← Quay lại trang sách

Chương 1

Đại Bảo ngồi xuống trước bàn làm việc, vẻ rất bí ẩn, hỏi: “Đã chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị câu tiếp theo đi.”

Hàn Lượng, Lâm Đào, Trần Thi Vũ và Trình Tử Nghiên thì giống như học sinh tiểu học, ai nấy ngồi trước bàn làm việc của mình, chăm chú nhìn Đại Bảo đang ngẩng cao đầu, hào hứng chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.

Khi dịch bệnh bùng phát, cảnh sát không lùi bước. Sau Tết, trong lúc người dân thành phố tiếp tục ở nhà tận hưởng kỳ nghỉ, toàn bộ cảnh sát đều đã lên đường. Mặc dù thời gian này không có những vụ án nghiêm trọng, nhưng là thanh niên trẻ của cơ quan Công an thành phố, chúng tôi đều gia nhập đội du kích thanh niên, được phân xuống các đồn công an khu vực, cùng cảnh sát khu vực hỗ trợ các tổ dân phố quản lý giám sát và bảo vệ trật tự cho các khu dân cư.

Bây giờ, dịch bệnh cơ bản đã được khống chế, các khu dân cư chấm dứt phong tỏa, mọi người mới cởi bỏ trang phục phòng hộ nặng nề, trở lại văn phòng làm việc, quay về trạng thái làm việc như trước.

Có điều, tạm thời cũng không có nhiệm vụ giám định thương tích, các vụ án nghiêm trọng tự giải quyết được, các địa phương đều tự giải quyết, cho nên thời gian này chúng tôi có vẻ hơi rảnh rỗi. Với tinh thần lúc rỗi rãi cũng phải học tập, mọi người nhàn rỗi không có việc gì làm, bèn chơi trò thi đố kiến thức.

Hôm nay nội dung thi đố là trả lời nhanh về các thuật ngữ y học viết tắt bằng tiếng Anh. Vì tôi học y nên không được tham gia, đành ngồi bên cạnh, vừa viết tiểu thuyết vừa nghe họ giành quyền trả lời.

“CPR.” Đại Bảo đột nhiên nói.

“Hô hấp nhân tạo!” Cuối cùng Lâm Đào cũng giành được một câu.

“Hồi sinh tim phổi chứ nhỉ?” Trần Thi Vũ nói.

“Hồi sinh tim phổi là đáp án chuẩn.” Đại Bảo đáp.

“Không phải cũng như nhau à?” [*] Lâm Đào phản đối.

Hồi sinh tim phổi là kỹ thuật cấp cứu được sử dụng trong trường hợp ngừng tim, ngừng thở. Toàn bộ các động tác của kỹ thuật này bao gồm các thao tác như kiểm tra nạn nhân còn thở, còn mạch đập hay không, ép tim ngoài lồng ngực, hô hấp nhân tạo... Trong truyện, Lâm Đào phản đối như vậy là không đúng, hồi sinh tim phổi không chỉ đơn giản là hô hấp nhân tạo.

“Câu tiếp theo, IMP.”

“Chẩn đoán ban đầu.” Trần Thi Vũ trả lời.

“Chính xác. Câu tiếp theo nữa, HBCO.”

“Cái này tôi biết, cái này là, gọi là gì ấy nhỉ?” Lâm Đào nói.

“Ngộ độc carbon monoxide.” Trần Thi Vũ lại giành phần thắng.

“Chính xác. Tiếp theo sẽ có tí khó đấy nhé.” Đại Bảo làm ra vẻ li kỳ, “PTSD!”

“Rối loạn căng thẳng sau sang chấn.” Trần Thi Vũ hất nhẹ mái tóc và đáp, “Hỏi gì ©We-love-ebook khó hơn được không?”

“Dạo này lên trình quá nhỉ!” Đại Bảo nói, “Xem ra mấy năm đi làm, cô học kiến thức pháp y suốt!”

“Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng” Trần Thi Vũ mỉm cười.

“Câu này đến cả “từ điển sống” cũng không biết đâu nhỉ?” Đại Bảo nói.

