Chương 12
Hiền lại phạm thêm một lỗi lầm nữa, và ăn năn. Ai mượn Hiền leo lên chiếc xe xích lô đạpđã chớ. Khi vội, sao không gọi chiếc tắc xi. Nhưng Hiền tự chống chế: Mưa mù mịt thấy gì đâu.Xe cộ nào chạy đâu? Có chiếc xích lô, thà leo lên đại. Hiền muốn giục ông xích lô đạp nhanh chút nữa. Nhưng ngồi kín bít bung như thế này, có hét, ông cũng chẳng nghe ra đâu. Người ta đôi khi chậm một chút mà hỏng cả một đời đấy chứ. Ví dụ như Hiền tới không kịp. An chết trước vài phút, thì sẽ ra sao nhỉ? Hiền sẽ sốnh với ám ảnh ghê gớm lắm. Mưa gió thế này. An lại yếu như ngọn đèn sắp tắt. Thê thảm quá. Nghĩ tới An, nằm thoi thóp trong bệnh viện, phấn đấu với thần chết từng giây phút để chờ Hiền. Hiền muốn ứa nước mắt. Anh An Hiền đã đến với anh đây, đến để gật đầu cho anh thấy. Không phải vì nhân đạo, vì lương tâm hay cứu người gì hết, mà vì Hiền yêu An. Yêu thật. Yêu nặng. Ví dụ, lúc Hiền tới, cả nhà đang đông đủ ngồi bên An. Hiền cũng vào như thường. Tưởng tượng An nằm trên giường mặt trắng như sáp, và hơi thở mong manh. An chờ đợi,An nuối Hiền. Và cả nhà khóc ơi là khóc. Hiền đẩy cửa đi vào. Hiền đẩy cửa thật nhẹ, và bước thật khẽ. Rồi Hiền tới bên giường An. Cả nhà thấy Hiền lại òa lên khóc. Họ phải biết An chờ Hiền chứ. Ðến phút này thì còn đấu diếm gì ai nữa. Hiền còn cần thẹng thùng xấu hổ gì nữa. Hiền dám công khai. Hiền cúi xuống gọi chớ sợgì:- Anh An,An còn nghe được không? Chắc còn thở thì còn nghe được. Và An nhướng mắt lên. An trông thây Hiền rồi. Trong đôi mắt đang dại dần, ánh lên những tia sáng mừng vui. Miệng An mấp máy. Phải mấp máy chứ, vì An còn ngậm mãi câu hỏi trong miệng:- Hiền yêu An không? Hiền sẽ cầm tay An, và Hiền khóc. Hiền gật đầu, trả lời câu hỏi của An chỉ có Hiền hiểu:- An Hiền có, có thương An. Thương? Hẳn An chưa hài lòng câu trả lời đó. Và mặt An tái đi,An ho. Máu bắn ra dữ quá. Maú bắn lên cả áo Hiền nữa. Hiền gật đầu rối rít:- Anh An,Hiền yêu anh. Ðó, Hiền trông rõ nụ cười của An. Nụ cười, chao ơi, suốt đời Hiền sẽ ghi nhớ. Và An khẽ đưa tay ra, khẽ cầm chặt tay Hiền úp lên ngực. Và với nụ cười cứ mơ hồ phảng phất trên môi, An đi rất nhẹ nhàng. Mọi người chung quanh sẽ khóc ghê lắm. Còn Hiền,Hiền chỉ ngồi bên An, tay còn đặt lên trái tim đang lạnh dần của An, và nhỏ nước mắt. Mưa đã khóc dùm Hiền biết bao nhiêu lệ rồi. Hiền sẽ yêu cầu tắt hết điện, để chỉ thắp trong phòng An một ngọn nến. Rồi sau đó, Hiền trả cái xác của An cho gia đình chàng. Hiền với linh hồn An ra đi,trong mưa. Ði đâu nhỉ? Có lẽ phải trở lạinhà Huyên,và nói với Huyên:
- Huyên ơi. Thế là hết.
