Chương 26
Xem xong chương trình quen thuộc trên Tivi mỗi tối thứ hai, đồng hồ chỉ 10 giờ. Tiếp nối trên đài truyền hình 11 là tin tức địa phương. Kyra ít khi nào xem tin tức địa phương vì toàn những tin cướp giật, tội ác.. chẳng mang lại ích lợi gì cho người xem. Không lẽ xã hội này chỉ toàn những chuyện như vậy sao?
Hàng chữ Breaking News đỏ chót làm Kyra định tắt tivi nhưng hình ảnh một phụ nữ Á Châu khiến nàng chú ý.
Ơ hay, đây chính là người bác sĩ tâm lý mà Kyra đã đến nhờ cố vấn!
Kyra vặn lớn âm thanh. Đúng là bà ta! Bà ta mất tích một cách bí ẩn!
Ngay lúc đó trong đầu Kyra lại hiện lên hình ảnh bà Hoài với gương mặt đầy sợ hãi nằm trên giường phủ đầy cánh hoa sặc sỡ. Hình ảnh rõ nét như ngay trước mắt Kyra, như ngay trên màn ảnh ti-vi.
Tất cả như một sự lập lại, rõ nét, chỉ không có âm thanh.
Kyra nhớ lần đó mình đã trở lại văn phòng bà Hoài nhưng rồi đổi ý chỉ đứng bên ngoài, không vào. Vì nói gì bây giờ?
Trên màn hình ti-vi, hàng số điện thoại đường dây nóng như in vào mắt Kyra.
“Mình phải làm gì?” Kyra tự hỏi.
Ai mà tin được những điều mình nói. Mà cho dù có tin thì điều này cũng chẳng giúp ích gì được cho cuộc điều tra. Có cả trăm ngàn cái giường, trăm ngàn căn phòng ngủ, chi tiết này thật viển vông!
Nhưng cứ suy nghĩ mãi đâm mất ngủ. Kyra ước gì mình có thể “thấy” được về bà Hoài nhiều hơn.
Đến gần sáng, vẫn không ngủ được, Kyra dậy bật đèn. Tờ giấy ghi số điện thoại đường dây nóng liên quan tới vụ mất tích của người phụ nữ Á Châu là bác sĩ Hoài nằm trên bàn đầu giường ngủ như thách thức Kyra.
Mặc dù không cần nêu danh người gọi nhưng cảnh sát sẽ truy ra xem người gọi từ số điện thoại nào. Nhưng tại sao Kyra phải ngại? Mình có làm điều gì sai trái đâu mà ngược lại thì đúng hơn.
Kyra cầm điện thoại lên và bấm số mặc dù bây giờ mới có 4:30 sáng.
Bên đầu dây bên kia có người nghe. Giọng đàn ông mà nói nhỏ như thầm thì:
“Đường dây nóng. Tôi nghe”
Kyra phân vân chưa lên tiếng ngay.
“Hello, tôi nghe đây. Quý vị có nghe rõ không? Quý vị không cần phải nói quý danh, chỉ cho tin tức muốn cho biết”
Kyra hít một hơi thật mạnh vào lồng ngực rồi nói nhỏ:
“Tôi.. nhìn thấy người phụ nữ mất tích tên Hoài nằm trên giường ngủ trải đầy cánh hoa..”
Nói xong, Kyra cúp điện thoại ngay. Nàng có cảm tưởng mình vừa trải qua một cuộc chạy đua việt dã, và vừa đến đích..
Vì Kyra nói thêm gì nữa bây giờ? Người ta sẽ hỏi nàng thấy ở đâu, bao giờ, như thế nào? Và lời giải thích của Kyra chỉ làm.. thêm khó hiểu. Không chừng người ta lại tưởng là nàng điên! Nhưng không nói thêm gì cả, người ta sẽ nghĩ là nàng có mặt ở chỗ đó, nơi có sự hiện diện của bà Hoài.
