Chương 4
Loáng một cái đã 9 giờ tối từ bao giờ, lúc chúng tôi đến phòng Trinh sát dữ liệu video của Công an thành phố, Trình Tử Nghiên, Trần Thi Vũ và mấy cảnh sát khu vực tham gia kiểm tra dữ liệu video đã đang làm những công việc cuối cùng.
“Tình hình trong video hiện trường có hạn, thời điểm xác định có thể quan sát được có không ít người đi qua.” Trình Tử Nghiên thấy chúng tôi bước vào, liền nói, “Nhưng, chất lượng video thực sự là không ổn, thế này cho dù có thấy được người khả nghi, cũng không biết người trong hình là ai, hoàn toàn không thể nào xử lý làm rõ hình ảnh được.”
“Cũng có nghĩa là, có điểm khả nghi à?” Tôi hỏi.
“Điểm khả nghi thì vẫn có.” Trình Tử Nghiên trích xuất một đoạn video, nói, “Anh xem người này, đi vòng quanh hai cái ô tô này, lại cầm đèn pin rọi vào trong xe. Đây, còn đoạn này nữa, chắc là cùng một người, vẫn làm giống như vậy.”
Trình Tử Nghiên trích xuất ba đoạn video, được ghi lại qua ba camera giám sát khác nhau. Trong hình, một người đàn ông mặc áo màu nhạt, quần màu sẫm, lần lượt bước đến cạnh hai chiếc ô tô màu trắng, đầu tiên là đi vòng xung quanh xe, nhòm ngó gì đó, sau đó lấy đèn pin rọi vào trong xe. Trông anh ta giống như một tên trộm chuyên đập cửa kính ô tô để trộm đồ.
“Trộm phải không?” Đại Bảo hỏi.
“Giống” Trình Tử Nghiên đáp, “Nhưng, không liên quan đến vụ án, hơn nữa chất lượng của cái camera này, đến dáng người anh ta cũng không thể nhìn rõ, chứ đừng nói đến khuôn mặt. Cho nên, chẳng có ý nghĩa gì.”
“Tối hôm qua, có người tố giác bị mất đồ trong ô tô không?” Tôi hỏi Đội trưởng Hoàng ở bên cạnh.
“À, không.” Đội trưởng Hoàng đọc thông tin trong hệ thống quản lý thông tin cảnh vụ rồi đáp lời, “Hôm nay đồn công an ở đây chỉ nhận được tin báo về vụ Lý Xuân tử vong thôi.”
“Tử Nghiên, phát hiện của cô rất quan trọng.” Tôi đã phần nào suy đoán ra, “Không thể nói là không có ý nghĩa gì, rất có khả năng đây chính là điểm mấu chốt để phá án.”
“Cậu căn cứ vào đâu để thấy được là sắp phá được vụ án?” Lâm Đào tò mò hỏi.
“Đừng sốt ruột, bây giờ chúng ta phải ra hiện trường.” Tôi cười một cách bí ẩn, nói.
“Vừa mới đến, đã lại phải quay về sao?” Đại Bảo đổ người ra ghế và nói, “Cậu không mệt à?”
“Nếu chuyến này phá được vụ án thì sao?” Tôi nói.
“Thế thì tôi sẽ mời cậu ăn tôm rồng nhỏ!” Đại Bảo đáp.
“Hứa chắc như đinh đóng cột nhé, xuất phát nào.” Tôi nói.
Hàn Lượng lái ô tô, đưa nhóm trinh sát cùng Đội trưởng Hoàng quay lại hiện trường xảy ra vụ án. Lúc này đã gần 10 giờ đêm, rất ít người đi lại trong khu dân cư. Xung quanh khu vực trung tâm khu dân cư vẫn căng dây cảnh giới, có hai cảnh sát khu vực của đồn công an đang canh phòng. Vì bãi cỏ đã bị quây lại, chỗ đỗ ô tô trong khu lại càng ít, xe đỗ ken vào nhau.
“Chúng ta đi tìm trước đã, ô tô của nạn nhân ở đâu?” Tôi nói, “Là xe General đúng không?”
“Đúng.” Đội trưởng Hoàng đáp lời, “Tôi biết ở đâu, lúc chiều chúng tôi đã đến quan sát rồi.”
Đội trưởng Hoàng dẫn chúng tôi đi đến cạnh một chiếc xe Golf General màu trắng, chỉ tay và nói: “Đây là xe của nạn nhân, ngày nào cũng lái đi làm. Chúng tôi đã lục soát trong xe, không phát hiện thấy thứ gì có giá trị.