Không, phải tìm một câu nào cho thật văn hoa, để Huyên phải ứa nước mắt, phải khóc cho cuộc tình quá đẹp, lại quá mong manh, và tan vỡ. Có lẽ Hiền sẽ nói thế này:
- Huyên ơi, tụi này đã mất nhau trong đời.
Mất nhau trong đời. Anh An, chã cần Huyên nữa. Hiền muốn bay tới ngay bên anh. Còn kịp không? Hay khi Hiền đến nơi thì chỉ còn kịp thấy nến trắng lung linh cháy, còn anh, mặt mày anh đã bằn bặt, đau thương. Mẹ An sẽ nói gì nhỉ:- Hiền con tới chậm quá. Nó gọi tên con. Gọi hoài. Hiền sẽ là sao nhỉ? Ðứng quay lưng lại để khóc? Hay tới bên An quỳ xuống? Không, đâu có thể như vậy được. Cả nhà An chẳng ai biết gì đâu. Và bà mẹ nói:- Ủa, Hiền tới thăm đây hả con. Muộn quá rồi, An đã chết, lúc đó mình phải đóng kịch, đóng kịch đúng nhìn An, ngậm ngùi, rồi chia buồn thôi. Như vậy thì đau đớn quá.Như vậy, tình hết đẹp. Hiền quay quắt. Quay quắt cho tới lúc xe dừng lại trước cửa bịnh viện.
- Cô cho thêm đi cô. Mưa gió mà đường xa quá.
Cho thêm. Hiền đâu còn đồng nào để cho thêm. Có ít tiền lẽ để còn đi xe buýt trở về nữa chứ. Chắc ông già đang rủa Hiền ghê lắm ở đàng sau.Mặc, mưa gió nghe cho Hiền. Hiền đã chạy vô sân, vô nhà, Hiền rũ áo mưa, ngẩn ngơ. Vì An mà Hiền đã quỵt chút tiền của ông già đấy nhé. Vì An…
Hiền bước lên cầu thang và tới dãy hành lang mờ tối. Hiền dừng lại để thở. Ðó cửa phòng kia là nơi An nằm. Giờ đây Hiền thấy tim đập ghê quá, VÀ hồi hộp thất kinh luôn.Mọi sự tưởng tượng đều tan biến đi đâu hết. Hiền chỉ thấy sợ. Sợ taí tê người lại. Hiền không dám đưa tay gõ cửa. Nhỡ trong phòng rất đông người thì sao? Trời ơi gặp mẹ An thì có mà độn thổ. Gia đình người ta sẽ nhìn mình bằng con mắt như thế nào nhỉ? Chắc khinh bỉ. Không,khing bỉ cũng coi thường. Ơ, con gái mà đội mưa đội gió đi thăm con trai. Không có tình ý thì sao lại đi thăm đường đột như thế. Sao không đợi về nhà hãy thăm. Nhưng An sắp chết kia mà. Biết vậy, sắp chết. Ai nói cho biết sắp chết?Có đến thăm nhiều lần mới biết chớ. Hiền lại ứa nước mắt. Bây giờ là nước mắt xấu hổ, sợ hãi. Hiền đứng chết trân trước cửa phòng An.
Hiền bổng giật mình vì nghe tiếng ai cười như tiếng thằng Nai. Chết thằng Nai ở đâu? Hiền nhìn quanh, tiếng cười rất nhỏ, dường như thoát ra từ một kẻ hở nào. Và Hiền biết rồi. Cánh cửa sổ hàng ngày vẫn đóng kín, nhưng hôm nay sao tự nhiên hé ra một chút. Hên quá phải nhìn vào mới được, coi chuyện gì ở bên trong.
