ở viện bảo tàng: hơi mũm mĩm quá!
Nhưng Galia...
Galia mảnh mai như một hoa khôi của Maison de la Haute Couture (Nhà thời trang).
Mình sẽ làm gì, nếu mình là người Hy Lạp?
Người Hy Lạp thời Thượng cổ, dĩ nhiên: trẻ, đẹp và khỏe. Nếu mình là Héraclès, chẳng hạn.
Galia, em yêu!
Anh sẽ ôm chặt lấy em trong lòng anh trên bãi biển xa vắng.
Anh sẽ bắt em, đặt lên chiếc mô tô của anh. Chúng ta bay ngang qua Tallinn và Tartu như gió cuốn.
Nhưng anh cũng sẽ tháo cái ống chụp hơi bỏ đi để cho chiếc xe giống chiếc chiến xa của thần Zeus.
Anh sẽ đưa em lên núi, đến đền thờ Aphrodite anh không biết ở đâu.
Rồi chúng ta cùng nhau đọc cuốn sách tình yêu từ tên sách cho đến trang cuối cùng.
Dimka không phải là một người Hy Lạp thời Thượng cổ, Galia làm Dimka sợ xanh mặt, và hơn thế Dimka không biết tí gì về tình yêu: Dimka ném chiếc khăn tắm cho Aphrodite, Aphrodite bắt lấy, trải xuống cát và ngồi lên trên, lấy hai tay vòng quanh đầu gối, rồi nói trong một hơi thở dài:
- Nước hôm nay tuyệt!
Rồi mở chiếc khuy ở cằm, nàng bỏ chiếc mũ cao su và kêu lớn với Dimka:
- Nhưng cấm không được nhìn em!
- Tại sao?
- Anh không trông thấy đầu em bù à? Đưa cho em chiếc gương và cái lược.
Dimka chúm miệng thổi sáo nhẹ, quay sang phía bên trái, vớ lấy gương và lược ném cho Galia, rồi chăm chú nhìn đôi săng-đan đầy cát. Tuy nhiên Dimka vẫn liếc mắt quan sát Galia: nàng cầm chiếc gương ở tay trái, chiếc lược bên tay phải, miệng ngậm mấy chiếc kim cài đầu.
- Bây giờ anh có thể nhìn được rồi.
- Nhưng anh không sợ bị mù chứ?
Galia nói lớn, giọng thách thức:
- Nhìn em đi!
Nàng nghĩ thầm: “Hãy nhìn em đi anh! Nhìn em bao nhiêu cũng được! Nhìn em thẳng, nhìn em nghiêng! Hãy nhìn em âu yếm, say mê, hãy nhìn em thờ ơ! Hãy nhìn em để chế giễu em, nhưng hãy cứ nhìn em, nhìn em mãi mãi, giờ nào trong ngày cũng nhìn em!”.
- Vướng cái gì thế? - Dimka hỏi, người bị tê liệt vì
e sợ.
- Nếu anh không muốn nhìn em, không ai bắt buộc anh! - Galia gần như muốn khóc...
... Bốn giờ sáng, Yourka và Alik đã đi câu, vì nghe thấy nói rằng ở hồ Ulemiste có nhiều cá lắm. Chín giờ Dimka cảm thấy có cái gì phá giấc ngủ của mình: có lẽ mặt trời đã xuyên một chút vào trong lều, một tia nắng nhỏ như một chiếc kim đang đi chơi một cách hỗn sược qua mặt Dimka. Dimka mơ thấy mình biến thành một con sâu nhỏ xíu, bò dưới chân một rừng cỏ. Làm sâu buồn cười thật, trông một ngọn cỏ thấy to bằng một thân cây khổng lồ. Chung quanh, có những quả chuông lơ đãng đổ hồi: có lẽ đấy là “bốn mươi lần bốn mươi nhà thờ” của Moscou. Nhưng tia nắng chui vào mũi Dimka làm chàng ta hắt hơi mấy cái và tỉnh giấc hẳn. Mặc quần giặc biển và áo vải thô hai tay săn lên, Galia ngồi xổm bên cạnh giường Dimka, lấy một ngọn cỏ ngoáy mũi chàng ta và cười như bốn mươi lần bốn mươi nhà thờ.