Tôi gật đầu, đi quanh xe quan sát một vòng. Phía trong tấm kính chắn gió mé phải của xe, có để một thanh ghi số điện thoại để liên hệ với chủ xe khi cần. Nhìn thấy cái này, trong lòng tôi càng thêm phần chắc chắn. Ngoài ra, mé phải ở đầu xe có một vết va quệt, tôi bảo Đại Bảo bật đèn, xem kĩ, phát hiện thấy ở vết va quệt có dính một tí sơn màu đỏ.
“Sao, phải tiến hành khám nghiệm tử thi đối với ô tô à?” Lâm Đào trêu đùa.
Tôi không để ý đến cậu ta, đi một vòng theo con đường nhỏ trong khu dân cư, quan sát một lượt mấy chục cái xe con màu đỏ, màu trắng đỗ trong khu, vừa quan sát vừa ghi chép. Cuối cùng, mặc dù hơi thất vọng, nhưng tôi vẫn chắc chắn về suy luận của mình.
“Việc phá án thế nào rồi?” Trần Thi Vũ hỏi, “Chúng tôi đang chờ ăn tôm rồng nhỏ đây.”
Tôi quay đầu hỏi Đội trưởng Hoàng: “Toàn bộ ô tô ra vào khu dân cư, đều phải có thẻ bluetooth của khu đúng không? Có thẻ bluetooth, có nghĩa là trong hệ thống máy tính có thông tin đăng ký ô tô, đúng không?”
Đội trưởng Hoàng gật đầu.
“Thế thì, bây giờ nhập toàn bộ biển số xe đăng ký trong khu dân cư vào hệ thống của cảnh sát giao thông, sau đó chọn những ô tô có màu đỏ ra cho tôi.” Tôi nói, “Sau đó loại trừ những biển số tôi ghi ra giấy, còn lại bao nhiêu, kiểm tra thử xem.”
“Việc này không khó.” Đội trưởng Hoàng quay người đi về phía trụ sở chỉ huy.
“Hình như tôi đã biết ý của anh rồi.” Trần Thi Vũ chợt hiểu ra.
“Tôi cũng biết rồi.” Lâm Đào cũng chợt hiểu ra.
“Biết gì rồi?” Đại Bảo vẫn ngơ ngác không hiểu ra làm sao.
Tôi cũng không úp mở nữa, cười bảo: “Suy luận rất đơn giản, từ khi giải phẫu, tôi đã nhận định, đây chắc là một vụ giết người bột phát, chứ không phải là ủ mưu trả thù.”
“Ừm, nguyên nhân tử vong và thương tích có thể cho thấy vấn đề này.” Đại Bảo nói, “Tìm được vân tay của hung thủ, cũng cho thấy vấn đề này.”
“Đã là giết người bột phát, thì manh mối tương đối khó tìm.” Tôi nói, “Nhưng video của Tử Nghiên đã chỉ hướng cho tôi. Đầu tiên, chúng ta thử xem cái người trong video, nếu không phải là trộm, thì động tác của anh ta có ý nghĩa gì? Anh ta chắc chắn là đang tìm ô tô, tìm ô tô gì? Vấn đề này tạm gác lại đó. Thứ hai, người chết ở trong trạng thái ở nhà chuẩn bị đi ngủ, mang theo điện thoại di động và chìa khóa đi xuống dưới tòa nhà, hơn nữa trong túi đựng chìa khóa có chìa khóa ô tô.”
“Di chuyển ô tô!” Đại Bảo kêu lên.
Tôi gật đầu, nói: “Kết hợp hai tình hình ở trên, nếu loại trừ khả năng trùng hợp, gọi điện thoại yêu cầu dịch chuyển ô tô có khả năng chính là cách gọi nạn nhân xuống dưới tòa nhà. Hơn nữa, trong ô tô của người chết đúng là có thanh ghi số điện thoại để liên hệ khi cần, có đủ điều kiện. Nhưng, tại sao người trong video phải quan sát cái xe? Lúc đó tôi cảm thấy, dịch chuyển ô tô có khả năng chỉ là cái cớ.”
