← Quay lại trang sách

Chương 10

Buổi học hôm nay, buồn ghê nơi. Vì một chuyện không đâu Hiền bị chép phạt, ghi một trăm câu: Từ nay em không lơ đểnh trong giờ học. Chắc chẳng oan gì. Bởi vì, Hiền cứ..hồn lơ đãng mộng ra ngoài cửa lớp.Mộng ra ngoài cửa lớp cũng có lý do. Hai ngày không có tin tức gì về An hết. Hiền không dám hỏi ai. Nai ở riết trong nhà thương, còn tụi nhỏ, mang tin tức về thì không đầu không đuôi. Thằng Bi, mót được một tin chẳng quan trọng gì: An đã được đưa tới một bệnh viện tư để dưỡng bệnh.

Nhưng ông thầy ép Hiền quá. Hiền đã rưng rưng nước mắt, Vậy mà ông chẳng hề cảm động:- Muốn đem nước mắt dụ khị tôi há, còn lâu. Ðừng làm tôi nổi sung,tôi tăng phạt lên hai trăm câu đó.Dụ khị ông thầy? Còn lâu, ông già thấy mồ. Hiền bặm môi, xuống chổ. Một trăm câu, nhỏ Huyên hứa sẽ chép dùm một nữa. Nhưng Hiền chẳng cần.Nội trong chiều nay Hiền sẽ chép hết nộp văn phòng sớm, cho xong nợ. Tội nghiệp Huyên, an ủi ghê quá. Nó đưa Hiền vô tận sân, dặn dò:

- Chiều có buồn, tới nhà mình chơi. Hai đứa nằm nói chuyện.

Huyên đánh đòn tâm lý:

- Lâu nay, chuyện riêng tư nhiều há. Ta chưa biết,ta cũng sốt ruột lắm.Tiết lộ đi,bạn bè mờ.

Nhớ lại Hiền thương Huyên ghê. Huyên quả là một đứa bạn tốt. Thì trong lớp,Hiền có chơi với ai được. Chơi với ai, nhỏ cũng ghen, gây lộn um xùm.Kể ra, thời gian mê cháu bé của Huyên cũng sắp dứt rồi, nó bắt đầu trở lại với Hiền, bằng những chuyện tâm tình. Tại Hiền còn sung chưa chịu nói đấy thôi.

Biết An thương tích không trầm trọng gì, nhưng Hiền cứ sốt ruột. Với mẹ thì khác, hình như sau khi thăm hỏi, cho quà và biết tình trạng của An không nguy hiểm mẹ không nhớ tới nữa. Còn Hiền, làm sao không nhớ? Hỏi nắng có nhớ không?Bức tường, cửa sổ, cây ngọc lan có nhớ không, thì biết. Hiền muốn ngủ một giấc quá. Lúc sáng, ở trong lớp học vì khóc nên cay mắt ghê.Nhưng Hiền nằm thao thức hoài. Tụi nhỏ, trưa nay nằn nì; Cho tụi em xuống sân chơi chút, tối tụi em ngủ sớm. Hiền cho ngay. Hiền muốn nằm một mình. Ðể nhớ vẩn nhớ vơ, buồn vẩn buồn vơ ấy mà. Nhưng tụi nhóc, không bao giờ muốn Hiền yên thì phải. Thằng Bi, rồi con Ki ló mặt vào

- Chị ơi.

- Bộ hết trò nhơi há? Phá hoài

- Hông bọn em đang chơi chị em.

- Thì xuống chơi đi.

- Thằng Nai nó tìm chị, chị cho nó lên

Hiền ngồi nhỏm dậy:

- Ðâu. Ðâu?

- Nó nè, chị. Vô đi.

Tụi nhỏ xô thằng Nai vô rồi bỏ đi hết. Con Ki còn dặn:

- Xuống liền nghe Nai,xuống chơi nghe.

Thằng Nai bước vào, ngó Hiền cười. Hiền vẫy nó lại gần:

Ghê

- Gì đó Nai?

Thằng Nai ngồi xuống, nhưng nó cũng chưa nói gì hết. Nhó mà cũng làm bộ. Biết người ta sốt ruột …

- Hôm nay, Nai không xuống bệnh viện hả, Nai?

Nai lắc đầu:

- Dạ không. Anh An nhờ Nai về, qua nói với chị…

Hiền hồi hộp quá chừng. Tim đập quá chừng.An muốn Hiền tới thăm hả? trời ơi hổng được đâu. Kỳ lắm. Nhưng đợi coi, thằng Nai nói ra sao:

- Anh An tự nhiên trở bịnh. Bịnh nặng lắm.