“Làm gì có chuyện?” Từ khi không say sưa với trò “Rắn săn mồi” nữa, cảm giác quỹ thời gian mỗi ngày của Hàn Lượng tăng lên không ít, lúc nào cũng lôi kéo chúng tôi tìm việc gì đó để làm, Hàn Lượng tỏ vẻ không phục, “Anh nghĩ là với lượng kiến thức của tôi, mấy câu hỏi cỏn con của anh mà tôi không trả lời được hả?”

“Nhưng, cuối cùng cậu vẫn thua Tiểu Lông Vũ.”

“Anh không nhận ra là tôi đang nhường cho cô ấy sao?” Hàn Lượng cười đáp.

“Anh chỉ nói phét! Anh Bảo, anh đố một câu khó hơn đi, anh đừng nhường tôi, xem ai giỏi hơn.” Trần Thi Vũ ngẩng đầu lên nói.

“Được, câu hỏi cuối cùng, một câu này sẽ quyết định thắng thua nhé.” Đại Bảo nói, “Ai thua góp tiền mời người thắng ăn tôm rồng nhỏ.”

“Anh Bảo, mình không ăn tôm rồng được không?” Trần Thi Vũ dường như nghĩ đến điều gì đó không tốt [*] .

Mời đọc cuốn Kẻ lãng quên. Trong truyện, khi nhóm pháp y đi câu tôm rồng nhỏ ở hồ, phát hiện thấy một xác chết đã mục rữa. Vì tôm rồng nhỏ ăn thịt thối, nên chúng bám đầy trên xác chết. Ở đây, Trần Thi Vũ đã nghĩ đến việc này.

“Ăn gì cũng được, đến lúc đó ai thắng người ấy có quyền quyết định.” Đại Bảo khoát tay nói, “Câu hỏi đây, lắng nghe cẩn thận! ARDS!”

Văn phòng im phăng phắc, mọi người đều chìm trong suy nghĩ. Nhưng rõ ràng là trong vốn kiến thức đã có của họ không hề có cái từ viết tắt tiếng Anh này.

“HIV!” Lâm Đào kêu lên.

“Đấy là AIDS, ARDS cơ mà!” Đại Bảo hớn hở nói, “Không biết chứ gì? Các cậu không đoán được đâu, vậy là các cậu góp tiền mời tôi ăn nhé!”

“Hội chứng suy hô hấp cấp tiến triển.” Tôi vừa gõ bàn phím vừa nói.

“Cậu trả lời thì không tính, không tuân thủ luật chơi.” Đại Bảo phản đối.

“Thật không hiểu những người học y như các anh, đẻ ra bấy nhiều là từ viết tắt, làm sao mà nhớ hết được.” Lâm Đào nói giọng đầy thất vọng.

“Chẳng phải là để nói cho nhanh gọn à?” Tôi đáp lời, “Cậu xem nói là ARDS đơn giản hơn, hay hội chứng suy hô hấp cấp tiến triển đơn giản hơn?”

“Thật không ngờ, Trưởng khoa Tần giỏi tiếng Anh ghê.” Trình Tử Nghiên nói vẻ nể phục.

Đại Bảo phì cười, phun cả nước đang uống trong miệng ra, nói: “Cô có biết ngày xưa cậu ấy thi tiếng Anh cấp độ 4 mấy lần không?

“Chuyển chủ đề khác được không?” Tôi lườm Đại Bảo một cái.

Đại Bảo cười đáp: “Cô không biết cậu ấy đã thi tiếng Anh cấp độ 4 mấy lần, nhưng thể nào cũng đã đọc hai tin Weibo tự khui ra vào năm 2013 của cậu ấy rồi chứ?”

“Weibo gì?” Trình Tử Nghiên ngơ ngác, nói: “Năm 2013, tôi còn chưa biết Trưởng khoa Tần.”

Đại Bảo tiếp tục cười khoái chí: “Đây nhé, tôi đọc cho mọi người nghe này.”