Sự tức giận mà các nhà cổ điển gọi là sự tức giận trả thù, Dimka đã kinh nghiệm biết qua, vì mỗi lần bị phá giấc ngủ Dimka lại thấy mình tức điên lên và muốn đánh ngay kẻ phá giấc ngủ của mình.
- Đồ phá bĩnh! - Dimka la lớn. Rồi nhảy chồm đè lên Galia, giọng ngái ngủ la làng: “Desdémone [1], em đã cầu kinh chưa?”. Galia không chống cự lại. Nàng nằm nguyên. Nàng có đôi mắt điên, hai tròng đen thực to. Dimka bỗng chợt nhận ra mình đang nắm lấy hai vai nàng, hai vú của Galia áp sát vào ngực mình, Dimka nhảy vụt ra khỏi lều chạy miết qua các hàng cây, nhảy qua mấy cái lạch, ra đến đường, rồi lại chui vào rừng rậm. Chàng thở hổn hển và kết luận rằng hơi của mình ngắn quá không đủ sức chạy băng đồng và phải tập dượt mới được.
Mười phút sau, khi Dimka chui đầu vào lều, Galia đang nằm dài trên giường hút thuốc lá.
- Ra ăn sáng em. - Dimka nói.
Bữa ăn sáng kỳ lạ: không làm sao nuốt trôi được một miếng, chỉ thèm hút thuốc lá, thèm kinh khủng. Tuy nhiên, Galia cũng lấy bánh bẻ từng miếng nhỏ bỏ vào chén yaourt, mắt nhìn ra cửa sổ lều.
Alik và Yourka may mà không biết rằng mình may: đi câu là dễ nhất, không có vấn đề gì lôi thôi cả. Còn Dimka? Còn Galia với Dimka? Chuyện vừa xảy đến cho họ không phải là một chuyện bình thường! Chuyện gì vừa xảy đến cho họ?... Không! Không có gì đáng để ghen với chúng nó, với Alik và Yourka. Đi câu? Một trò vui cho những kẻ yên vị! Còn ở đây với Galia...
Chuyện xảy ra về sau đối với Dimka còn có vẻ lạ lùng hơn nữa: Galia chưa một lần nào làm giống Brigitte Bardot. Khi đi qua sạp bán báo, nàng cũng không buồn nhìn những hình mới của Laurence Olivier và Sophia Loren. Nàng đi cạnh Dimka, nghe Dimka phỏng đoán kết quả thế vận hội một cách ngoan ngoãn. Dimka, trái lại, nói liên thanh như một cái cối xay. Chàng bắt đầu diễn thuyết về môn golf, một môn thể thao bỏ không vun trồng là một điều rất uổng; chơi golfngười ta dễ được tuyển lựa để đi dự vô địch quốc tế. Nhưng, trong khi Dimka nói chuyện, một câu hỏi, một câu duy nhất, cứ ám ảnh chàng hoài: “Chuyện gì xảy ra cho mình thế này?”.
- Mày yêu Galia rồi, Dimka!