Nàng thấy hối hận vì đã gọi. Không dưng mang gông vào cổ và bây giờ đâm băn khoăn và lo âu. Không chỉ lo âu cho nạn nhân mà còn lo âu cho bản thân mình vì những phiền nhiễu có thể xảy đến nhiều hơn!
Chưa bao giờ Kyra thấy khổ sở như vậy vì khả năng kỳ quái của mình!
Đến gặp bà bác sĩ Hoài có một lần mà nàng thoải mái và dễ chịu hẳn ra. Thế mà bây giờ lại tự đưa mình vào một hoàn cảnh trớ trêu!
Kyra hình dung cảnh sát sẽ truy ra số điện thoại của nàng, biết địa chỉ nàng, theo dõi nàng.. và biết đâu còn gọi nàng lên sở cảnh sát tra hỏi hay nghi ngờ mình!
Làm cái gì bây giờ? Có nên gọi điện thoại lại lần nữa và phân trần không hay quên đi?
Kyra không muốn phạm lỗi lầm gọi điện thoại lần nữa. Nàng chọn giải pháp quên. Nếu Kyra quên được! Chuyện gì xảy đến sẽ đến thôi!
Vừa vào văn phòng có người chỉ lên bàn làm việc của Dan:
“Có tin sốt dẻo!”
“Tin gì mà nói sốt dẻo?”
“Cứ đọc rồi sẽ biết”
Dan nhìn xuống bàn, đọc tờ giấy đề sẵn trên bàn:
“Lúc 4:30 AM sáng nay, đường dây hotline có một phụ nữ gọi nói nhìn thấy phụ nữ mất tích tên Hoài nằm trên giường ngủ phủ đầy cánh hoa”.
Hai chữ “cánh hoa” làm Dan chú ý ngay.
Ông ta quay lại hỏi cảnh sát viên trực:
“Có số điện thoại chứ?”
“Đủ cả đây. Cô gái gọi vào tên là Kyra Thompson. Có địa chỉ nhà đây nữa.”
“Tốt! Cho một bản đầy đủ chi tiết cá nhân nếu có thể được!”
Cảnh sát viên còn trẻ săm soi nhìn màn hình computer trong hệ thống của sở cảnh sát rồi in ra đưa cho Dan, cả hình ảnh cô gái tên Kyra Thompson.
Dan suy nghĩ. Một cô gái da trắng? Không phải người Việt. Lạ nhỉ? Nếu có dính líu thì gọi đường dây nóng cho tin làm gì? Mà nếu không dính líu thì vì sao lại nhìn thấy nạn nhân nằm trên giường ngủ?
Nhưng không thể bỏ qua được. Có lẽ đây là một manh mối cần hơn chuyện phỏng vấn những người nam bệnh nhân đang bị Dan nghi ngờ.
Ông ta cầm tờ giấy có in hình cô gái tên Kyra và những chi tiết cần thiết rồi đi ra, không quên ngoái đầu lại nói với viên cảnh sát trẻ trong văn phòng:
“Cám ơn nghe”
Ra ngoài, Dan cầm điện thoại bấm số của cô gái tên Kyra Thompson. Giờ này cô ta đang làm việc trong một công ty bán bảo hiểm. Nếu Kyra bận không trả lời, Dan sẽ nhắn vào máy.
Nhưng chỉ sau 3 tiếng reo, cô gái trả lời:
“Kyra! Ai gọi vậy?”
Dan nói ngay với giọng trầm và rất ấm của ông ta:
“Tôi là thám tử Dan, người phụ trách điều tra vụ mất tích của bác sĩ Hoài”
Kyra giật mình nhưng cũng tiên đoán sẽ xảy ra như vậy. Nàng yên lặng chờ người thám tử nói thêm.
“Cô nghe chứ?..”
“Vâng, tôi nghe..”