Hiền khẽ níu nhẹ cho cánh cửa xổ bung ra một khỏang lớn vừa đủ ghé mắt vào. Ghé mắt, không thấy gì hết trơn vì bên trong còn cái màn cửa nữa. Hiền đành ghé tai. Giọng thằng Nai nhí nhảnh:
- Anh An, ăn nữa thôi. Cam ngọt quá há?
- Thôi anh ăn phình bụng rồi nè. Nứt bụng là chết liền.
- Mẹ nói anh khẻo rồi, ăn cả con heo quay cũng được.
- Chớ sao.
- Anh còn đau chân không?
- Sơ sơ.
- Vậy mà lúc trưa mẹ tới, anh cứ kêu đau hoài, kêu đi chưa được. Anh An, sao anh chưa muốn về nhà.
- Về nhà buồn lắm.
- Sao vậy?
- Về nhà rồi không có ai nhớ anh.
- Ai nhớ?
- Chị Hiền
Hiền mím môi. Nóng phừng mặt.A, Anh chàng hết bịnh rồi, lành từ bao giờ mà còn đóng kịch. Kìa giọng, anh chàng cười tỉnh táo:
- Sáng nay có qua chị Hiền không?
- Mưa bất chết.Nhà chị đóng cửa kín mít.
- Chị Hiền không hỏi thăm gì anh hết trơn à?
- Không.
- Chị có hỏi cứ nói anh bịnh nặng lắm nghe. Sắp chết nghe.
- An làm em sợ quá.
- Sợ gì chớ?
- Thì bửa đó. Bửa chị Hiền tới.Anh dọa làm em sợ chết luôn
Ciọng An cười hi hi:
- Hi hi, ha ha…Buồn cười muốn chết.
- Mà sao chị Hiền sợ anh chết?
- Vì chị Hiền yêu anh.
- Yêu là gì?
- Là thương. Là bửa nào về làm vợ anh.
- Nhưng anh chết rồi, chị Hiền đâu có về.
- Anh giả bộ mà. Cười quá. Bữa đó giống quá há. Mà Nai giỏi ghê. Nai nói dối tài lắm chị Hiền mới tin.
Hiền cắn chặt môi dưới. Muốn cắn thật dau cho chảy máu luôn. Thì ra, Hiền tưởng Hiền đùa cợt anh chàng. Nào ngờ, Hiền bị anh chàng lừa cái một. Qua mặt Hiền hoài hoài. Như lần này.Hừ còn khuya.Bây giờ người ta biết rồi, người ta biết mình chơi trò đê tiện. Vậy mà hôm đó dám thở hắt ra, còm dám làm như sắp chết,phều phào: Hiền yêu anh không? Tết Công gô. Tết Ma rốc. Xưa. Cù lần. Còn lâu há. Ðồ nghèo mà ham. Còn cười nữa, người ta điên rồi đây, người ta run rẩy rồi đây.
- …À, hai cây lúa mọc chưa?có coi dùm anh không?
- Mọc rồi.
- Ô. Mọc thiệt há.Hên rồi. Cao bao nhiêu?
- Em đâu có biết. Gà bươi hết rồi còn đâu.
- Trời ơi…
- Có sao hông anh?
- Còn sao nữa, xui…xui ghê lắmnghe.
Hứ. Xui. Ðúng rồi. Hai cây lúa bị gà mổ chết queo hổng xui sao được.Xui cho xui luôn. Hiền bặm môi, nắm chặt tay lại, định đập cửa, thì lại nghe giọng An cười:
- Hôm đó về chắc chị Hiền khóc dữ?
- Sao khóc, Anh?
- Sợ anh chết.Thì thương anh.Anh cầm tay chị Hiền dễ ẹc.