... Một tiếng nói hãi hùng đã từ trên trời phán xuống lúc Galia bước ra khỏi nước. Tình yêu bắt đầu rồi đấy, Dimka. Cô bé ấy, cách đây mười năm, mày có nhớ đã phết đít cô ta như thế nào khi cô ta đem tiết lộ những bí mật của bộ lạc da đỏ của mày không? Cô bé khi ấy là Lady Winter và Constance Bonacieux. Cô ta còn muốn làm cả D’Artagnan, nhưng D’Artagnan chính là mày: mày còn nhớ cuộc săn đuổi chiếc xe của cô ta gần Zvénigorod không? Mày có nhớ không, những bức thư tình mày nhờ cô ta đưa cho một đứa con gái cùng lớp, trong thời kỳ mà tất cả con trai đều rủ nhau tán gái, và mày cũng bắt buộc phải tán một con, một con khác không phải là Galia, dĩ nhiên, vì mày với Galia tối nào cũng chơi với nhau trong sân. Mày còn nhớ không, trên sân khấu, một buổi hội tổ chức ở trường, khi mày trông thấy Galia lần đầu tiên mặc jupe cloche mở rộng phía dưới và đi giày cao gót? Mày còn nhớ không cái thằng cha xọm ngà ngà say nói ở trên métro: “Tao sẽ thí đứt nửa đời đi để được ngủ với con nhãi này một tối?”. Cái ấy quên làm sao được, cái cú đấm thẳng mày quai vào hàm thằng cha
polichinelle ấy! Mày có nhớ không... Mày yêu Galia rồi! Và mày không thể yêu ai được nữa, bởi vì chỉ có một Galia!
Galia muốn òa lên khóc và nhìn Dimka.
- Galia, chúng mình đi nhá: đến giờ ăn sáng rồi.
- Em không đi!
- Tại sao?
- Em muốn một điếu thuốc.
- Thế là điếu thứ năm từ sáng đến giờ rồi.
- Thế thì đã làm sao?
- Làm hỏng giọng của em đi chứ sao, rồi em không được nhận vào đoàn hát nữa. Lúc ấy tha hồ cho anh cười.
- Thì cười đi, đồ ngu!
- Hi - hi - hi - hi!
- Anh không muốn cười à?
- Ha - ha - ha - ha!
- Anh buồn cười lắm sao?
- Còn phải nói!
- Em khóc đây này.
Galia nói như một con bé con.
- Đi ăn đi, Galia!
Dimka đứng dậy, lấy áo mặc lại. Galia nhìn ra biển.
- Em muốn ở trên một chiếc yacht. - Nàng nói - Anh muốn không?
- Anh không nói không.
- Với em?
- Tại sao lại không?
Dimka cắn môi đến bật máu.
- Anh cút đi! Em không muốn nhìn thấy anh nữa! - Galia kêu to lên, và úp mặt xuống hai đầu gối.
Dimka đứng nhún nhảy trên một chân. Lạ thật: lấy tay kéo Galia hay phát cho cô nàng một cái vào lưng bỗng nhiên là một cử chỉ suồng sã mà Dimka không thể làm được. Dimka nói lúng búng rất lễ phép: “Thôi được, Galia, anh chờ em”, và từ từ đi ngược lên phía rừng thông.
Dimka cảm thấy chán ngấy ngay chính mình và thấy mình lông bông không biết bấu víu vào đâu. Galia yêu chàng: điều đó chắc chắn rồi. Một điều khác cũng chắc chắn, là Galia thực tình chứ không giỡn chơi và nàng là người bạo dạn nhất trong hai đứa. Thật là càng dần càng lạ: chỗ bạn bè, khi nói chuyện với nhau về vấn đề ấy thì làm bộ từng trải chán chường, cho đến một buổi sáng đẹp trời, tình yêu ở đâu xô đến như một chiếc đầu tầu trong cinema. Làm sao giải nghĩa được tình yêu làm cho người ta sợ? Tình yêu có gì là đáng sợ đâu, ai cũng biết thế mà. Tình yêu, đó là một cái gì... Tình yêu, đó là. Tình yêu.
Về tình yêu, Dimka biết được những gì? Ở tuổi mười bảy, khi người ta dòng dõi con nhà, người ta có thể biết rõ được những gì về tình yêu? Ô! Không phải
là Dimka thiếu hành trang lý thuyết. Chàng đã dự những buổi nói chuyện về vấn đề ấy, thảo luận xuôi rồi lại thảo luận ngược, không kể từ một năm nay, được quyền xem tất cả các phim mà chàng đã xem trước khi đến tuổi, bất chấp luật lệ.