“Tôi biết cô đang làm việc, nhưng vì cô gọi vào đường dây nóng về vụ này nên tôi muốn được nói chuyện với cô”
Kyra nhắm mắt lại và suy nghĩ. Đã lỡ rồi thì cứ thế mà theo thôi..
“Được. Tôi có 1 tiếng nghỉ ăn trưa”
Dan hoan hỉ nói ngay:
“Tốt quá. Tôi mời cô đi ăn trưa”
Kyra chép miệng thầm:
“Ở đâu?”
“Cô thích ăn gì?”
“Không thành vấn đề với tôi” Kyra muốn nói thêm rằng nàng chỉ muốn giải quyết nỗi băn khoăn này càng sớm càng tốt.
Có lẽ Dan hiểu như thế dù Kyra không nói thẳng ra.
“Có quán ăn nhỏ, gần chỗ cô làm”
Kyra giật mình. Ông ta biết mình làm ở đâu. Nhưng nàng nghĩ ra ngay. Dĩ nhiên là viên thám tử phải biết. Nghề của họ mà!
“Ông muốn nói tới quán Lupita, quán ăn Mễ?”
“Đúng vậy. Tiện cho cô đỡ mất thì giờ. Cô ăn đồ ăn Mễ được không hay ta gặp tiệm khác?”
Kyra nói nhanh:
“Được, được, không sao.. Mấy giờ?”
“Tùy cô”
“11 giờ 30. Làm sao tôi tìm được ông?”
“Tôi sẽ tìm cô”
Kyra phân vân nhưng rồi nàng cũng hiểu ngay, từ số điện thoại nàng gọi vào sở cảnh sát, biết bao nhiêu tin tức cá nhân về nàng chắc chắn đều có trong tin tức lưu trữ của sở cảnh sát.
“OK. Tôi sẽ gặp ông giờ đó tại tiệm ăn Lupita”
“OK”
Tắt điện thoại, Kyra hơi lo âu nhưng nàng nghĩ mình đã quyết định đúng cho dù có thêm những phiền não nào khác từ đây mà ra sẽ đến trong tương lai. Bởi vì Kyra cũng không thể làm gì khác hơn được. Sự thể đã như vậy! Có lẽ cái gì cũng là định mệnh đã an bài cả!
Dan tới tiệm ăn Lupita từ lúc 11 giờ 15 phút. Ông ta chưa ăn ở đây bao giờ nhưng đến sớm kiếm chỗ ngồi tốt hơn.
Nhân viên trong tiệm Lupita đón khách vui vẻ:
“Chào ông. Có mình ông hay còn ai khác nữa?”
“Cho tôi bàn 2 người. Tôi chờ một người bạn”
“Có ngay”
Người nhân viên phục vụ đưa Dan vào bên trong.
Dan nói:
“Cho tôi bàn nào dễ nhìn thấy người đi vào vì mặc dù tôi hẹn cô ấy ở đây nhưng sợ đông người rồi không thấy..”
“Xin lỗi ông, người bạn gái ông tên gì?”
“Kyra. Tên cô ấy là Kyra Thompson”
Anh ta nhanh nhẹn vui vẻ nói:
“Ông yên tâm, tôi sẽ hỏi tên và đưa cô ta vào chỗ ông chọn”.
Cùng với thái độ cởi mở thân thiện, anh ta đưa Dan vào một bàn khuất trong góc. Có lẽ anh ta nghĩ đây là một bữa ăn hẹn hò.
“Ông dùng nước gì trong lúc chờ?”
“Cho tôi một ly diet coke, nhiều đá lạnh”
Anh ta gật đầu cười với Dan và để lại thực đơn. Chắc anh ta biết đây là lần đầu tiên người khách này tới đây.
Dan nhìn chung quanh. Tiệm rộng vừa phải, chắc có thể chứa được 100 thực khách là cùng. Mùi thức ăn thơm phức bay tỏa trong tiệm làm Dan thấy đói.