“Tâm lý muốn trả thù nảy sinh do va chạm giao thông không nghiêm trọng, có khả năng mới là sự thật.” Tôi nói, “Tôi đã quan sát xe của nạn nhân, màu trắng hơn nữa đầu xe của anh ta có vết va quệt và vết sơn màu đỏ. Giả sử một người có ô tô màu đỏ, nửa đêm muốn lái xe ra ngoài, nhưng lại phát hiện ra xe của mình bị người khác quệt vào, hơn nữa trên vết xước lại có sơn màu trắng, thì phản ứng đầu tiên của anh ta, có phải là muốn đi tìm xem cái xe màu trắng nào đã gây ra hay không?”
“A! Thảo nào người trong video mấy lần nhìn vào ô tô, đều là nhìn ô tô màu trắng!” Trình Tử Nghiên cũng chợt hiểu ra.
“Đúng, hung thủ phát hiện thấy xe của mình bị xe màu trắng va vào, bèn đi tìm xe màu trắng trong khu, xem trên cái xe màu trắng nào có dính sơn màu đỏ.” Tôi nói, “Kết quả, anh ta đã tìm ra, trên xe của người chết có. Tôi vừa xem toàn bộ ô tô màu trắng trong khu, ngoài xe của người chết ra, không còn cái xe nào có vết xước dính sơn màu đỏ. Hung thủ cũng như tôi, đã phát hiện được ra điểm này. Cho nên, anh ta hầm hầm nổi giận đi đến phòng bảo vệ tìm bảo vệ, đây cũng là hành động bình thường, đúng không? Kết quả thế nào, bảo vệ không có ở đó. Đứng từ góc độ hung thủ, lại càng điên tiết, đành phải tự mình giải quyết.”
“Cho nên hung thủ dùng điện thoại trong phòng bảo vệ, mạo danh bảo vệ gọi người chết xuống dịch chuyển xe, đồng thời cầm cái gậy cao su trong phòng bảo vệ rình chờ sẵn ở bên cạnh ô tô của người chết.” Tôi nói, “Sự việc sau đó, không cần tôi suy luận nữa rồi nhỉ?”
“Cho nên, tìm ô tô màu đỏ trong khu này là đúng rồi.” Trần Thi Vũ khẽ thốt lên.
“Đúng hung thủ đánh chết nạn nhân, chuyện này anh ta cũng không ngờ tới.” Tôi nói, “Cho nên, có khả năng sáng nay anh ta mới biết việc này. Như vậy, tối hôm nay rất có thể anh ta sẽ không lái xe của mình về, đây là tâm lý phạm tội bình thường. Tôi cũng vừa khẳng định thêm, toàn bộ ô tô màu đỏ trong khu đều không có vết va quệt. Nếu là dặm sơn tạm thời, một ngày cũng không kịp.”
“Hay!” Trần Thi Vũ nói, “Trình Tử Nghiên, lần này lại là cậu lập công rồi!”
“Không, không phải.” Trình Tử Nghiên vội đỏ mặt phủ nhận, “Là có cậu hỗ trợ, với cả suy luận của Trưởng khoa Tần.”
“Đại Bảo, anh định mời chúng tôi ăn tôm rồng ở đâu?” Tôi cười hỏi.
“Tất nhiên, tất nhiên rồi, vừa may tôi giấu được mấy trăm tệ quỹ đen.” Đại Bảo gãi đầu nói.
“Không gọi Đội trưởng Hoàng đi cùng à?” Lâm Đào hỏi.
“Họ còn phải đi bắt người, thẩm vấn, sợ là không có thời gian.” Tôi nói.
Giấc ngủ hôm nay rất ngon, là vì tôi tự tin vào suy luận của mình.
Ngủ dậy, là phá được án.
Công việc điều tra bắt giữ triển khai rất suôn sẻ. Sau khi điều tra toàn bộ xe ô tô, Đội trưởng Hoàng phát hiện thấy trong khu dân cư hôm đó có một chiếc ô tô màu đỏ không lái vào trong khu. Mà chiếc ô tô này vừa mới đăng ký vào hệ thống của khu trước khi bộ phận quản lý ô tô tạm dừng công việc vì dịch bệnh. Sau khi đăng ký, hằng ngày chiếc ô tô này đều đỗ trong khu, duy chỉ có tối hôm qua sau khi lái ra ngoài thì không thấy về.
Thế là trinh sát viên liền tiến hành điều tra chủ xe, đồng thời trích xuất video anh ta dắt chó đi dạo trong khu dân cư vào thời gian khác, sau khi đối chiếu hình thể, dáng đi, xác định sơ bộ người này chính là người đàn ông tìm ô tô trong video.