Nó nói mau:

- Anh An mửa ra máu.

- Hả? Thế mẹ Nai đã hay chưa?

- Hay rồi.

- Rồi làm sao?

- Mẹ em khóc và dấu anh An, kẻo anh An sợ chết.

Hiền run lẩy bẩy. Hiền đâu cò nghe lầm, lời thằng Nai vừa nói, còn rền trong tai. Nhưng lời mẹ kể chuyện lại, Hiền vẫn chưa quên lời nào. An chỉ bị gãy chân, nhẹ thôi,bó bột tuần lễ là khỏi. Sao giờ có vụ mửa ra máu.

- Sáng nay anh An ngất đi. Bác sĩ đuổi hết, ai cũng ra ngoài hết.

Hiền đưa tay lên ngực:

- Lạy Phật.

- Má em nói, từ giờ trở đi, anh An muốn ăn gì thì ăn…

- Sao thế?

- Em hổng biết.

Thôi nguy rồi. Như vậy bịnh An nặng lắm. Có thể chết. Và bà già thương con, chiều con những giây phút cuối cùng. Nai bổng mở lớn mắt, ngó Hiền:

- Chị Hiền, anh An nói chị tới thăm anh với.

- Anh nói bao giờ.

- Hồi trưa.

- Sao bảo anh ngất đi?

- Dạ khi anh tỉnh dậy. Anh nói Nai đừng cho ai biết hết. Chiều nay chỉ có một mình anh, khoảng chừng măn giờ mẹ về, chị nhớ tới cho anh nói gì. Anh dặn em nói với chi:Nhanh lên, anh ssợ không kịp…

Ghê quá, Hiền không dám nghi ngờ. Nghi ngờ gì nữa. Hai ba ngày nay, thấy bên nhà An im lìm, như không có ai muốn ra ngoài, muốn nói cười gì hết. Hiền có tưởng tượng không.Cô nắm tay Nai

- Rồi Nai có ở dưới dó không?

Nai gật đầu:

- Em ở đó mà. Em ngủ luôn với anh An. Giờ em về đi với mẹ nè chị.

Nai đi rồi, Hiền bổng ứa nước mắt. Hiền nhạy cảm ghê.Nhưng biết làm sao được. An chết, tội cho kỹ niệm đầu của Hiền quá. Hiền khóc một phần vì thương Hiền đó chớ.

Thôi rồi, Không có tới Huyên, nằm tâm sự gì hết. Không còn ai ngăn cản Hiền tới thăm An. chiếc đồng hồ sao chạy chậm như rùa, cái kim như không chịu nhúc nhích gì hết. Và Hiền, thiếu điều như bay bổng khi đồng hồ chỉ bốn giờ rưỡi.

Khi đứng trước bệnh viện, Hiền bổng sợ hãi ghê gớm. Bậy quá, đáng lẽ tới kể với Huyên và rủ nhỏ Huyên cùng đi.Thế mà buổi sáng cười quá là cười nhé. Buổi sáng, chính Hiền đã không dằn được, đem bài thơ tỏ tình của An cho Huyên coi. Con nhỏ cười rũ:

- Anh chàng lém quá trời. Chẳng hiền lành gì. Xạo nữa là đằng khác.

- Ừ chắc xạo lắm.

- Mai mốt, rời nhà thương, anh chàng sẽ gởi qua cho mày một bài thơ, tên là Ði nhà thương. Ði núi trở về còn tán gái, huống gì đi bệnh viện, nhỉ? Ðể coi nào. Thơ ra sao hè? Thơ…à, chắc vầy nè…

Em,

Anh đi nhà thương về

Ðâu còn nguyên băng vải

Da còn chưa lành sẹo

Giọng còn đầy nước biển

Em anh tưng bước khẽ

Tay bưng một hộp thuốc

Có cả caí lưỡi cưa

Có cả bình thuốc đỏ

Sát trùng, em thích chưa?...

Ước chi Hiền có dịp giới thiệu Huyên với An. Hai người đụng độ nhau chắc có lửa, có sấm sét.Có Huyên, không bao giờ An bắt nạt được Hiền. Không có Huyên còn chưa bắt nạt nổi…

Vậy mà bây giờ, nhớ lại những tiếng cười rũ đó, Hiền thấy mình dã man quá. Trong lúc An nằm chờ chết.An mong Hiền từng giây phút,thì Hiền đang tâm đem chuyện của An ra mà riễu cợt. Anh An. Hiền chẳng sợ nữa. Hiền vô thăm anh đây. Nghĩ thế, Hiền mạnh dạn vào phòng. Mạnh dạn làm chi chớ, để khi đứng trước cánh cửa đóng kín, lại sợ muốn chết.