Chừng 10 phút sau, anh tiếp viên bên ngoài đưa Kyra đến bàn của Dan.
Trông cô ta không khác trong hình là bao. Kyra rất cao, mảnh khảnh, da trắng, khoảng chừng 40 tuổi.
Dan đứng lên bắt tay Kyra. Một cái bắt tay nhẹ, hờ, xã giao.
“Cô có thể gọi tôi là Dan”
Kyra hơi nhếch miệng cười.
Đây là một người kín đáo, thám tử Dan nghĩ thầm.
Ông đưa thực đơn cho Kyra chọn món ăn.
“Cô có đến đây thường không trong giờ nghỉ trưa?”
“Thỉnh thoảng thôi”
“Tôi biết cô không có nhiều thì giờ, vậy chúng ta bắt đầu ngay nhé”
Kyra gật đầu. Trông cô ta có vẻ hơi căng thẳng.
“Cô có thể cho tôi biết là cô nhìn thấy bác sĩ Hoài nằm trên giường ngủ đầy cánh hoa ở đâu không và vì sao mà cô nhìn thấy?”
“Để tôi kể từ đầu thì ông mới hiểu được.. “
Dan gật đầu kiên nhẫn chờ đợi.
“Tôi là một bệnh nhân của bác sĩ Hoài..”
Dan không để ý đến tên những người bệnh nhân là phụ nữ nên hoàn toàn không nhớ là đã thấy tên Kyra..
“Tôi đến gặp bà ta có 1 lần. Tôi muốn kể cho ông nghe chi tiết lý do tôi đến gặp bác sĩ Hoài..”
“Tôi nghe”
“Sau một tai nạn, đầu tôi bị chấn thương.. Từ đó tôi có một khả năng khác thường.. Bất cứ thứ gì tôi nhìn thấy qua một lần là tôi nhớ như in vào đầu. Tôi nhớ rất tỉ mỉ và không sao quên được. Đây không phải là bệnh.. nhưng nó làm tôi khổ sở vì có nhiều thứ mình muốn quên.. ông hiểu không?”
Viên thám tử gật đầu, không nói gì.
“Một thời gian ngắn sau đó.. tôi lại có thể nhìn thấy được.. những chuyện sắp xảy ra..”
Nghe đến đây Dan thở dài thầm. Điệu này không đi đến đâu mà lại còn gặp người tâm thần!
“Có thể ông cho là tôi không bình thường. Đúng! Tôi không bình thường với khả năng kỳ dị đó. Nhưng vì vậy mà tôi tìm đến bác sĩ Hoài..”
“Bà ta có giúp được cô không?”
Kyra gật đầu:
“Có..”
“Chuyện cô nhìn thấy bác sĩ Hoài nằm trên giường đầy cánh hoa là khi nào, ở đâu?”
“Tôi.. không biết là ở đâu..”
“Tôi không hiểu lắm. Cô giải thích rõ ràng hơn được không?”
“Như tôi đã nói với ông, có thể ông không tin tôi, nhưng sự thật là như vậy. Để tôi kể thêm thì ông mới hiểu được.. Năm ngoái cô em họ tôi lập gia đình rồi có bầu. Chúng tôi gặp gỡ trong một dịp kia, khi từ giã cô ấy.. bỗng dưng thay vì nhìn thấy cô em họ đang đứng trước mặt, tôi lại nhìn thấy cản tượng cô ấy bị tai nạn xe.. Hai tuần sau cô ta bị tai nạn xe hơi thật.. và qua đời…”
Dan định nói đây chỉ là một sự trùng hợp nhưng ông ta yên lặng nhìn người phụ nữ trước mặt. Đôi mắt cô ta xanh lục có ánh nâu. Gương mặt thon và hiền lành. Dan không nghĩ là cô ta dựng chuyện.
“Cô có kể cho bác sĩ Hoài nghe câu chuyện đó như cô kể cho tôi nghe không?”
