Chương 2
Hiền đoán đâu có sai. Khi nghe Hiền kể chuyện, nhỏ Huyên đã kêu lên:
- Chết, sao mi ngu quá, tiết lộ tên tuổihết trơn vậy.
Hiền chống chế:
- Tại nó con nít mà!
Huyên lắc đầu:
- Anh chàng bần tiện, dụ dỗ con nít há. Thế bồ biết tên anh chàng chưa?
Dù còn ấm ức, nhưng Hiền tỉnh bơ.
- Tui đâu cần biết làm gì.Biết chi cho mệt.
Nhỏ Huyên gài rất tài:
- Ha, vậy anh chàng biết tên bồ rồi, anh chàng sẽ mệt há.
Nhỏ Huyên.Llúc nào cũng muốn ăn người hết trơn.Nhưng Hiền tha thứ được.Mỗi người phải có một bạn than để tâm tình chứ. Không có ai nghe chuyện mình, buồn chết được.
Lúc đó, giờ ra chơi. Hai đứa đứng dưới một gốc liễu.Huyên nhìn Hiền bằng ánh mắt tò mò, nhột ghê.
- Ta hỏi thiệt. Mi có muốn biết tên anh chàng không?
Dĩ nhiên là có. Nhưng thường thường, phải trả lời bằng tiếng không.Nhỏ Huyên cười:
- Còn lâu. Ta biết nhà ngươi rất chú ý tới anh chàng.
Nhỏ nói đúng nữa. Lần này, Hiền phải có một thái độ nào đó để con nhỏ đừng bắt nọn. Tức thì Hiền gân cổ, Ðỏ mặt:
Nói bậy há. Nghỉ chơi Huyên đi.
Trò nghỉ chơi nhau ra, diễn đi diễn lại hoài cũng hết linh. Và chỉ vài phút sau, câu chuyện lại trở về ‘chú điểm chính’ là anh hàng xóm. Huyên gật gù
Ta phải tới nhà của mi, thám thính coi tình hình ra sao.Mới nghe nhà ngươi nói,sao còn nhiều điểm khả nghi quá.
Nói là làm. Ngay buổi trưa,thay gì đèo Hiền về, thả đầu ngõ. Huyên đã đàng hoàng đi vào nhà.Mấy đứa nhỏ chạy uà ra
A, chị Huyên, chị Huyên.
Huyên lên mặt,vì hắn đang cho hắn là nhân vật quan trọng mà.
- Ê, Bi hay Ki cho chị ly đá lạnh nghe.
Rồi Huyên bắt Hiền dẫn về phòng, hé tấm rèm nhìn qua nhà bên cạnh.Xui xẻo.Khoảng sân nhà bên vẫn trống trải và buồn tênh. Sau cùng,Huyên nghĩ ra một cách,rủ Hiền xuống chơi với bọn nhỏ, Huyên mở đầu:
- Ở nhà chơi vui hông?
- Vui ghê chị ơi.Tụi em chơi công chúa, chơi chị em.
Hiền biết trò chơi này rồi. Kinh khủng lắm. Giường chiếu trong phòng Bố Mẹ lộn tùng phèo hết trơn. Cứ nghe ba đứa nó chơi trò chị em thì cười đến mệt.
- Chỉ có ba đứa thôi à?
- Í tụi em có bạn nè. Tụi em có thằng Nai.
- Nai nào vậy?
Thằn gNai ở hàng xóm. Tụi em mới quen.Há, Ki há.
Con Ki nói với Hiền:
- Sáng tụi em có qua bên thằng Nai chơi. Anh nó cho ăn bánh, ăn kẹo, đủ thứ.
- Xì tụi bây chỉ có kẹo
- Ngon lắm chị Hiền.Con Bé có để dành kẹo cho chị đó.Bé…đâu?
- Em cất dưới nệm giường trong phòng Mẹ.