“Đại Bảo, anh không cân nhắc hậu quả hử?” Tôi giơ nắm đấm lên. Nhưng điện thoại di động ở trong tay Đại Bảo, tôi cũng không còn cách nào khác. Dù gì bây giờ muốn xóa những nội dung Weibo viết từ thời trẻ trâu, cũng không kịp nữa rồi.

“Có một năm, Lão Tần tham gia thi tiếng Anh cấp độ 4, dậy muộn, lục tung khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy một cái tai nghe, nhưng đã bị mất nắp đóng ô đựng pin. Vì không kịp đi ra ngoài trường mua pin, chỉ còn nước cứ dày mặt đeo tai nghe vào để thi. Đến phần thi nghe, thấy người khác cầm bút viết, tôi cũng cầm bút viết. Giám thị vòng qua chỗ tôi mấy lần, cảm thán rằng khoa học kỹ thuật phát triển nhanh thật, tai nghe cũng đã dùng năng lượng mặt trời.” Đại Bảo vừa đọc vừa vỗ đùi cười, “Mọi người có biết không? Thời đó loại tai nghe bọn tôi dùng để thi bậc bốn toàn là loại bên ngoài tai nghe có cái hộp đựng pin, bên trong lắp hai cục pin số 5 [*] , mới nghe được.”

Mấy người nghe xong, cười lăn cười bò.

“Đây, còn đây nữa.” Đại Bảo bồi thêm nhát nữa, nói tiếp, “Lần thi cấp độ 4 kể tối qua đó, còn thiếu mấy điểm, không qua. Thế nên tôi rút ra được quy luật, cứ trông vào vận may, chưa biết chừng điểm lại cao. Trong lần thi bậc bốn sau đó, sau khi nhận đề thi, tôi tô xong luôn toàn bộ đáp án khi còn chưa bóc đề. Đang suy nghĩ xem có nên mở đề ra để làm câu hỏi tự luận không thì phát hiện ra giám thị vẫn là thầy giáo lần trước. Thầy đến cạnh chỗ tôi, nhìn tôi như thể đã từng gặp ở đâu đó, rồi lại nhìn đề thi còn chưa mở và tờ phiếu trả lời đã tô toàn bộ đáp án, hỏi to: “Tất cả có 90 câu, sao cậu lại tô 115 ô?”

Mấy người lại cười lăn cười bò.

Tôi nói: “Xem ra các cô cậu đúng là rỗi việc quá rồi, không có vụ nào để được ra hiện trường, các cô cậu châm chọc tôi chứ gì?”

Mọi người liền không cười nữa, Lâm Đào nhìn tôi vẻ sợ sệt: “Tôi xin! Cậu đừng giận quá mà xuất chiêu đại pháp quạ đen được không?”

Tôi cũng cảm thấy bất an, lén liếc nhìn máy điện thoại trên bàn làm việc một cái. May mà nó không tức cảnh đổ chuông.

“Trưởng khoa Tần, nếu thế thì anh làm sao nhớ hết được bấy nhiêu từ viết tắt tiếng Anh nhỉ?” Trình Tử Nghiên hỏi bằng giọng hết sức nghiêm túc.

“Này, cô Trình Tử Nghiên, mặc dù tiếng Anh của tôi không tốt, nhưng vẫn sử dụng thành thạo được 24 chữ cái tiếng Anh, được chưa!” Tôi đáp.

Lần này đến lượt Trần Thi Vũ phì cười văng cả nước bọt, cô nói, “26 mà, đại ca!”

Mọi người lại lăn ra cười.

Tôi ngượng quá, gãi đầu gãi tai, nói: “Nói nhầm, nói nhầm, được chưa? Các cô cậu mà còn tiếp tục nữa, là tôi ARDS bây giờ.”

Chính là pin AA.

Reng reng reng, chuông điện thoại vang lên trong tiếng cười của mọi người.

Không phải chứ? Tôi thầm nghĩ, nhấc ống nghe lên.

“Vân Thái, một người dân chết trong khu dân cư.” Thầy nghiêm nghị nói, “Báo án vào 6 giờ sáng nay, cảnh sát địa phương đã làm việc hai tiếng đồng hồ, thấy khó, muốn các cậu qua hỗ trợ.”