Sau khi xác định được căn hộ mà người đàn ông này cư trú, trinh sát viên bắt đầu hành động bắt giữ. Tất nhiên, khi thấy cảnh sát đứng ở cửa, người đàn ông này lập tức cúi đầu nhận tội. Dù gì cũng đã có những chứng cứ trực tiếp là dấu vân tay và vết chân làm bằng chứng, nên đối tượng tình nghi phạm tội Trương Lực thậm chí hoàn toàn không phản kháng, khai ra luôn.
Theo như tình hình thẩm vấn, gã Trương Lực này vốn là một thanh niên rất dễ bị kích động. Năm nay anh ta 28 tuổi, thân hình rắn chắc, kể từ khi tốt nghiệp đại học, anh ta làm trong ngành du lịch. Sáu tháng cuối năm ngoái, Trương Lực thôi việc ở công ty cũ, tự mở một công ty du lịch, nhưng không ngờ vừa kiếm được chút tiền, mua nhà, mua xe, thì gặp phải dịch bệnh. Ảnh hưởng của dịch bệnh đối với ngành du lịch không cần nói cũng biết, công ty của anh ta phá sản. Hằng ngày Trương Lực đau đầu nát óc vì các khoản vay ngân hàng để mua nhà, mua xe, nhưng không tìm được lối thoát mưu sinh. Trương Lực vô cùng bí bách, đành ngồi trong chiếc ô tô vừa mới mua, còn đi chưa tới một trăm cây số, ngẫm nghĩ sau khi hết dịch liệu có nên bán ô tô đi để quay vòng vốn.
Một giờ sáng, hôm xảy ra vụ án, Trương Lực nhận được điện thoại của một người bạn, nói là muốn đưa anh ta đến gặp một ông chủ, có khả năng giúp công ty anh ta vận hành trở lại. Anh ta hớn hở đi xuống dưới tòa nhà, thì phát hiện thấy đầu ô tô của mình bị một ô tô màu trắng nào đó quệt xước, mà vết xước khá nghiêm trọng. Xe mới bị va quệt sẽ phải sơn dặm, cái xe này không phải là sơn nguyên bản, rất có khả năng vì thế mà bán không được giá, Trương Lực lập tức sôi tiết lên. Thế là, anh ta đi tìm những chiếc ô tô màu trắng, nhanh chóng tìm thấy xe của Lý Xuân. Trương Lực chụp lại số điện thoại liên hệ của Lý Xuân, đầu tiên định đến phòng bảo vệ gọi bảo vệ làm chứng. Nhưng không ngờ phòng bảo vệ đóng cửa, không khóa, bên trong không có một ai. Trương Lực chờ đến mười phút ngoài cửa phòng bảo vệ, vẫn không thấy bảo vệ quay về, trong lòng lại càng bực bội. Cái khu dân cư chết tiệt! Cái loại hàng xóm chết tiệt! Cái loại dịch vụ chung cư chết tiệt! Anh ta mở cửa phòng bảo vệ, bước vào trong, dùng máy điện thoại trong phòng bảo vệ gọi cho Lý Xuân, định chửi cho Lý Xuân một trận. Nhưng không ngờ, điện thoại vừa được kết nối, anh ta đã bị Lý Xuân chửi cho một trận vì nửa đêm còn gọi điện thoại. Trương Lực kìm nén cơn giận, lừa Lý Xuân xuống dưới tòa nhà với lý do cần lái xe ra chỗ khác. Vừa nhìn thấy Lý Xuân ngoạc mồm cằn nhằn trong trạng thái say mèm từ trên tầng đi xuống, anh ta lập tức giơ cây gậy cao su vừa lấy trong phòng bảo vệ lên xông tới đánh Lý Xuân. Hai người đuổi đánh nhau đến tận bể phun nước ở giữa bãi cỏ, Lý Xuân trượt chân ngã, Trương Lực xông lên, ấn đầu anh ta xuống nước. Mày làm xước xe tao, thì tao cho mày uống nước bẩn! Trương Lực nghĩ vậy.
Sau khi cuộc đánh lộn kết thúc, không biết do tác dụng của cồn, hay do mệt quá, Lý Xuân rời khỏi bể phun nước, liền ra bãi cỏ cách đó 10 mét nằm thở. Trương Lực cũng đã mệt, thấy Lý Xuân nằm đó còn ông ổng chửi rủa, liền bước tới đá văng cái điện thoại di động cạnh Lý Xuân ra chỗ khác, cuối cùng hùng dũng rời đi.
Tất nhiên, Trương Lực không thể ngờ được, trận đánh lộn xem chừng không nghiêm trọng đó lại khiến Lý Xuân mất mạng.