“Có, tôi có kể..”
“Chỉ có 1 lần như thế về chuyện “cô nhìn thấy chuyện tương lai” hay nhiều lần cho nhiều người khác?”
“Nhiều lần…”
“Và trường hợp bà bác sĩ Hoài cũng ở trong tình trạng như thế?”
“Đúng!”
“Lúc nào?”
“Khi bác sĩ Hoài tiễn tôi ra cửa..”
“Cô có nói với bà ta không?”
Kyra lắc đầu.
“Tại sao không kể?”
“Vì tôi nghĩ bà ấy sẽ không tin. Vả lại chẳng ai muốn nghe hay muốn biết về một chuyện tương lai không tốt đẹp phải không ông?”
“Cô nhìn thấy như thế nào về bà ta?”
“Ông tin những điều tôi kể?” Kyra có vẻ ngạc nhiên khi hỏi viên thám tử.
Dan trả lời lấp lửng:
“Trong việc điều tra, chúng tôi không bỏ sót một tin tức nào. Nhiều khi có những chi tiết tưởng nhỏ nhặt nhưng thật ra rất ích lợi”
Kyra có vẻ phấn khởi khi nói tiếp:
“Lúc từ giã bác sĩ Hoài, tôi chợt nhìn thấy hình ảnh bà ta nằm trên giường ngủ trải đầy cánh hoa đủ màu sắc. Trông mặt bà ta sợ hãi lắm. Tay chân bà Hoài bị trói bằng nơ đỏ. Bà ta hé miệng như muốn hét..”
Dan chờ không thấy Kyra nói thêm gì nữa nên hỏi:
“Rồi sau đó?”
“Chỉ có vậy thôi..”
Dan không hỏi thêm khi người bồi mang thức ăn ra.
Hai người ăn trong im lặng.
Một lúc khi ăn đã gần xong, Kyra e dè hỏi viên thám tử:
“Ông nghĩ sao?”
Dan nuốt hết thức ăn trong miệng rồi mới trả lời:
“Tôi đang suy nghĩ và tìm cách nối những điểm và những chi tiết để đi đến kết quả tìm kiếm khả quan hơn”
“Như vậy việc tôi gọi đến cũng tốt thôi phải không?”
Viên thám tử gật đầu, tiếp tục dùng bữa trưa.
Kyra hỏi tiếp, có lẽ vì tò mò:
“Nếu đúng như tôi nhìn thấy sự việc trước, ông có nghĩ là bà bác sĩ Hoài bị bắt cóc không?”
Dan nhíu mày hỏi lại Kyra:
“Tại sao cô nói như thế?”
“Bởi vì bà ta bị trói mà lại hoảng sợ”
Dan nhún vai không trả lời. Cũng không hẳn là ông ta không tin những điều Kyra vừa kể, mà cũng chẳng phải là tin những điều nghe rất mơ hồ từ miệng cô ta nhưng những cánh hoa và những bình hoa gởi đến tặng bác sĩ Hoài là những nối kết khá hiển nhiên. Chuyện những bình hoa gởi đến cho bác sĩ Hoài chỉ có gia đình bà ta và cô thư ký cũng như Dan biết mà thôi. Kyra đâu biết những chuyện ấy? Và rồi mọi sự lại vẫn trở về với những bình hoa bí ẩn?
Hai người không nói thêm gì nữa vì cũng tới giờ Kyra phải trở lại chỗ làm việc.
Lúc đứng lên, cái bắt tay từ giã chặt hơn, không ơ hờ như lúc đầu.
Dan nói thêm khi đưa số điện thoại của mình cho Kyra:
“Nếu có chuyện gì khác, cô có thể gọi thẳng cho tôi, không cần qua đường dây nóng”
Kyra gật đầu, hơi mỉm cười.
“Chào cô và cám ơn cô nhé”
“Cám ơn về bữa ăn trưa. Chào ông.. Dan”
“Chào cô”