Sau khi nhận điện thoại, tôi đến văn phòng của thầy lấy báo cáo đã được giám đốc Sở phê duyệt về và bảo: “Đi thôi, khu Vân Đỉnh thành phố Vân Thái.”

“Xem ra không phải là quạ đen đại pháp của cậu không linh ứng chỉ là tốc độ mạng hơi chậm tí thôi.” Lâm Đào ủ rũ đứng dậy đi thu xếp hòm đựng dụng cụ của mình, “Thế là mất toi một bữa tôm rồng”

“Trùng hợp thôi nhé.” Tôi phản bác, “Đừng có mê tín!”

Tính từ khi tôi bắt đầu làm việc cho đến bây giờ, tỉ lệ xảy ra các vụ án mạng trên toàn tỉnh đã giảm dần từng năm, đã giảm xuống chỉ còn 25% so với trước đây. Số lượng các vụ án mạng giảm mạnh, nghĩa là yêu cầu của lãnh đạo đối với trình độ khám nghiệm trong từng vụ án của chúng tôi cao lên rất nhiều. Bây giờ hễ xảy ra án mạng, hay là những vụ không bắt được hung thủ, ngay lập tức, chúng tôi đều phải đi hỗ trợ. Thậm chí tất cả các vụ tử vong bất thường có chút đáng ngờ, chúng tôi cũng phải đến hiện trường.

Như vậy tính ra, khối lượng công việc hằng năm của chúng tôi không giảm mà lại còn tăng. Nhưng nhìn tỉ lệ phá án thành công đối với các vụ án mạng không phải là 100% thì cũng đạt 99.5%, nhìn con số những vụ tử vong bất thường được xử lý thỏa đáng hằng năm, cảm giác vinh dự và tự hào trong tim vẫn còn nguyên vẹn.

Cảm giác an toàn và mức độ hài lòng của người dân đã từng bước tăng lên nhờ vào sự nỗ lực không ngừng của mỗi chúng tôi.

Năm nay vì dịch Covid bùng phát, nên thời gian trước chúng tôi không ra hiện trường. Giờ đột xuất nhận được lệnh ra hiện trường người phấn chấn nhất là Đại Bảo. Anh chàng phấn chấn ra mặt, nhảy chân sáo xách hòm đựng dụng cụ tới, giục mọi người.

“Mau lên! Khám nghiệm hiện trường, không lo bị trĩ!” Đại Bảo nói.

Hàn Lượng lái chiếc xe SUV to đùng nhưng không thể chạy nhanh, lắc lư hai tiếng mới đến khu Vân Đinh nằm ở phía đông thành phố Vân Thái. Đây là một khu dân cư cũ, gồm hai mươi mấy tòa chung cư sáu tầng bốn đơn nguyên. Vì khu dân cư được xây dựng từ mười mấy năm trước, nên không tính đến vấn đề đỗ xe. Cả khu dân cư không có hầm để xe, toàn bộ xe ô tô đều đỗ ở bên đường chính và đường nhánh trong khu, làm cho lòng đường vốn đã không rộng lại càng chật chội hơn. Bây giờ là sáng thứ tư, một nửa số xe đều không còn đỗ ở trong khu, nhưng toàn bộ các con đường trong khu đều có xe đỗ. Với tình hình như vậy, đến tối, khi mọi người đều đi làm về, cũng khó có thể tìm ra một chỗ đỗ xe, kể cả là ở ven đường.

Trong khu có hệ thống cổng an ninh, cư dân ở đây phải làm thẻ ra vào cổng bluetooth mới có thể lái xe vào trong khu. Mặc dù khi xe cảnh sát đến khu dân cư, nhân viên bảo vệ đã mở cổng, nhưng chúng tôi vẫn dừng xe lại ở cổng.

“Không được, chiếc xe này của mình không lái vào được.” Hàn Lượng nói.

Tôi nhảy xuống xe, bước chân ước lượng chiều rộng tối đa có thể đi được của con đường trong khu, chỉ khoảng chưa đến 2 mét. Như vậy, các loại xe ô tô thông thường có thể đi từ từ qua được, còn như chiếc SUV này, cho dù là những tay lái cứng như Hàn Lượng cũng khó mà lái qua được.