Hiền giật mình.Con nhỏ bị đòn không biết bao nhiêu lần về cái tội này mà không nhớ.Nó cứ dấu thức ăn dưới nệm giường. Có nhiều hôm, Bố Mẹ vô giường ngủ, kêu ầm lên. Mẹ đi tắm, Bố tìm thuốc xịt muỗi. Chuyện là Bố Mẹ vừa nằm lên giường một lúcthì bị kiến lữa bu lại đốt.Xem xét trên giường thì kiến bò từng hàng dài. Tìm ra thúc ăn dấu dưới nệm giường hay dưới gối.Một thỏi chocolate,một caí bánh,một cái kẹo. Bao giờ thủ phạm vẫn là con Bé hết.Hiền la hoảng:
- Chết.Có vô lấy ra không? Muốn trưa nay kiến đốt Bố Mẹ rồi ăn đòn hả.
Nghe nói tới đòn, con Bé nhớ ngay. Lật đật đi tìm cái kẹo.Nhưng ăn gì được nữa, kiến đã thấy hơi,bu đầy và kẹo đã rỉ nước trông gớm ghiếc.
Hiền kêu:
- Nguy rồi.
Nhỏ Huyên không hiểu:
- Kiến bu thì vứt đi. Cái gì mà nhà ngươi kêu nguy?
- Vứt thì chuyện đã hẳn.Nhưng nó làm kiến bu đầy giường, ông bà già sẽ la hoảng lên.
Huyên thu xếp:
- Ăn nhằm gì. Hết kẹo là nó đi. Phải đi tìm thức ăn khác chứ. Ðể chị bày cho.Giờ Bé đem cái kẹo này vứt ở ngoài cửa sổ phòng Ba Mẹ là kiến theo ra đó hết.
Không biết phương pháp Huyên bày có ổn không, nhưng Hiền thấy hợp lý. Câu chuyện về anh hàng xóm bị vụ kẹo và kiến của con Bé cắt ngang.Giờ tiếp tục lại chớ. Huyên hỏi:
- Bộ anh gì bên đó cho kẹo nhiều lắm hở?
Thằng Bi:
- Nhiều lắm. Một kho.Anh đem ra một đống to thế này, bằng cái nhà luôn.
Nhỏ Huyên bật cười. Hiền đập vào vai em:
- Mày dóc tổ.
Thằng Bi trề môi:
- Em nói thiệt, dóc gì.
Và nó càu nhàu
- Em mà dóc. Em thèm nói dóc. Chị biết gì mà nói. Hỏi con Bé coi,anh thằng Nai còn hỏi Bé:Bộ chị Hiền thích kẹo lắm hả?
Hiền vội vã:
- Rồi con Bé nói sao?
- Con Bé không nói sao hết.Nó gật đầu thôi.Con Ki mới nói.Nó nói chị thích ăn kẹo lắm.Trong cặp chị luôn luôn có kẹo, có ô mai, có xí muội hiều ơi là nhiều.
- Rồi sao nữa?Huyên hỏi tiếp.
- Anh đó tử tế lắm. Anh nói nếu chị Hiền thích kẹo, anh sẽ gửi tặng chị một tuí kẹo.Toàn kẹo hông hà.
Nó vừa nói vừa nuốt nước miếng. Làm như đang hoa mắt hoa mũi vì đống bánh kẹo tưởng tượng trước mặt.Còn Hiền, Hiền nổi cáu vì sự dại dột của lũ em, Hiền nhăn mặt:
- Bộ con Bé có nói để dành kẹo cho chị hả?
- Thì nó nói. Anh gì đó cho nó 4 cái, nó noí còn phần chị Hiền nữa. Bé để dành cho
chị Hiền.
Huyên cười:
- Chị Hiền được chia mấy cái?
- Sáu cái
- Sáu cái mà còn một cái? Vậy ai ăn hết?
- Ơ…Con Bé, Em với con Ki…Hồi nãy nó cất ba cái…Nó….
Hiền giơ tay dọa:
- Lần sau đứa nào lất phần kẹo của chị là chị đánh đòn nứt đít ra nghe chưa. Ði xin
của người ta ăn há. Chị mét bố mẹ cho coi.
- Em xin đ âu, Ảnh cho em chớ. Mẹ bảo ai cho mới được ăn, không được xin. Em
đâu có xin.