Hiền nhảy lùi lại. Ðưa tay lên ngực. Cánh cửa hé mở. Má An chăng? Nếu là má An thì mình độn thổ cho rồi. Nhưng không.Nai ló đầu ra, rồi cánh cửa khép lại, rồi mở ra. Sao thế. Nai không thấy mình à? Kìa, nó ngoắc Hiền:

- Chị, vô đi chị. Anh An đây nè.

Hiền bước vô, hơi choáng váng vì không khí ẩm tối trong phòng. Hiền đâu có trông thấy gì ngoài chiếc giường, nơi An nằm. Mà Hiền cũng chẳng trông thấy An đâu, chỉ thấy một đống lù lù, trắng toát. Hiền ngó sửng cái đống trắng toát đó. Tại sao An phải che kín mít thế kia? Thằng Nai chạy le te tới giật tấm drap:

- Anh An. Anh An, chị Hiền tới nè.

Tấm chăn động đậy. Rồi Nai từ từ lôi mí chăn.Khuôn mặt An lộ ra. Hai mắt An nhắm kín, da xanh lè. Sự im lìm của An làm Hiền sợ quá. Tuy vậy, Hiền cũng cố lấy can đảm bước tới:

- Anh An.

Nai lay nữa:

- Kìa anh An. Mở mắt ra đi.Mở mắt được hông? Chị Hiền tới.

Một tiếng thở ra, thật dài. Rồi mắt An không phải mở ra mà là nhướnglên, lờ đờ nhìn Hiền. Ôi, Hiền đâu ngờ An đến nổi thế. Hiền rối rít:

- Anh An.

An mấp máy môi, chắc quá mệt nhọc nên An không nói được. Tấm chăn lại nhúc nhích, nhúc nhích. Một bàn tay của An thò ra, rồi bàn tay đưa lên ngực.An xúc động, xúc động thì nguy hiểm quá. Hiền lùi lại. Cố nắm chặt tay thằng Nai.

- Anh An làm sao vậy Nai?

- Em đâu có biết.

An bổng ư hử gì trong miệng. Bàn tay khẻ run mấy ngón, vời tới. Miệng An mấp máy.Chắc anh muốn nói gì với Hiền. Lúc này mình còn câu nệ gì nữa. Hiền bước tới một bước:

- Anh An.Anh thấy trong người ra sao?

An đưa tay ôm ngực. Mắt vẫn lờ đờ ngó Hiền. Hiền không dằn được cảm xúc:

- Anh.

An lại với taynhư muốn bảo Hiền tới gần hơn nữa. Anh muốn nói gì với Hiền đây. Hiền bước tới thêm nữa. Tới gần và hơi cúi đầu xuống.

- Hiền …Hiền …

Phát được có hai tiếng. An đã thở hồng hộc. Hiền sợ quá, cúi sáy nữa:

- Anh nằm nghĩ đi. Ðừng nói.

- Hiền…hiểu..hiểu không?

Hiền gật đầu lia lịa:

- Hiểu. Hiền hiểu. Anh An. Anh đừng nói, anh nằm nghỉ kẻo mệt.

An lắc đầu. Tình trạng có vẻ khá hơn một tí:

- Anh không mệt. Hiền tới thăm anh.

- Dạ.

- Chắc anh bị thương nặng lắm. Anh đau ở đây nè…Ở đây…

- Không sao đâu,rồi anh sẽ mạnh.

- Chắc anh chết qúa… Hiền, anh biết …Thấy Hiền, anh mừng quá, tưởng chết đi rồi,giờ sống lại.

Nước mắt Hiền rơi ra. Gần chết, An còn văn hoa. Hiền nhớ lại những trận cười với Huyên và hối hận quá.Bây giờ anh chưa biết đâu, nhưng khi anh chết, anh sẽ biết. Anh biết, anh hận Hiền, anh sẽ ghét Hiền vô cùng.Chắc không còn dịp nào Hiền xin lỗi An được nữa. An ơi, An có nhìn thấy nước mắt của Hiền không?

- Hiền. Hiền cúi xuống chút nữa đi.