Bởi vậy, Dimka biết rõ chuyện xảy ra làm sao. Có những người thợ xây một trung tâm điện lực. Bỗng nhiên, chàng kêu thất thanh: “Anh yêu em!” và nàng cũng kêu: “Không nên, anh!”; hay là: “Anh đã nghĩ kỹ về tất cả mọi vấn đề chưa?”. Sau đó chàng và nàng chạy trốn ra bờ sông vừa cố thử hôn nhau, hay là cùng nhau ngồi xuống thảm cỏ và chiêm ngưỡng trung tâm điện lực ở dưới chân. Đoàn ca và ban nhạc hòa tấu của Trung tâm Sản xuất Điện ảnh (dưới quyền điều khiển của nghệ sĩ Emérite Hambourg) rống như bò thực to fortissimo sau các đám mây. Trong rạp, các tâm hồn đa cảm lau một giọt nước mắt: bởi vì chàng vừa cởi áo ngoài ra và khoác nhẹ lên vai người yêu. Tan vào nhau. Hết.
Phải, ở tuổi mười bảy, chịu khó đọc một ít là người ta biết nhiều về tình yêu! Thí dụ, xưa kia người ta uống thuốc độc vì tình, người ta đi đánh các lâu đài thành quách, người ta bị xiềng xích giam vào ngục tối, người ta khánh kiệt vì chơi bài, người ta vượt biển băng ngàn, leo núi, rồi người ta chết, người ta chết đến độ thích thú được chết. Ngày nay, dĩ nhiên, người ta đã thay đổi tất cả: người ta thay bằng những đoàn ca nam nữ và một trung tâm điện lực.
Dimka biết gì về tình yêu? Nhiều chuyện lắm! Đủ để làm đầy đặc hai tập vở ghi notes to! Tình yêu, đấy là cái... Tình yêu, gợi nhớ...
Tình yêu, nói cho cùng, giống một vòi nước.
Galia đã mặc lại áo,jupe và thủng thỉnh đi đến, chân lê trên cát. Dimka nhìn nàng, và thấy càng chán mình hơn. Càng dần chàng ta thấy mình càng bông lông, kém vững vàng. Nhưng sung sướng. Để kệ cho mấy thằng yên vị đi câu cá! Hãy để cho Dimka này yêu.
Dưới lùm cây, thở thấy ngộp. Các cây thông rỏ giọt nhựa thông. Galia và Dimka tiến lên một cách khó nhọc, lấy hai tay rẽ đám fougères sang bên, đám fougères cao ngất như nhà trọc trời gặp mãi không hết. Tháng bảy oi bức đè nặng hết sức trên khu rừng nhỏ. Nói cũng khó khăn như là đi. Nhưng không nói gì cũng lại không được.
- Coccinelle ơi, bay bay đi, coccinelle, bay cao lên, các coccinelles con của mày sẽ được uống sữa lolo.
Chỉ một cử động không suy nghĩ là chắc chắn đủ để gây một tai họa lớn. Và cấm không được hút thuốc: các cây thông sẽ cháy bùng lên như những ngọn đuốc.
- Coccinelle ơi, bay bay đi, coccinelle, bay cao lên, các coccinelles con của mày sẽ được uống sữa lolo.
Ở đầu ngón tay trỏ của Galia, con bọ ba-ba mở hai cánh nhựa và bay thẳng lên không trung như một hạt saphir xuyên vào trong mặt trời.
- Coccinelle, - Galia la lớn, - coccinelle, mày đi đâu thế?
Nàng ngửng đầu, giơ hai tay, quay quanh mình, và mỗi lần quay đám fougères lại quấn thêm vào hai mắt cá chân nàng.
Galia ngã xuống và buột miệng kêu: “Ôi!”.
Dimka nhảy vọt lên, nâng nàng dậy và ôm lấy nàng hôn.
- Đồ ngu! - Nàng nói, rồi nhảy lên bá cổ Dimka.