Ô tô không đi được vào trong khu, chúng tôi đành cho xe đỗ ở cổng, đợi Đội trưởng Hoàng đến dẫn vào hiện trường.

“Điều kiện phòng cháy chữa cháy của khu này làm thế nào mà qua được kiểm duyệt nhỉ?” Lâm Đào khẽ cau mày, nhìn dãy ô tô đỗ dày đặc trong khu dân cư, nói, “Nếu nhà nào bị cháy, xe cứu hỏa sẽ không thể lái vào được.”

“Ban quản lý cũng rất tệ.” Hàn Lượng chỉ con đường trong khu và nói.

Trên đường có rất nhiều vết bùn bánh xe, có thể thấy một số chủ xe không tìm được chỗ đỗ, buộc phải lái xe vào khu vực cây xanh. Hễ trời mưa là những chiếc xe đỗ ở khu vực cây xanh sẽ dính đầy bùn, đi đến đâu, bánh xe sẽ in vết đến đấy. Xem ra ban quản lý không thường xuyên dọn vệ sinh, vì trời đã tạnh ráo mấy hôm rồi, nhưng những vết bánh xe vẫn rõ mồn một.

Từ phía xa, Đội trưởng Hoàng chạy một mạch đến, sau khi chào hỏi chúng tôi, anh dẫn chúng tôi đi về phía một bãi cỏ ở chính giữa khu dân cư.

“Thời gian trước do dịch bệnh, toàn bộ khu dân cư đều bị phong tỏa, vừa mới chấm dứt phong tỏa được hơn một tháng đã xảy ra chuyện.” Đội trưởng Hoàng nói, “Người chết là một người ở phòng 501 tòa 8 trong khu, nam giới, tên Lý Xuân, là nhân viên Viện Thiết kế công trình thành phố Vân Thái chúng tôi, 32 tuổi, đã lập gia đình, có một đứa con 5 tuổi. Vào lúc năm rưỡi, sáng sớm ngày hôm nay, có một ông cụ đi ra mua rau ở bên ngoài khu, nhìn thấy anh ta nằm trên bãi cỏ, bất động, tưởng là uống rượu say nằm đó ngủ. Lúc quay về, ông cụ thấy hai cụ già đi tập thể dục buổi sớm đang đứng từ xa nhìn người nằm trên nền đất, nghĩ bụng: Sao anh ta vẫn nằm bất động ở đó? Nên lấy can đảm bước lại gần xem sao, phát hiện ra anh ta đã chết.”

“Có manh mối gì không?” Tôi hỏi.

“Hoàn toàn không có manh mối gì.” Đội trưởng Hoàng nói, “Giờ chỉ mới tiến hành khám nghiệm sơ bộ tử thi, phát hiện trên cơ thể của người chết có thương tích, nhưng có vẻ không nghiêm trọng. Để đảm bảo tuyệt đối không có sai sót, đã báo cáo lên Công an tỉnh.”

“Không phải là anh ta có vợ con sao?” Lâm Đào hỏi.

“Đứa bé còn quá nhỏ, không hỏi được gì, đã đưa đến nhà ông bà nội. Vợ của nạn nhân, bây giờ đang tiếp nhận điều tra ở đồn công an khu vực.” Đội trưởng Hoàng nói, “Theo kết quả thẩm vấn sơ bộ, không tìm ra bất cứ manh mối gì.”

“Không tìm ra được bất cứ manh mối gì nghĩa là sao?” Tôi tò mò hỏi.

“Người phụ nữ đó nói quan hệ giữa mình và chồng không tốt.” Đội trưởng Hoàng nói, “Cô ta nói tối hôm qua chồng cô ta ra ngoài uống rượu, về lúc nào, cô ta cũng không biết, đi lúc nào cô ta cũng không biết.”

“Uống rượu xong, đã về nhà?”

