← Quay lại trang sách

Chương IV Phần I- CHIM ĐÃ VÀO

Sau bữa cơm trưa,Lan Anh ra vườn lén nhìn những đứa trẻ đang trên đường đi đến trường. Các cô, các cậu vừa đi vừa chuyện trò, cười giỡn rồi đi vào sân trường. Đường phố trở nên vắng tanh khi tiếng chuông ngân vang.

Chính lúc đó, Lan Anh đi ra khỏi vườn, lách qua cái cửa nhỏ. Không ai thấy nó cả, cả con Vàng cũng vậy. Bằng những bước rụt rè, nó đi đến cổng trường còn hé mở.

Đến đó Lan Anh dừng lại và suy nghĩ, một ngón tay để trên môi.

Học sinh đang xếp hàng. Cũng như thường ngày chúng sắp sửa đi chậm chậm qua trước mặt cô giáo để vào lớp.

Lan Anh đột nhiên quyết định.

Nó lén vào trong sân, đứng về phía cuối hàng và, theo sau những trẻ khác, nó đi qua trước mặt cô giáo, tay cắp sau lưng.

Kỳ lạ thật!…cô giáo không nói gì cả…Có lẽ, cô đã không nhận ra nó!

Lan Anh đi vào lớp. Một góc ghế còn bỏ trống, gần sát ngay cửa ra vào. Tiện cho nó quá. Nó lại ngồi ở chỗ ấy, chỉ ngồi ghé một vế thôi, một bàn chân để sát xuống đất, còn bàn chân kia thì bỏ thỏng lưng chừng.

Đã có ai từng thấy một con chim hồng tước dừng lại trên một bụi cây chưa? Nó đã đậu ngay ở đầu cành và hình như luôn luôn sẵn sàng để bay đi.

Nhưng Lan Anh thì nhất định không ra đi đâu. Sau một tiếng thở dài, nó ngồi ngay ngắn lại, khoanh tay trên bàn và ngó xung quanh vẻ hơi ngại ngùng.

Lạ thật cô giáo vẫn còn chưa trông thấy nó! Cô viết trên bảng đen, cô phát sách cho những học sinh lớn, vở tập viết cho những học sinh nhỏ. Cô đi qua lại gần các bàn, khuyến khích người này người nọ.

“Này! Bình! Này! Xuân Mai! Cô hy vọng rằng hôm nay chúng ta sẽ cố gắng học tập tốt!”

Lan Anh đưa mắt tìm cặp mắt của cô giáo, nhưng không sao gặp được.

Có ai gõ nhẹ vào tấm kiếng. Cô giáo mở hé cửa sổ và vừa mỉm cười vừa nói nhỏ: “ Vâng, thưa bà, bà cứ yên tâm!. Chim đã vào…Bây giờ thì phải kiếm cách giữ nó lại!”

Phần 2

NGÀY HỌC ĐẦU TIÊN

Cô giáo nói với học sinh. Thỉnh thoảng cô hỏi một câu. Một nữ sinh hay một nam sinh đứng dậy, ấp úng trả lời, đầu cúi xuống.

Lan Anh không nghe không hiểu gì cả, bởi vì đầu óc còn đang nghĩ đến những chuyện đâu đâu. Bỗng nó nghe một tiếng rên nhẹ từ ngoài đường vọng vào. Đó là tiếng của con Vàng. Có lẽ con Vàng đã ngạc nhiên về sự vắng mặt của Lan Anh. Nó đã đi theo dấu vết của Lan Anh, như những khi nó đi tìm Lan Anh tại những nơi ẩn náu ngoài vườn. Bây giờ thì nó kêu gọi và chờ Lan Anh ở phía bên ngoài cổng trường.

Lan Anh nghĩ đến nhà, nghĩ đến những người thân mà nó đã để lại nhà, đến con Vàng đến cái tiểu vương quốc của nó.

Trong lớp học không gì là của riêng nó cả. Không một vật gì có vẻ quen thuộc đối với nó. Không ai để ý săn sóc nó….Nó cảm thấy bị bỏ rơi và buồn tủi vô cùng.

Nhưng cô giáo đã giảng xong bài. Cô đi thẳng đến chỗ Lan Anh ngồi. Cô vừa mỉm cười vừa nói với nó mà không tỏ vẻ gì ngạc nhiên về sự hiện diện của nó cả.

“Chào cô bé láng giềng của tôi!”

Lan Anh ngước cặp mắt đầy vẻ ngại ngùng và nói nhỏ: “Chào cô. Con đã đến đây…đến một mình…

- Tốt lắm! Và bây giờ, con muốn chơi gì?”

Câu hỏi lại làm Lan Anh thêm ngạc nhiên. Cô giáo nói tiếp: “ Cô có những đồ chơi như đô mi nô, lô tô, những hình ảnh con muốn gì?

