← Quay lại trang sách

Chương II BÉ HÙNG

Lan Anh và ông đi dạo chơi như thường lệ. Họ đi dạo theo các đường mòn qua đồng quê.

Đó đây những đám người vội vả thu hoạch khoai tây cho kịp trước khi mùa mưa tới.

Trong một cánh đồng, một cậu bé đang bận bịu làm việc với bố mẹ nó. Cúi lõm khom nó nhặt những củ khoai màu vàng hay hồng bỏ vào một cái giỏ. Khi giỏ đầy, bố nó đến lấy và đổ vào một cái bao. Xong rồi cậu bé lại tiếp tục nhặt khoai bỏ vào giỏ cho đầy, thỉnh thoảng nó ngước lên nhìn về cuối cánh đồng xa tít.

Ông dừng lại, chào ông bà Cương và ngỏ lời khen ngợi cậu bé: “Hùng giỏi lắm! Cháu làm việc như một người lớn!”

Hùng đứng thẳng lên và mỉm cười. Nó cùng tuổi và cao gần như Lan Anh. Nhưng trông nó cường tráng hơn.

Ông bà Cương tiến lại gần. “Vâng, ông Cương nói. Hùng giúp chúng tôi đắc lực lắm. Nó đang làm công việc không có gì nặng nhọc lắm. Mùa này chúng tôi bận rộn quá nên phải tận dụng tất cả mọi lực lượng lao động lớn nhỏ “

À! Bà Cương tiếp lời, không phải cháu vui vẻ ra đây với chúng tôi đâu! Bởi vì năm nay cháu lên sáu tuổi rồi. Cháu lại muốn đi học.

-Nó có lý! Ông nói

Đến lượt Hùng lại gần nhìn thẳng vào mặt ông, nó nói: “ Ngay sau khi thu hoạch khoai xong, cháu sẽ đi học như những đứa trẻ khác. Cháu đã nói như thế với ba má cháu.”

Lan Anh tò mò nhìn cậu bé cùng tuổi với mình mà sao cậu lại quá vội vàng muốn bỏ nhà bỏ đồng áng để cắp sách đi học như vậy.

Phần2

BÀ THỢ MAY

Bà Nhung, người thợ may, đến nhà để may áo quần và một cái khăn tạp dề (tablier) cho Lan Anh.

“Con muốn có một bộ đồ, đúng thời trang, gọn ghẽ và có viền ren nữa.”Lan Anh rụt rè nói, còn cái túi của cái khăn thì sẽ như thế nào?

- Con sẽ có một bộ đồ đúng thời trang, cũng ăn, má nói. Con thử xem loại vải màu xanh này má đã chọn cho con, có đẹp không?. Còn cái khăn thời màu đen, với những cúc màu đỏ đẹp ở phía bên và ở hai cổ tay. Khăn sẽ có hai cái túi lớn như còn ưa thích.”

Lan Anh thì không thích màu đen chút nào, nhưng những nút đỏ làm nó khoái chí lắm.

Bà Nhung bắt tay vào việc ngay. Cái kéo của bà phát ra những tiếng rổn rột như tiếng nghiến răng khi cắt xén vải với vẻ như muốn nghiến ngấu tất cả. Rồi đây bà Nhung sẽ làm gì với tất cả những miếng vải nhỏ nhặt đó?.

Nhưng những miếng vải đó được bà Nhung sắp xếp lại, miếng này sát kề miếng kia. Dưới bàn tay của bà, chúng đã ngoan ngoãn trở thành những tay áo, cổ áo, thân áo. Bà Nhung lấy chỉ trắng lược qua những miếng ấy bằng những mũi kim dài. Bây giò cái áo quả đã thành hình rồi.

Ngồi bên cạnh Lan Anh đưa mắt nhìn theo những ngón tay khéo léo của bà thợ may. Một trong những ngón tay của bà mang một cái đê. Cái đê đẩy cái kim, cái kim chợt hiện chợt biến vào trong vải xanh. Thỉnh thoảng bà Nhung xâu chỉ, chỉ trong nháy mắt là bà đã xâu xong. Rồi bà thắt nút một đầu sợi chỉ lại mắt không cần để ý đến, chỉ bằng một cử động nhanh nhạy nhẹ nhàng của hai ngón cái và trỏ.

Lan Anh muốn bắt chước bà, nhưng nó không thành công, chỉ để kim chich ngón tay rồi làm rơi kim hay mất chỉ.