Đội trưởng Hoàng gật đầu, nói: “Vâng, chân nạn nhân đi dép lê, trên người mặc áo len, quần len, có khoác một cái áo khoác ngoài, trông như có việc gì đó từ nhà đi ra, chắc chắn không phải là bị hại khi đi từ bên ngoài về.”

“Hai vợ chồng họ không ngủ cùng nhau à?” Lâm Đào hỏi.

“Vâng, hai phòng ngủ, ngủ riêng giường, nói là đã như vậy rất nhiều năm rồi.” Đội trưởng Hoàng trả lời, “Chúng tôi đã đến nhà họ tìm hiểu, không có gì bất thường, xem ra, chắc là anh ta ngủ một mình một phòng, à, đúng rồi, vợ anh ta tên là Phương Viên, ngủ cùng con ở một phòng khác.”

“Đi ra ngoài trong bộ đồ ngủ, điều này đúng là rất đáng chú ý.” Tôi nói, “Hoặc là vấn đề liên quan đến cô vợ, hoặc là có người gọi anh ta ra ngoài. Nếu vợ anh ta không nghe thấy tiếng động gì, thì khả năng gọi điện thoại là rất lớn.”

“Không dám khẳng định là có liên quan đến Phương Viên hay không.” Đội trưởng Hoàng nói, “Nhưng phía dưới khóe mắt của Phương Viên bị xuất huyết dưới da.”

“Ồ? Bị tổn thương?” Tôi quay đầu nhìn Đội trưởng Hoàng.

Đội trưởng Hoàng gật đầu, nói một cách đầy ẩn ý: “Tôi có hỏi cô ta vết thương ấy là bị làm sao, cô ta nói là do ngã. Tôi làm bác sĩ pháp y bấy nhiêu năm, bị tổn thương do ngã hay là do bị đấm, chẳng nhẽ còn không phân biệt được?”

“Nếu là cố tình giấu giếm, thì đúng thật là thú vị đây.” Đại Bảo nói xen vào, “Anh nghi ngờ, người chết có hành vi bạo hành, và bạo hành có khả năng là động cơ gây án?”

“Dù thế nào thì cũng không thể loại trừ điểm tình nghi này.” Đội trưởng Hoàng nói.

“Không phải là có đứa con 5 tuổi sao?” Tôi vừa đi vừa hỏi, “Đã hỏi đứa nhỏ chưa?

“Đã hỏi lúc có mặt cả ông, bà nội.” Đội trưởng Hoàng nói, “Có điều đứa bé quá nhỏ, còn chưa nói rõ được tình hình, tôi đã tìm hiểu sơ bộ, chắc là đứa nhỏ nói tối hôm đó bố về rất muộn, uống say, cãi nhau, đánh lộn với mẹ. Mẹ bị đau, liền đóng chặt cửa phòng. Bố đập cửa, không mở được, nên về phòng ngủ. Bố mẹ vốn cũng không ngủ cùng phòng.”

Hai vai Trần Thi Vũ khẽ run lên.

“Chuyện này, chưa chắc đã tin được.” Đội trưởng Hoàng thở dài, nói, “Dù sao đứa bé cũng còn quá nhỏ. Còn Phương Viên đã phủ định chuyện tối hôm đó hai người có xung đột, mà nói là khi chồng về, cô ta và con đều đã đi ngủ.”

“Không, tôi lại thấy lời của đứa nhỏ đáng tin hơn.” Trần Thi Vũ nói, “Tôi nghĩ là, khi bố mẹ có mâu thuẫn, người bị tổn thương nhất chính là đứa con sau khi phải chứng kiến tất cả. Đứa con bị tổn thương về mặt tâm lý, sẽ nhớ rất rõ toàn bộ các chi tiết.”

“Đúng thế, sự phủ định của Phương Viên lại càng đáng nghi ngờ.” Đại Bảo nói, “Chẳng phải anh nói là trên người cô ấy có thương tích sao?”

“Không, vết xuất huyết dưới da ở khóe mắt cô ta đã bắt đầu chuyển màu xanh, là do sự xuất hiện của hemosiderin gây ra, chắc chắn không phải là bị tổn thương vào tối hôm qua.” Đội trưởng Hoàng trầm ngâm nói, “Chắc phải mấy hôm rồi.”