-Nếu được con xin một cuốn sách và một cuốn vở. Lan Anh vừa nói vừa nhìn về phía Xuân Mai đang vừa lè lưỡi vừa viết.

-Sách vở thì để sáng mai, cô giáo nói. Trẻ em luôn luôn bắt đầu bằng những trò chơi khi đến lớp. Này con cầm lấy những hình ảnh này mà xem cho vui.”

Lan Anh nhìn các hình ảnh trong vài phút. Nhưng nó chưa quen chơi lâu với một trò chơi và cũng chưa quen tập tầng lâu vào một công việc gì.

Vả lại, nhưng hình ảnh đó, mà cô giáo cho là đẹp, thì lại không làm cho Lan Anh vui thích. Đó là hình những bông hoa và chim. Lan Anh thì lại thích xem những thứ ấy ở ngoài vườn hay ở ngoài đồng cỏ hơn.

Sau một chặp, nó xếp lại để qua bên những cái hoa không thơm đó, những con chim không biết hót đó, và nó lại đưa mắt nhìn xung quanh.

Phần 3

LỚP HỌC

Lan Anh đưa mắt nhìn các bức tường của lớp học. Bốn cửa sổ lớn không có màn che về phía mặt và phía trái của nó, để ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều tháng mười chiếu vào. Các cửa sổ bên trái mở ra phía sau trường và phía làng. Qua các cửa sổ ấy, con gà của tháp chuông nhà thờ có thể nhìn thấy những gì xảy ra ở trong lớp. Các cửa sổ bên phải thì mở ra phía các vườn và các đồng cỏ, và Lan Anh nhìn thấy những ngọn cây dương quen thuộc đu đưa trên nền trời có những đám mây lướt nhẹ.

Ước gì được chạy giỡn trên các đồng cỏ thì thích biết chừng nào! Lúc này, có lẽ các con bò cái đang ứng dụng nhai lại. Những con chim én bay vút lượn lờ trên Không. Và mỗi lần gió thổi làm cho lá vàng bay lượn rơi xuống rải rác khắp nơi tựa như những cơn mưa vàng.

Trước mặt Lan Anh là một cái bục. Trên bục là một cái bàn với những quyển sách xếp ngay hàng. Gắn khít vào tường là những bảng đen to lớn đầy những dấu mà Lan Anh không biết, và đầy hình ảnh nhiều màu. Chính con chim có cánh xanh được vẽ đậu trên một cái như cái cành cây, phải là một con én. Lan Anh nhận ra cái đầu thanh thanh và những con mắt bé tẹo. Nhưng ở ngoài đồng thì nó đâu có bao giờ thấy chim én đậu trên cành cây.

Học sinh cúi đầu chăm chú vào công việc của chúng. Đôi khi một nữ sinh ngoảnh về phía Lan Anh với một nụ cười thân hữu. Lan Anh không có lòng nào đáp lại nụ cười đó.

Cô giáo vừa ngồi vào bàn được một lát, đã dễ dàng đoán được những gì đang xảy ra trong cái đầu của cô nữ sinh mới của cô.

“Này, cô nói, như để khuyến khích cả lớp, chỉ một lát nữa là chúng ta sẽ ra chơi. Sân khô ráo, chúng ta sẽ nô đùa, còn gì thích thú hơn.!”

Cô giáo luôn muốn giúp Lan Anh có thêm kiên nhẫn. Nhưng Lan Anh thì, luôn đưa mắt nhìn về phía góc trời nơi đó nhưng ngọn dương đang đu đưa như mời mọc.

Phần 4

GIỜ RA CHƠI

Cô giáo ra lệnh: “ Xếp sách vở lại!” Tức thì dội lên tiếng sách vở xếp lại một cách hấp tấp, tiếng bút và thước để xuống một cách vội vã, và tiếng của những bàn chân nóng nảy vấp vào cái thanh ngang dưới bàn.

Rồi học sinh đi ra theo hàng lối và, sau một lệnh mới, chúng đã phân tán ra ngoài sân. Một số đã bắt đầu đuổi nhau chạy như những con ngựa con điên; những đứa khác, nhất là các cô gái, tụ lại thành từng nhóm, bắt đầu chuyện trò và thỏa thuận với nhau về các trò chơi yên lặng hơn.

Lan Anh thì cứ đứng ở trên thềm. Rụt rè, hơi ngại ngùng, nó không dám hoà mình với các bạn mới.

“ Xuân Mai! Phương Lan! Cô giáo gọi. Đến dắt tay Lan Anh và rủ nó xuống sân chơi đi!”