Gần đấy, có ai không bằng lòng: giọng giận dữ bằng tiếng Estonien. Một giọng đàn bà đáp lại, cũng bằng tiếng Estonien. Những bản nhạc dạo Estonien từng tiếng một tiếp nhau dâng lên từ bãi biển. Tiếng râm ran của toàn xứ Estonie bao phủ lấy Galia và Dimka. Họ say sưa ngây ngất trong lúc đó tiếp tục ôm chặt lấy nhau.
Có đoàn xe đạp tiến đến. Zut!
- Chúng ta chuồn ra chỗ khác đi!
Các cành cây chạm vào nhau như có ai mắc các hộp đồ nguội trên ấy. Những giọt nhựa thông ném ra những ánh lửa. Galia và Dimka đứt hơi vì chạy. Họ nhảy một bước vượt cửa rừng và đổ bộ như vũ bão vào tiệm ăn.
Họ đói bụng như cào.
- Mấy con bọ ba-ba, anh có thấy chúng nó giống ô tô không?
- Giống ô tô của tương lai, chạy bộ và bay được trên trời.
- Anh với em cùng bay chứ?
- Trong chiếc xe của chúng ta?
- Dĩ nhiên!
- Chic!
- Anh yêu em không? Anh nói đi, anh có yêu không? Anh xích lại đây! Thôi đừng: có người đến. Không bao giờ được yên thân hết!
- Em có thích ở Tallinn không?
- Thích lắm.
- Đến đây thích, em nhỉ?
- Rất thích, anh ạ!
- Mai, chúng mình đi cà phê “Printemps”?
- Cả hai đứa?
- Ừ
- Hoan nghênh!
- Em yêu anh không? Em nói đi, em yêu anh không? Em xích lại gần đây! Thôi đừng: có người đến. Không bao giờ được yên thân hết!
- Dù sao mình vẫn cứ tiếp tục hành trình?
- Ừ: trong hai tuần nữa.
- Xin tuân lệnh, đại úy.
- Thôi đấy nhé!
- Ở Lénigrad cũng thế, mình cũng sẽ thích!
- Nhưng phải tìm việc ở một kolkhoze trước.
- Anh yêu em không? Anh nói đi, anh yêu em không? Anh xích lại gần đây! Thôi đừng: có người đến. Không bao giờ được yên thân hết!
- Em có muốn đóng chung với anh không? Trong cùng một vở kịch?
- Còn nói gì nữa!
- Em muốn chơi vai nào?
- Anh biết rồi còn gì!
- Anh, anh ao ước đóng chung với em quá!
- Anh yêu em không? Anh nói đi, anh yêu em không? Lại có người đây này.
- Tere ôhtust!
- Tere!
- Va bandage, mis keel on?
- ??
- Anh chị làm ơn cho biết bây giờ là mấy giờ rồi.
- Chín giờ rưỡi.
Mãi về sau họ mới buông nhau ra. Thế giới bao quanh họ bằng lớp sóng nặng nề. Dimka lấy khăn lau mặt và nhìn Galia đang dựa lưng vào thân một cây thông.
- Galia ơi, anh, anh chủ trương yêu nhau tự do.
Galia cũng nhìn Dimka, nhưng bằng một con mắt mơ màng như không trông thấy Dimka:
- Thế nghĩa là thế nào?
- Ở thế kỷ thứ 20, ái tình, đó là tự do; nếu anh thích một đứa con gái...
- Thì anh sẽ ăn một cái tát!
- Về phần em, nếu anh thấy có thằng cha nào hợp với em.
- Không bao giờ!
Galia nói thầm câu đó trong một hơi thở dài.
Tu viện Thánh Brigitte, công trình kiến trúc thế kỷ thứ 16
Sở hữu quốc gia...
Cách đây năm trăm năm, tất cả đều cháy ra tro. Đạn trái phá đã bắn tan các cửa kính và phá vỡ cửa ra vào chính. Chỉ còn lại những bức tường bao quanh lại thành một hình chữ nhật đồ sộ làm bằng những phiến đá băng hà đẽo thô sơ.