- Cho cũng không được ăn, lộn xộn.
Huyên kéo tay Hiền ra một bên:
- Bồ bắt nạt tụi nó quá. Cho thì ăn được. Ðừng xin thì thôi, đúng không. Bi ngoan lắm chớ. À, vậy họ có hỏi gì chi Hiền không?
- Họ nào, chi?
- Cái anh gì, Anh của Nai đó
- Hỏi nhiều lắm chị.
- Hỏi sao?
- Em quên rồi.
Huyên vẫn chưa thất vọng. Nhỏ cứ đẩy Hiền ra xa, sợ Hiền ngăn:
- Ê. Bi có biết tên anh ấy không?
Bi ngẩn người ra:
- Chịu. Bi không biết. Anh ấy cũng có tên hả chị?
- Người ta ai cũng có tên hết. Nhu Bi tên Bi, chị tên Huyên, nhỏ nầy là Bé, nhỏ nầy là Ki.
- Em hiểu rồi.
- Hiểu rồi hả. Vậy Bi phải biết tên anh ấy. Biết được tên anh ấy mới tài.
Nhỏ Huyên hay quá Xúi trẻ con giỏi tuyệt luôn. Hiền thấy vui thích ghê. Ờ, sau mình không nghỉ ra như Huyên đã chớ. Bộ mình không thông minh bằng Huyên? Cũng chưa chắc. Hiền tiếp:
- Hỏi coi anh lớn hơn Bé bao nhiêu tuổi mà đòi chơi với Bi và Bé đã chớ.
- Hơ. Phải đó chị Hiền.
- Còn nữa. Anh ấy phải cho Bi biết anh ấy có đi học không, học lớp mấy, trường
nào đã. Bi cũng đi học rồi chớ bộ. mình đi học, mình chỉ chơi với người đi học. Phải không?
Ðiều nầy thì thằng Bi gật lấy gật để:
- Ði học chớ, sang nay chơi với tụi Bi xong anh đi học. Anh học giỏi lắm.
Huyên khích:
- làm sao Bi biết anh họi giỏi, dóc.
- Dóc há? Không tin há? Xì người ta học sách dày cộm thế này này. Bằng dưới đất mà lên cao bây nhiêu nè.
Bé nhón gót, đưa tay lên. Huyên làm bộ giật mình:
- Trời ơi, cao quá há. Cao tớimột thước.
- Một thước à? Phải hai thước.Tại em thấp chứ.Cao lên trên kia kià…
Huyên bụm miệng lại.Bụm miệng cũng không xong. Phải ôm bụng. Hiền phải kéo con nhỏ đi.Khỉ quá, hỏi gì mà lung tung. Một lúc nhỏ Huyên có vẻ hài long thơ thới hân hoan ra về.Hiền đi ra cổng với nhỏ Huyên, càu nhàu;
- Nhỏ ẩu quá.
- Ê, ai nhỏ. Nói lại coi. Ðó, đó coi ai nhỏ, ai lớn.
Huyên sừng sộ dừng xe lại. Chụp tay Hiền bắt đứng lại đó. Hiền bật cười:
- Nhón lên một chút, coi có cao hơn không?
- Cần gì nhón. Dù sao cũng bằng. Huề.
- Vậy là nhỏ Huyên.
- Không chịu.
- Người ta gọi nhỏ là người ta cưng.
- Ðược hén.Vậy ta cũng gọi nhà ngươi là nhỏ Hiền
- Chấp thuận liền.
Có vậy thôi mà hai đứa vui vẻ. Tuy nhiên Hiền cũng còn phàn nàn cho đúng điệu:
- Nhỏ Huyên kỳ quá.
- Kỳ cái gì?
- Tự nhiên xúi tụi nhỏ hỏi tên tuổi chi vậy?
Huyên sừng sộ:
- Ê. Muốn gì nữa đây?Chính bồ cũng xúi tụi nó quá trời. Người ta biết tỏng trong bụng bồ có gì, người ta mở đường cho mà đi. Không ơn còn oán há.
- Rồi có chuyện gì xẩy ra đừng có trách.