Hiền run lên. Ăn nói thế đấy à? Hiền phải đập cửa mới được. Ðập cửa để lật tẩy cái trò bịp bợm của anh chàng. Rồi sao đó…Hừ, sau đó sẽ trả lại cái hộp với mớ đồ kỹ niệm gà chết đó. Tóc mà ăn thua gì.Mỗi ngày Hiền rụng cả chục sợi tóc. Hoa héo quý báu gì. Còn chiếc cặp tóc cũ mèm. Không cần. Trả luôn cả cái mới nữa. Trả cả lá thư, bài thơ…trả hết. Phải nói với Bố mua kẽm gai rào cao bức tườnglên mới được. Bít luôn cả cửa sổ. Ðể làm gì, thêm nắng chói nhức đầu. Bộp. Bộp. Phải đấm cho thật lớn, khiếp gió mưa gì mà như… giặc. Cánh cửa sổ bị đẩy ra. Rồi tấm màn kéo ra một bên, thằng Nai ló đầu ra, lại thụt vào.Y chang lần trước. cánh cửa lớn lại hé mở, và thằng Nai kêu lớn lên:
- Ý cha. Chị Hiền tới nè.
- An đã đắp chăn kín mít, nằm yên như chết.Lòi đuôi chuột rồi, đừng cố làm trò khỉ nữa. Hiền càng giận thêm thì có. Hiền càng thấy tội lừa bịp của An nặng hơn. Không thể tha thứ được. Hiền muốn cười gằn, cười không nổi nữa. Hiền lặng người đi vì tức. Hiền ứa nước mắt:
- Ðồ bịp. Người ta …xì…
Hiền cuối xuống sát tấm drap phủ người An, nghẹn ngào:
- Bịp. Bịp. Cái mặt bịp. Ðừng hòng…
Và Hiền bật khóc lớn. Ðó thấy chưa,Hiền lại thua nữa. Trời ơi anh chàng yêu quỉ gì thế. Hiền thở ra, giận dữ
- Xì bịp.
Tấm drap được hất xuống, khuôn mặt của An, với đôi mắt trong sáng, tinh anh ngó Hiền, một thoáng sửng sốt, mừng rỡ, rồi van vỉ. Còn lâu, Hiền quay phắt đi.
- Hiền ơi. Hiền, anh xin lỗi.
Mặc kệ cánh cửa đã đóng mạnh đằng sau lưng. Hiền chạy như bay xuống cầu thang. Hiền chạy như bay ra ngoài mưa. Vừa chạy vừa khóc. Khóc như mưa. Cơn mưa đâu có chịu ngừng. Rơi mãi.
Ra khỏi bịnh viện, Hh dừng lại dưới một gốc cây. Hiền bình tỉnh hơn nhiều. Cô mặc áo mưa. Cơn giận dữ nhờ nước mắt, nhờ mưa trôi bớt. Bên tai Hạt lúa, tiếng cười của thằng Nai, của An như còn nổi đang lên. Tự nhiên, Hiền khóc nữa, và rồi bật cười: Cù lần, Bịp. Xì. Hiền lại cười,và thấy lòng nhẹ nhõm.
Hiền đã mắc mưu An. Ðã bị An qua mặt. Ðã giận An tới muốn cắt đứt, nhưng đố ai hiểu được lòng Hiền lúc này. Làm sao hiểu được khi chính Hiền cũng không hiểu gì hết. Không hiểu Hiền mới trở lại bịnh viện. Muốn gây nữa chăng? Dám lắm. cửa đâu có gài. Hiền ló mặt vào,thấy An. Bây giờ thì hết hí ha hí hửng, hết cười ha ha,hi hi đi. Mà đang như cái bánh bao bị rơi hết nhân, thở dài thườn thượt. Hiền mĩm cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Nhưng chắc An đã thấy. Và đã yên tâm hơn.
Còn Hiền, Hiền quay gót, xuống cầu thang. Hiền đi ra sân, quay lưng với An, nhưng hồn Hiền, từng bước rất khẽ, đã ở lại mất rồi.
Hôm nay từng bước khẽ
Dìu dặt tới người thương…
Cơn mưa, có vẻ sắp tạnh dần. Như thế, hẳn không còn một cơn bão nào sẽ tới nữa hết.
Sàigòn, mùa hè 1974