Galia và Dimka lần theo con đường mòn mà những bước chân của các nhà du lịch đã đi qua trong tu viện. Những khung cửa hình cung nhọn đục thủng các miếng tường từ trên xuống dưới. Tất cả làm thành những giải ánh trăng trong trên một nền đen sâu thẳm, với những vì sao lấp lánh tít trên cao và một sự im lặng bao trùm mọi vật, trừ khi một viên sỏi lăn dưới bước chân đi. Galia thấy sợ. Nàng cầm lấy tay của Dimka.
- Em có bằng lòng chúng mình đến đây không?
- Có.
- Sao em nói khẽ thế?
- Em sợ người ta nghe thấy chúng mình.
- Em sợ ai?
- Mấy thầy tu, mấy bà phước, linh mục tu viện, các nhà hiệp sĩ, mấy người lính giữ máy bắn đá...
Dimka tiếp theo:
- Mấy người kéo chuông, mấy chú chấp kích và bà già Agathe.
- Ai, anh?
Mắt Galia lại mở tròn to, như hồi sáng trong rừng. Dimka giảng cho Galia hiểu, vẻ đầy bí mật:
- Bà Đen-Agathe lúc nào cũng đeo lủng lẳng chùm chìa khóa khi đi dạo. Chính Martin Barberousse, kỵ sĩ của Đức Thầy Cả nói với anh đấy. Bà ta biết tất cả các nhà hiệp sĩ bị chôn sống trong các bức tường của tu viện này.
Galia rên một tiếng khẽ. Dimka lấy hết hơi gọi:
- Agathe!
Một tiếng vọng trả lời:
...gathe.
Tiếng nói ấy ở góc lại, từ phía trái. Chắc là đúng bà già giữ chìa khóa. Người ta cũng thấy rõ là, để tiếp đón khách thập phương, bà ta mở rộng một cái miệng vàng kệch kinh khủng. Galia nép vào vai Dimka kêu cấp cứu:
- Lại đây!
Dimka vòng tay ôm ngang mình Galia và đưa nàng về phía chiếc cửa hình cung nhọn thấp chỉ lối ra. Ở phía dưới, qua các cành lá, mịn màng như chải và được mài bóng bởi ánh trăng, mặt nước con sông xinh xắn Pirita lấp loáng như gương.
- Em đừng sợ ma! Ban nãy, trong khi em mơ màng nghĩ đến Shakespeare ở giữa phế tích tu viện, anh đã đi nói chuyện với cái tụi chân sạch. Chúng hứa với anh sẽ không đến phá chúng ta.
- Thế nhưng còn bọn du khách? Bọn họ đầy nhóc ở đây này, anh.
- Họ cũng hứa với anh thế.
Về phía tây nam, thành phố Tallinn có một vòng ánh lửa cháy với những áng mây màu tím đầy đe dọa, và nổi lên trên bức màn phông ấy hai cột buồm của chiếc khinh thuyền bỏ neo ở miệng sông. Ôm chặt lấy nhau, Galia và Dimka nằm dài trên cát. Dimka không còn cái khiếp sợ giằng giựt hồi sáng nữa: chiếc hôn đầu tiên đã làm nó tiêu tan đi đâu mất. Hơi ấm của thân thể nằm dài bên cạnh chàng ngấm dần vào chàng, chàng nhìn thấy tất cả thân thể ấy. Galia đã trở thành một mảnh của chính chàng. Nàng nhắm hai mắt lại, ngủ. Dimka đứng dậy, châm một điếu thuốc lá và ngắm Galia trong giấc ngủ. Nàng nằm nghiêng sang một bên, hai đầu gối hơi gập lại, hai cánh tay trải dài ra phía trước như tìm kiếm Dimka trong giấc ngủ. Và đôi môi của nàng rung rung nhẹ, như muốn nhủ với chàng những câu êm ái trong mơ.
Miệng ngậm điếu thuốc lá, Dimka chạy ra đến tận biển như điên dại. Nước đến tận đầu gối chàng. Dimka vấp ngã, hai tay dang thẳng, bò dưới nước, bơi một hồi, rồi đứng dậy: nước mới chỉ đến ngang ngực.Dimka trở lại bờ biển: trên cát, thân hình của Galia thành một khoảng màu sẫm. Dimka lại bơi trở ra khơi, rồi lại trở lại, đứng lên và nhảy trên cát.