- Chuyện gì xẩy ra?Xời ơi, lúc đó, anh chị đã mềm long nhau, trách ông trời thì có.
Hiền còn biết làm sao hơn là đấmcho nhỏ Huyên một cái cho nó dọt lẹ.Hiền cũng còn một việc quan trọng lắm, mà từ nãy giờ cô không yên tâm. Ðống kiến trong phòng Bố Mẹ.Nhưng Hiền không quạu quọ như mọi lần, mà cô tìm bình xịt muỗi, làm việc một cách hăng hái. Hiền đã biết ơn và đã đền ơn các em âm thầm đó thôi.
Buổi trưa, dổ tụi em ngủ yên hết.Hiền còn nằm mơ mộng gì đâu.Rõ ràng hôm nay, nắng cũng như mọi hôm, và bầu trời cũng xanh bình thản. Vậy mà nhìn ra ngoài cửa sổ, Hiền thấy nắng có mới, trời một màu biếc lạ lung. Khoảng sân bên nhà ai chắc buồn mênh mông ghê lắm.
Hình ảnh chàng trai hàng xóm, lúc đầu, Hiền cho là xí xọn, Nhưng lúc này, thật ranh mảnh, dễ thương,ui chao,chết rồi nhỏ ơi. Ai cho nhỏ nghĩ thế.Và nhỏ tự trả lời.Chớ sao,dễ thương thì nói dẫ thương, dối lòng mình,long mình nó cũng biết phản đối chứ bộ. Thật vô duyên ghê cái thứ con gái như Hiền.Nhưng đừng trách Hiền tội nghiệp.Cũng có lúc Hiền can đảm cương quyết ghê lắm. Vì đây đâu phải là trường hợp đầu tiên.Lần đầu tiên, tới với Hiền hồi năm mười bốn tuổi kia. Hiền có người đi theo tán tỉnh rồi. A, cười và cho Hiền nói dóc. Nếu có thì cũng một tí ti thôi. Hiền dám quả quyết anh con bạn mà bây giờ Hiền đã nghỉ chơi, có tình ý với Hiền.Dám tới tận nhà tìm Hiền, rồi khi gặp, mặt đỏ lên, ấp ấp úng nói mượn sách cho con em học. Hiền đi học gặp con nhỏ, hỏi, con nhỏ ngơ ngác: - Ơ, tui bảo mượn hồi nào. Tui đàng hoàng một cây, ít khi chép bài thiếu lắm. Về sau, anh chàng còn gửi thư, xin lỗi nữa chớ. Lá thư đó, nếu có dịp, Hiền sẽ triển lãm cho mọi người thấy để chứng minh. Cần gì phải triển lãm,nhỏ Huyên làm chứng cho Hiền rồi.
Vậy là cả buổi trưa, tâm hồn Hiền rơi vào những chuyện viễn dông. Ðược viễn dông cũng là tuyệt thú hạnh phúc. Cho tới lúc tụi nhỏ dậy hết Hiền mới rời cơn mộng.
Còn mộng mơở đâu. Các cô cậu ồn như vỡ chợ. Xua tụi nhỏ xuống nhà cũng vất vã mướt mồ hôi ra. Còn Hiền, Hiền hé tấm rèm cửa nhìn qua sân nhà bên cạnh. Sao mà đúng lúc thế không biết. Anh chàng đang dắt xe gắn máy đi ra.dừng xelại ngay giữa sân, ngó lên cửa sổ phòng mấy chị em Hiền.Chết cha,sao Hiền lại ló hẳn cái mặt ra chứ. Kéo ra để vội vàng kéo kín lại, thụt lùi.Trái tim yếu ớt quá, chỉ có vậy mà đập như trống trận.Hiền phải đưa tay lên dằn bớt.
Lát sau, khi Hiền bình tỉnh lại, hé rèm nhìn xuống. Khoảng sân trống trơn rồi. Ngu quá, Hiền tự mắng mình.Nhưng mà, Hiền biết Hiền sẵn sang còn có những lần ngu ngốc như thế nữa. Nhỏ Huyên có đồng ý không?