← Quay lại trang sách

MỘT THỜI ĐỂ NHỚ: ĐÀO HÁT BIẾT PHÉP THẦN THÔNG

Mùa đông năm nay trời lạnh buốt hơn các năm trước. Không biết có đúng như vậy hay không, hay là tại tôi già rồi, sức khỏe suy giảm nên mới có cái cảm giác năm nay lạnh hơn năm rồi. Mỗi sáng khi thức giấc, tôi nhìn màn ảnh truyền hình, theo dõi mục thời tiết, lúc nào cũng thấy dưới 20 độ âm, bèn chép miệng than:

“Ôi! ở cái xứ lạnh tình nồng nầy, cái lạnh thì không mời không gọi cũng theo tuyết mà bay mịt trời mịt đất, lạnh buốt từ trong xương lạnh ra, còn tình nồng thì tìm ở đâu ra? Mấy ông văn sĩ, nhạc sĩ bày đặt nói “xứ lạnh tình nồng” để giúp cho mình một chút tự kỷ ám thị, một chút hy vọng hão huyền, chớ bộ dễ mà có được cái thứ tình nồng để chống lại cái lạnh dưới 20 độ âm sao?”

Vợ tôi đang đọc báo, nghe tôi than, cô ta cười:

– Anh cứ than già hoài, coi chừng mà rủng chí, hết phương viết lách nữa. Mà… mà…anh muốn cái “tình nồng” gì? Hơn tám mươi tuổi rồi ông ơi…

Tôi chống chế:

– Thì… nói về chuyện văn chương nghe mà chơi, chớ còn tình tự gì nữa đâu mà “khóc với cười…”(tôi vô tình buộc miệng ca một câu nhạc của Vũ Thành An mà tôi quên mất tên bản nhạc đó)

Vợ tôi im lặng thật lâu, nhìn tôi như muốn xẽ chia tâm sự, rồi như chợt nhớ tới cái lạnh dai dẳng của mùa đông năm nay, vợ tôi biểu đồng tình với tôi:

– Đúng vậy! Năm nay lạnh hơn mấy năm rồi. Phải chi em có phép thần thông, em sẽ hóa cho anh một cái mặt trời mùa hạ, sáng tối mọc lên và lăn xuống gần ngôi nhà của mình, để cho anh được sưởi ấm, để cho anh tưởng như mình đang còn ở Việt Nam, đang cái thời mà anh vừa hai mươi tuổi!

Tôi khoái chí, bật cười to:

– Anh 20 tuổi thì em mới 18 tuổi! Đúng là cái tuổi thần tiên, đầy ước mơ, hy vọng và những sầu mộng vu vơ!

Tôi bỗng cao hứng, ngâm nho nhỏ mấy câu thơ:

Có một nàng con gái,

Vừa đến tuổi mộng mơ

Hoa ân tình chớm nở

Đã mang sầu vào thơ.

Ngồi thường đếm là rụng

Đón gió chiều thướt tha

Gởi hồn mộng theo gió.

Bay vội đến trăng ngà.

Ôm niềm đau tuổi nhỏ

Nước mắt đi vào đời

Bằng điệu buồn mười tám,

Nghe tình yêu xa xôi…

Vợ tôi muốn kéo tôi ra khỏi mộng mơ nên nhắc khéo:

– 18 gì mà 18, em đã 81 tuổi rồi, dầu cho có phép thần thông, đảo ngược được hai con số 81 thành l8 thì em cũng không thể trở thành cô gái 18 tuổi đâu.

Tôi phát la lên: ” Có rồi… có rồi… Cám ơn em…!

Tôi chạy lại bật contact máy computer.

Vợ tôi hỏi:

– Có chuyện gì mà anh la: “Có rồi? Có rồi?”

– Có đề tài để viết báo rồi. Em vừa nói tới ba tiếng “Phép Thần Thông”, gợi cho anh nhớ chuyện “cô đào hát có phép thần thông”. Chuyện có thật một trăm phần trăm, một kỷ niệm nhớ đời của các nghệ sĩ cải lương trong thời kỳ chiến tranh Việt Pháp.

Tôi vừa trả lời, vừa chăm chú vào máy vi tính và trong đầu óc của tôi ba chữ “Phép Thần Thông”! ngời sáng như một viên ngọc quý.