Galia ngủ thật say, hai môi nàng đã ngưng rung. Dimka tìm một điếu thuốc trong túi. Quần áo sũng nước dán sát vào da chàng. Thế nào rồi cũng đến bị cảm thôi. Cảm thì tuyệt! Dimka chỉ thiếu có thế! Như thể chàng đã tìm thấy ở đáy biển thêm một nguồn vui nữa.
Tôi muốn được ở suốt đời tôi trên bờ biển này. Ở với Galia, lẽ dĩ nhiên.
Chúng tôi sẽ có tất cả mọi thứ cần thiết cho hai hay ba ngàn năm nữa. Chúng tôi còn có thể ao ước điều gì thêm nữa không?
Mỗi chiều, chúng tôi sẽ tắm biển cùng với nhau. Chúng tôi sẽ bơi thực xa: xa hơn con đê chắn biển nhiều. Rồi, chúng tôi sẽ nằm dài trên cát, trong cánh tay của nhau.
Để nghe tiếng sóng reo.
Để nhìn mặt trời lặn xuống Tallinn.
Để ngửi mùi tanh của những rong biển nước biển để lại khi rút lui.
Và để ôm nhau.
Để ôm nhau tất cả thời gian. Cho đến ngày thế gian cùng tận.
Đừng có ai đến phá đám chúng tôi!
Mà có ai dám phá đám chúng tôi?
Ma à? Hay bà già giữ chìa khóa? Hay các thầy tu?
Tôi đã tiếp xúc với họ, chúng tôi đã thỏa thuận với nhau?
Thế thì còn ai? Autobus chăng? Đâu có được!
Một xe chở hàng chạy hết tốc lực kêu rầm rầm, rất xa, xa hơn cả khu rừng.
Chiến tranh, có lẽ?
Chiến tranh sẽ không có?
Hay biển?
Biển ôn hòa. Trừ đối với những đồ ngu muốn tự tử.
Hay chính hạnh phúc của chúng tôi?
Có bao giờ chúng tôi chán được hạnh phúc?
Ngay đến cả đói cũng không làm gì được chúng tôi. Còn tiền, chúng tôi không cần tiền đến cả ba lần!
Không có gì có thể làm phiền chúng tôi: kể cả tháng năm, chiến tranh, lịch sử, cả những chuyện hoang đường.
Bởi vì có những quân xâm lăng từ các hành tinh khác tới, đấy là những chuyện bla-bla-bla!
Có chúng tôi đi lên họ thì có, để gây tình huynh đệ tứ hải.
Tình huynh đệ tứ hải theo kích thước của vũ trụ!
Trên đó, hơn thế, chúng tôi chắc chắn sẽ tìm được những nơi xinh xắn bé nhỏ hợp với chúng tôi bên bờ biển, với bãi cát nhỏ tăm và rừng thông thơm phức.
Tôi sẽ đưa Galia đi theo.
Và đầy đủ thuốc lá Laika.
Giá hai đồng bốn cắc một bao. Nhưng tôi sẽ mang những túi một trăm điếu một.
Cởi trần đến thắt lưng, Dimka vắt chiếc áo sơ-mi, răng run lập bập và nghĩ: “Có cái gì có thể đến phá chúng tôi được?”.
Thực thế! Có gì có thể đến phá quấy hai trẻ thơ đến từ vạn cổ thời đại và đang mơ màng phá vỡ vòm thời gian?
“Mấy người du khách, có lẽ?” - Dimka nghĩ.
Phải: họa chăng, có mấy người du khách.
Hoàng Vũ dịch
Chú thích:
[1] Nhân vật trong vở bi kịch Othello của Shakespeare, vợ của Othello; tượng trưng cho những thiểu phụ đức hạnh và trong trắng, bị chồng nghi ngờ oan uổng.