“Có thể trên người cô ta còn những chỗ bị tổn thương khác?” Trần Thi Vũ nói, “Dù gì tôi cũng nghĩ chắc chắn là đứa bé không nói linh tinh đâu.”

Trong lúc nói chuyện, chúng tôi đã đi đến vị trí trung tâm của hiện trường. Ban đầu nghe nói chỗ này là trung tâm của khu dân cư, nhìn từ vị trí thì đúng là trung tâm, chỉ có điều chỗ này thường không có người đi lại. Vì đây là một bãi cỏ rộng, nên cứ đến tối là đỗ đầy ô tô. Điểm này, có thể thấy được qua những vệt bánh xe lồi lõm khắp bãi cỏ. Lúc này, vẫn còn lác đác một số ô tô đỗ trên bãi cỏ, đã được quây lại bằng hàng dây cảnh giới của cảnh sát. Có một hàng cây bao quanh bãi cỏ, mọc rất xanh tốt. Khoảng diện tích tròn có cây xanh bao quanh, bị khuyết một số chỗ, có khả năng là cây bị chết, cũng có khả năng là bị chặt mất. Nếu không có mấy chỗ khuyết đó, ô tô sẽ không thể vào được. Nếu không đứng ở chỗ khuyết, thì đúng là khó mà thấy được tình hình xảy ra bên trong bãi cỏ. Vì vậy, mặc dù có vẻ như bãi cỏ ở khu trung tâm của khu dân cư, nhưng thực ra lại là một nơi tương đối kín khuất.

“Nền khu vực hiện trường này chắc toàn là vết chân, khó có thể tìm được ra cái gì có giá trị.” Lâm Đào cúi xuống nhìn, những vết chân trên mặt đất chồng chéo lên nhau, anh chàng đứng lên vẻ tuyệt vọng, tiếp tục nói, “Sợ nhất là hiện trường ngoài trời, hiện trường ngoài trời sợ nhất là nền đất như thế này. Các vết chân cũ, mới chồng chéo lên nhau, không thể phân biệt được.”

“Việc phá án không nhất định phải dựa vào kỹ thuật hình sự, công an chúng ta còn rất nhiều kỹ thuật có thể phá án.” Tôi nói, “Có đường tắt, tốt nhất là đi đường tắt. Ví dụ như người gọi điện thoại cuối cùng cho nạn nhân, là ai?”

“Anh xem cái này trước đã.” Đội trưởng Hoàng dẫn chúng tôi đi đến giữa bãi cỏ, tôi mới phát hiện ra, hóa ra không ngờ chỗ này còn có một cái hồ phun nước! Sở dĩ trước đây không phát hiện ra cái hồ này, là vì cái hồ này thực sự quá bẩn. Bẩn là sắc màu có tác dụng bảo vệ, hồ nằm ở trung tâm bãi cỏ, không khác gì màu bãi cỏ. Toàn bộ lòng bể sâu chừng 30 cen-ti-mét, có khoảng 20 cen-ti-mét nước. Chỗ nước tích trong bể tuyệt nhiên không phải là nước để phun, thực ra nhìn cái đài phun nước cáu bẩn đó là biết, cái đài phun nước này ít nhất cũng mười năm không phun nước rồi. Toàn bộ nước trong bể đều là nước mưa tích lại, lá cây và những thứ linh tinh khác nổi lềnh bềnh trên mặt nước, bẩn thỉu hết mức.

“Nạn nhân được phát hiện ở chỗ cách cái bể này khoảng 10 mét.” Đội trưởng Hoàng đưa tay chỉ, trên bãi cỏ, có mấy cảnh sát kỹ thuật đang lúi húi chụp ảnh dưới nền đất, có điều xác chết đã không còn ở đó.

“Đấy, xác chết nằm ở vị trí đó, trong tư thế nằm ngửa, dù sao cũng ở trong khu dân cư, có xác chết ở đấy sẽ gây ảnh hưởng không tốt.” Đội trưởng Hoàng nói, “Bị người ta chụp hình, đưa lên mạng, rồi không biết sẽ nói lung tung thế nào. Chỉ cần một tấm hình là tha hồ đơm đặt bịa chuyện.”