Hiền cuối xuống. Cúi hoài, và Hiền dã sát hơi thở của An rồi. Hiền đang nóng ran cả mặt, vì hơi thở của An đó!Nhưng đâu có sao.Chìu một người bịnh nặng,ai nỡ cười Hiền. Thằng Nai, đúng là con nít,lơ đểnh đứng ở cửa sổ, bóc cam ăn ngon lành.Chắc cam, nho, táo ở đây, cũng chỉ có mình ông nhóc xục hết. An thì thầm:

- Hiền trả lời cho An đi. Trả lời cho Anh An biết …

Giọng An thở gấp rút:

- Hiền có thương anh An không?

Trời ơi. Hiền thẳng người dậy. Không bao giờ Hiền trả lời câu hỏi đó. Không bao giờ. Hiền lùi lại một bước. Ðôi mắt lờ đờ của An bỗng khép lại. Một tiếng thở dài thoát ra, từ miệng An, và An đưa tay l6n ngực,An ho khẽ. Chết rồi, nếu An mửa ra máu, An ngất đi, chết đi ở giây phút này thì Hiền mang tội sát nhân. Hiền sống sao nổi.Suốt đời lương tâm sẽ cắn rứt, hành hạ. Suốt đời Hiền ơi. Nước mắt Hiền tiếp tục rơi nữa. Và An, An ho quá, ho sặc sụa, ho đến mắt mở bật ra. Hiền không thể đứng yên, cuống quit:

- Nai. Nai gọi bác sĩ đi Nai. Chuông ở đâu? Chuông đâu?

Nai cứ trơ mắt ngó. Hiền lại cúi sát mặt gàn An. An đâu có ho lao mà mình sợ. Hiền run quá:

- Anh An,anh An …

Giọng Hiền,chết đuối trong nước mắt. Nhưng lạ chưa, tiếng khóc của Hiền như phép tiên, làm dứt cơn ho của An.Và trong lúc bàng hoàng, xúc động, Hiền đã để bàn tay của mình rơi vào bàn tay An từ bao giờ.An đặt tay Hiền lên ngực chàng:

- Anh, Anh mệt lắm.

- Anh nằm nghỉ đi. Ðể Hiền gọi bác sĩ.

- Thôi khỏi.

Tay Hiền run rẩy trong tay An.An nói rất nhỏ, Chỉ đủ để Hiền nghe:

- Cho anh biết đi Hiền có yêu anh không?

Có yêu anh.Có. Nhưng tại sao Hiền không thể nói được. Hỏi gì kì quá.Có chết Hiền cũng không dám nói ra. Và Hiền cũng không thể để An cầm tay lâu hơn. Hiền bậm môi, đẩy một sức mạnh để kéo bàn tay về. Và Hiền lắc đầu, lấc đầu hoài. Lắc đầu tới thấy đầu An lắc theo.

- Nai ơi, Anh nhờ…anh mệt quá. Nai đưa cái hộpcho chị Hiền …

An nhắm mắt lại. Thằng Nai lôi dưới gối An một cái hộp và đưa cho Hiền. Không khí như pha đầy mùi ê te, mùi hơi thở của thần chết. Hiền đưa tay đỡ cái hộp. An vẫn nhắm mắt thì thào:

- Hiền.Hiền nhận không…

- Nhận.

Môi An như muốn dãn một nụ cười.Và chàng thiếp đi. Hiền lặng lẽ nhìn An, nhìn cái hộp.Một lát, có tiếng chân, tiếng nói ở hành lang. Thằng Nai xỉ xầm

- Bác sĩ sắp vô chị.

Hiền cúi xuống bên An:

- Hiền về nhé.

Hình như An có gật đầu. Hiền vội vã quay gót. Ở hành lang. Hiền đụng độ hai cô thấy tá. Khi bước xuống cầu thang, Hiền quay lại, thấy hai cô đang nói cười ồn ào, Và đẩy cửa phòng An. Hiền nghĩ thầm: Họ đâu có như mình. Họ quen với bệnh nhân, với sự chết.

Trên tay Hiền còn ôm chặt cái hộp nhỏ.

Hiền phải chùi khô nước mắt. Ngó quanh coi có ai thấy mình khóc không? Hiền ra tới đường. Xe cộ, tiếng động,sự nhộn nhịp làm Hiền tỉnh người lại.Và Hiền càng thương An hơn, càng thấy cảnh trong nhà thương âm cũng, tuyệt vọng hơn.

Không biết trong hộp đựng gì? Một cuốn nhật ký? Những lá thư tình? Không cần biết. Hiền cứ ôm chặt vào lòng.