Đến chiều tối, bộ đồ đã được may xong. Lan Anh mặc thử đến lần thứ tư. Nó thấy bộ đồ hợp với sở thích của nó. Nhưng nó thoáng cau mày khi nghe bà Nhung nói: “Bà xem với bộ đồ này, cháu sẽ là một cô nữ sinh xinh đẹp biết bao!”

Phần 3

NHỮNG CẢM NGHĨ CỦA BÀ NHUNG

Ngày hôm sau, bà thợ may trở lại nhà để may cái tạp dề.

Lan Anh cũng ngồi bên cạnh bà. Lan Anh loay hoay với cái áo của con búp bê. Nhưng cái áo có lẽ sẽ không khi nào hoàn tất được, vì cứ đến chiều

Lan Anh lại tháo tung những gì mà nó đã khâu lúc sáng.

“ Cái tạp dề” của bé Lan Anh cũng sẽ đúng thời trang, bà Nhung nói. Nó sẽ cài cúc về bên hông. Và những cái cúc đỏ này trông thật mê hồn!”

“Vâng! nhưng cái “tạp dề”lại đen. Và cái màu đen đó lại làm người ta liên tưởng đến việc đi học. Lan Anh khá tế nhị để đoán được rằng đó chính là bộ đồ nữ sinh mà má đang chuẩn bị cho nó.

Phương chi hôm đó, bà Nhung hầu như luôn miệng nói đến Lan Phương, đứa con gái nhỏ của bà tuy chưa đúng bảy tuổi mà đã đi học từ lâu rồi.

“Cháu đúng đầu lớp, thưa bà! Cháu đọc được cả một bài tập đọc dài,từ đầu đến cuối mà không vấp,không lầm lỗi. Và nếu bà xem các quyển cỏ của nó thì bà sẽ phải mê!”

-Lan Phương là một đứa bé dễ dạy và thông minh, má nói. Quả thật bà có phúc bà Nhung ạ!

-Ồ vâng! bà thợ may nói tiếp. Và bà biết không, nay cháu cẩn thận và lễ độ!. Từ ngày cháu đi học được lãnh hội những điều dạy bảo của cô giáo, cháu đã trở nên ân cần và nhân ái hơn trước.

Lan Anh đã xích cái ghế của nó xa cái bàn may nói bà Nhung và má nó đang làm việc. Nó cúi mặt xuống cái áo “búp bê” của nó, hình như nó để ý cái áo “búp bê” hơn lúc nào hết. Nó liên tiếp đâm cái kim của nó bất luận vào chỗ nào.

“ Cháu Lan Phương có thích đi học không? má hỏi.

-Ồ thua bà, những ngày học, nó không muốn ở nhà vì một lý do nào cả”, bà thợ may trả lời.

Lan Anh khâu một cái cúc vào cái áo “búp bê” của nó vẻ chăm chú, môi mím lại.

“Lan Anh! khi nào thì con sẽ đi học như Lan Phương?” bỗng chốc má hỏi.

Lan Anh nét mặt nhợt nhạt ngửng mặt nhìn vẻ buồn rầu.

“Chẳng bao lâu nữa,thưa má, bởi điều đó sẽ làm má vui lòng! “

Nhưng nó lại giơ ngón tay trỏ lên lúc lắc và nói thêm: “ tuy thế,má biết không, bà cho rằng con còn quá nhỏ bé kia mà!”

Phần 4

LAN ANH VÀ MÁ NÓ

Lan Anh và má nó đang ở ngoài vườn. Đã đến giờ học sinh ra về. Người ta nghe những tiếng chân bước lạnh lẹ, những tiếng cười và tiếng kêu gọi của chúng.

Cô giáo đứng bên cạnh hàng rào sắt. Nam sinh và nữ sinh chào cô khi đi qua trước mặt cô. Cô cài lại cái cúc của một tạp dề, thắt lại một khăn quàng cổ, sửa lại một cái mũ cho ngay ngắn, cô nhắc lại những lời khuyên bảo mà cô đã nói đi nói lại hàng trăm lần rồi.

“Về nhà gấp đi, nghe không các con! Để ý coi xe cộ! Còn con Dũng, cô đừng dừng là cà nơi cổng trường để chơi bi. Các con về gấp đi, trời sắp tối rồi đó!”