“Tôi đang hỏi về điện thoại di động của người chết, cuộc điện thoại cuối cùng là từ đâu gọi đến?” Tôi kéo câu chuyện của Đội trưởng Hoàng trở về chủ đề chính. Đội trưởng Hoàng đúng là đã có tuổi, trước đây anh không giới thiệu hiện trường một cách lan man, đông một câu, tây một câu như vậy.

“À, đúng rồi, điện thoại di động.” Đội trưởng Hoàng vỗ nhẹ lên đầu, chỉ vào bể nước nói, “Điện thoại di động của anh ta được vớt từ cái bể này lên. Thế là biết rồi chứ?”

“Không khôi phục được nữa sao?” Tôi cau mày. Điện thoại di động bị ngâm trong nước, chắc muốn sửa chữa khôi phục lại cũng khó rồi.

“Gần như là không thể.” Đội trưởng Hoàng đáp lời, “Có điều, tôi đã cử người đến công ty cung cấp dịch vụ di động trích xuất toàn bộ lịch sử cuộc gọi của anh ta, chắc là sẽ nhanh chóng có kết quả gửi về thôi.”

“Cho nên, khám nghiệm hiện trường, các anh hoàn toàn không có phát hiện gì?” Lâm Đào kéo tôi đến cạnh mấy nhân viên kỹ thuật, hỏi.

Ở khoảng này của bãi cỏ, cỏ đã bị đè giập, có thể nhìn ra hình một người dang tay dang chân nằm ngửa. Ngoài ra, không còn gì khác bất thường.

“Trên nền đất này, đúng là không thể tìm được manh mối gì.” Nhân viên kỹ thuật nhăn nhó nói, “Ít cũng phải có hai trăm loại vết giày.”

“Mức độ cũ mới thế nào?” Lâm Đào cũng cúi xuống nhìn.

“Cũng không nhìn được ra.” Nhân viên kỹ thuật nói.

“Lão Tần, xem ra vụ án này, chỉ còn trông vào các cậu.” Lâm Đào ngẩng đầu lên, nhìn tôi nói.

“Đừng vội, còn có Tử Nghiên nữa mà.” Tôi chỉ vào Trình Tử Nghiên, cô đang xem sơ đồ các điểm lắp camera giám sát mà nhân viên trinh sát kỹ thuật hình ảnh Công an thành phố Vân Thái đưa. Vừa nghe tôi nhắc đến, cô có vẻ hơi căng thẳng.

“Vâng? À! Khu dân cư này có ba điểm camera giám sát có chất lượng tốt, nhưng vô cùng đáng tiếc, đều cách hiện trường rất xa.” Trình Tử Nghiên nói, “Theo kinh nghiệm của tôi, đều tuyệt đối không thể trực tiếp ghi được hình ảnh ở hiện trường.”

“Thế có ghi được hình ảnh ở đơn nguyên nhà của anh ta không?” Tôi hỏi thêm.

“Càng không thể.” Trình Tử Nghiên nói, “Không phải là cùng một hướng.”

“Cho dù thế nào đi nữa, cũng phải xem.” Tôi nói, “Nếu vợ nạn nhân không biết thời gian cụ thể khi xảy ra vụ án, hoặc là cố tình che giấu, thì chúng ta phải phán đoán qua các biện pháp kỹ thuật. Một mặt, phải nhanh chóng lấy được lịch sử cuộc gọi, xem tối hôm qua có mấy cuộc điện thoại; mặt khác, bây giờ chúng ta phải lập tức đến nhà tang lễ khám nghiệm tử thi, xác định thời gian tử vong sơ bộ. Như vậy, Tử Nghiên kiểm tra camera cũng sẽ có hướng trọng điểm.”

“Thôi được, các cậu đi đi, mặc dù là mò kim đáy bể, nhưng tôi cũng phải kiểm tra một lượt toàn bộ các vết giày xem thế nào.” Lâm Đào khom người trên mặt đất, rầu rĩ nói.