Và chính cô đề nghị: Các con hãy đứng vào góc này với những trò khác. Ở đây các con sẽ được yên ổn. Hãy cầm tay nhau làm thành một vòng tròn, cánh tay giăng ra, Xuân Mai sẽ chạy chung quanh vòng tròn. Nó sẽ để quả banh này lử sau lưng một người bạn, và cô này sẽ phải đuổi theo nó và bắt cho được nó,”

Lan Anh cùng các bạn xếp thành một vòng tròn. Nhưng nó có vẻ không phấn khích. Và khi Xuân Mai đặt quả banh vào phía sau nó, thay vì chạy đuổi theo, nó cứ đứng đơ ra, hai tay xụi lơ.

“Lan Anh! Lan Anh! Đuổi bắt Xuân Mai đi!”những đứa khác kêu lên như thế!

Chính lúc đó, một vài năm sinh nghịch ngợm đột ngột chạy đến và xô đầy nhóm nữ sinh nhỏ. Khi vòng tròn được lặp lại, thì Lan Anh không còn muốn chơi nữa.

“Kìa! Con Vàng ở phía ngoài cổng kìa”, Phương Lan nói.

Quả vậy con Vàng nghe tiếng trẻ con nô đùa, nên đã trở lại. Cái đầu xù của nó tìm cách chui qua các song sắt. Lan Anh chạy ra phía cổng. Con Vàng liếm tay nó và kêu lên mấy tiếng như reo mừng.

Lan Anh muốn được phép mở cánh cổng nặng nề ấy ra xiết bao!

Hình như cả gia đình nó, cả vương quốc nhỏ của nó đã hùa theo con Vàng đến đây để gọi nó và để dành lại nó.

Phần 5

GIỜ TAN HỌC

Sau giờ chơi, Lan Anh về ngồi lại chỗ cũ. Cô giáo cho nó một miếng bìa đan màu xanh, và những dải băng giấy màu hổng. Bây giờ thì phải luồn những dải hồng qua các dải xanh của tấm bìa, một lần ở phía trên một lần ơi phái dưới….Xuân Mai làm như thế và được một bàn cờ tây màu xanh và hồng, mà nó, hãnh diện, từ đằng xa giơ lên cho Lan Anh xem. Trong lúc đó những ngón tay nhỏ của Lan Anh thường thì rất lanh lẹ, nhưng lại tỏ ra rất vụng về trong động tác này. Những dải rời của nó nhàu đi, và tấm bìa thì rách. Rồi Lan Anh cảm thấy muốn nhúc nhích. Nó khoanh tay rồi lại giang tay ra. Nó lúc lắc chân và nhiều lần bàn chân của nó đập

vào ghế. Cô giáo không nói gì. Lát sau Lan Anh đứng dậy. Nó đi lại gần chỗ của Xuân Mai để xem cái bàn cờ của cô bé này làm và tiện thể nó đi nốt một vòng đến phái sau lớp học.

Nó nghĩ rằng cô giáo thế nào rồi cũng la rầy nó. Nhưng trái lại, cô lại mỉm cười với nó, cô không la nó, bởi vì hôm nay là ngày đi học đầu tiên của Lan Anh, và cũng vì cô muốn cho nó làm quen với lớp học.

“ Tất cả chúng ta đứng dậy để hát!” Cô giáo nói.

Tất cả học sinh đứng dậy,và Lan Anh cũng đứng dậy như mọi ngươi.

Điệu hát nhẹ nhàng, thánh thót. Lan Anh không cho là bài hát dở. Nhưng nó không hiểu lời trong bài hát.

Tuy nhiên có những lời thỉnh thoảng cứ trở đi trở lại, và cuối cùng Lan Anh thuộc được như” nước rơi “tóc”trên sỏi, khi hát “tóc”tất cả học sinh đều lấy tay vỗ nhịp. Hay quá! Lan Anh không hát, nhưng có một lần nó cũng vỗ nhịp. Nhưng tức thì nó thẹn đỏ mặt vì sự táo bạo của nó.

Qua tất cả những dấu hiệu ở trong lớp, lử ngoài đường, ở trên không, Lan Anh đã đoán ra rằng giờ bãi trường sắp đến rồi. Bây giờ thì đầu óc nó đã nghĩ đến cảnh ra khỏi cổng trường, cảnh ra đến ngoài đường luôn!….

Cuối cùng cô giáo cũng bảo nó ra về với các đứa trẻ khác. Cô vỗ nhẹ vào má của nó và nói: “ Mai lại nhớ đi học nhé!”

Lan Anh chạy nhanh ra cổng, nơi đây má chờ sẵn và âu yếm ôm chặt lấy nó.

Đi bên cạnh má, tay cầm tay, quả thật thích quá!

Đường phố vui tươi biết bao khi người ta có thể tự tiện đi lại, bên mình lại có con Vàng tung tăng nhảy nhót vui mừng.