Má nói với Lan Anh:

“Con thấy không? Các đứa trẻ đó có vẻ vui sướng lắm. Mặc dù trong bọn chúng cũng còn có những đứa còn trẻ hơn con nữa đó.”

“Vâng, Lần Anh nói nhỏ, chúng vui sướng vì bây giờ chúng được ra về và sắp được gặp lại mẹ chúng”.

“Đã đành là thế! Nhưng chúng còn vui thích vì chúng đã học tập tốt, đã học được những điều mới lạ và đang mang về nhà một cuốn vở sạch đẹp, những tấm ảnh đẹp, những điểm tốt mà chúng đã lãnh được”.

Vì Lan Anh không đáp lại gì cả, má nói tiếp, sau một hồi im lặng:

“ Má tin chắc rằng, con cũng vậy, con sẽ vui sướng đi học, khi nào con quen rời má mỗi ngày vài tiếng đồng hồ”.

- Thưa má, má có tin rằng con sẽ quen được không?

-Điều đó chỉ đòi hỏi một cố gắng nhỏ. Má sẽ đưa con đến tận cổng trường. Và má sẽ chờ đón con ở đấy vào giờ bãi trưởng. Ở trường con sẽ gặp những người bạn nhỏ mà con quen biết. Và con sẽ thấy rằng cô giáo ở lớp cũng tốt và dịu dàng như khi cô tới thăm nhà ta.

-Như vậy thì con cũng muốn thử xem…thưa má. Vả lại, như ông đã nói, dù sao thì con cũng cố mà học cho biết đọc biết viết đi. Khi nào thì má sẽ dắt con đến cho cô giáo?

-Ngay sáng mai, cưng của má à.

Má vừa nói vừa ôm hôn Lan Anh.

Là bởi vì má biết rằng không nên để lỡ cơ hội như người ta thường nói.

Phần 5

TRẰN TRỌC KHÓ NGỦ

Thường ngày Lan Anh vào giường, kê đầu lên gối là ngủ ngay. Bà đến hôn nó. Rồi má cũng đến, lử lại lâu hơn, hôn nó nhiều cái rồi làm màn cho nó. Nó ú ớ đáp lại những lời âu yếm của bà và má rồi đi vào cõi mộng.

Tại sao tối hôm đó Lan Anh lại trằn đi trở lại nhiều như thế trên cái giường nhỏ của nó?. Tại sao cặp mắt mở thao láo của nó lại cứ nhìn lên trần nhà lâu như thế?

“Này cưng, ngủ đi, má vừa trở lại bên giường nó và nói thế. Sáng mai má sẽ mặc cho con bộ đồ mới và cái khăn tạp dề đẹp. Con phải giữ vẻ mặt xinh tươi. Được như vậy thì người ta sẽ khen: “ô! cô nữ sinh bé nhỏ xinh xắn đáng yêu!”

Lan Anh nhắm mắt lại, lồng ngực nó phập phồng như sắp muốn khóc.

Có gì đâu!. Đáng lẽ ra nó đã phải đi học vào ngày tựu trường rồi, một lần với Xuân Mai, con nhỏ láng giềng. Nhưng nó bị cảm, cảm xoàng thôi. Bà lại bảo: “ Để nó ở nhà thêm vài ngày nữa”.

Và nó đã ở nhà một tuần, rồi thêm một tuần nữa. Bây giờ thì Xuân Mai đã trở nên thông thái rồi, đó là theo lời Xuân Mai nói chắc như vậy. Nó đã đọc được nhiều chương của cuốn sách dạy đánh vần. Nó kẻ ở trên vở của nó những chữ ngay ngắn và thẳng hàng.

Bây giờ quả thật cực lòng cho Lan Anh phải cắp sách đến trường. Nó tự nhủ “Mình chưa biết đọc. Mình là người duy nhất chưa biết viết. Người ta sẽ chế nhạo mình. Rồi cô giáo buộc lòng sẽ phải là rầy mình.”

Má đoán biết những gì đang xảy ra trong đầu của Lan Anh. Má mỉm cười và ôm chặt nó vào lòng.”Cưng sẽ chăm chỉ học tập ở lớp, cưng ạ! Rồi chẳng bao lâu, cưng sẽ thấy cưng cũng thông thái chẳng kém gì Xuân Mai đâu.”

Bà có ở lại làm yên tâm Lan Anh một hồi nữa, và Lan Anh cuối cùng được vững lòng ngủ thiếp đi.