“Nghĩ cũng thấy bi ai.” Hàn Lượng nói, “Nếu Phương Viên kịp thời phát hiện ra chồng mình ra ngoài không quay về và đi tìm, thì chỉ cần được cấp cứu, chắc chắn sẽ không tử vong đâu nhỉ.”
“Nếu cấp cứu kịp thời, chắc sẽ không chết.” Đại Bảo nói, “Một người chết, người kia bị xử nặng, đúng là bi kịch.”
“Cho nên, vợ chồng với nhau, nếu quan tâm, để ý một chút,” Hàn Lượng nói, “chắc số người chết cũng giảm đi rất nhiều.”
“Tôi thật không hiểu được tam quan của anh.” Trần Thi Vũ nói, “Phương Viên đã bị bạo hành đến mức đó rồi, anh lại còn yêu cầu cô ấy quan tâm, để ý?”
“Cô là ETC hả? Tự động phản ứng cãi.” Hàn Lượng nói, “Tôi có yêu cầu Phương Viên quan tâm đâu, mà chỉ muốn nói quan hệ gia đình đầm ấm quan trọng biết bao!”
“Không đầm ấm, cũng đều là do những gã đàn ông tồi bạo hành gia đình gây ra.” Trần Thi Vũ dường như nghĩ đến chuyện gì đó, ngữ điệu cũng mềm mỏng hơn một chút, có điều vẫn lẩm bẩm, chưa chịu thôi.
“Đều bớt lời đi một tí.” Lâm Đào liền vào vai hòa giải, “Sắp đến rồi, sắp đến rồi.”
Trước đó đã lấy giày của Phương Viên để đối chiếu, bây giờ phá được án, loại trừ khả năng cô tham gia vào vụ án, số giày này tất nhiên phải trả về cho người ta.
Trần Thi Vũ xung phong đi trả giày giúp, chúng tôi đành đi cùng.
“Chị Phương, chào chị, đây là giày của chị.” Trần Thi Vũ gõ cửa và nói.
Phương Viên không nói gì, lặng lẽ gật đầu, cho giày vào trong cái túi để ở cửa.
“Giày của chị, chúng tôi chỉ tiến hành điều tra theo quy định, mong chị đừng nghĩ ngợi.” Trần Thi Vũ nói mấy câu xã giao, có vẻ muốn tìm chuyện để an ủi Phương Viên.
Phương Viên vẫn không tiếp lời, khẽ cúi đầu, giấu vết bầm ở khóe mắt vào bóng tối.
“Sau này nếu có khó khăn gì, có thể đến đồn công an, họ sẽ giúp chị.” Trần Thi Vũ nói, “Trưởng đồn công an khu vực này là sư huynh của tôi, tôi đã nói với anh ấy rồi.”
“Cảm ơn cô!” Phương Viên nói rất khẽ.
Thấy Phương Viên không muốn nói thêm điều gì với chúng tôi, Trần Thi Vũ đành chào tạm biệt, ra về. Trước khi rời đi, Trần Thi Vũ đưa mắt nhìn qua cửa, ánh mắt dừng lại ở phòng khách.
Tôi đưa mắt nhìn theo ánh mắt ẩn chứa nhiều điều của Trần Thi Vũ, trong phòng khách một đứa bé trai khoảng chừng 5, 6 tuổi đang ngồi trên thảm, tay trái ôm một món đồ chơi rô bốt biến hình Transformer, tay phải liên tục đánh vào nó, miệng còn nói: “Đánh chết mày, đánh chết mày.”
Cảnh tượng ấy, khiến suốt dọc đường Trần Thi Vũ cứ như người mất hồn. Còn Lâm Đào dường như cảm nhận được tâm trạng của Trần Thi Vũ, cũng như người mất hồn.
Lái xe được một lúc, Hàn Lượng bỗng đột ngột phanh xe, tất cả mọi người đều giật nảy về phía trước theo quán tính. Trần Thi Vũ ngồi ở ghế lái phụ đã thắt dây an toàn, cũng nhắn mặt lại vì bị dây thắt.
“Hôm nay mọi người đều làm sao thế?” Cái mặt to tướng của Đại Bảo va thẳng vào ghế ở hàng trước, anh ôm mũi nói.
“Cái này không trách tôi được, xe phía trước phanh gấp, nếu tôi phản ứng chậm, là đâm vào đuôi họ rồi. Tôi đoán là trong hầm đã xảy ra tai nạn.” Hàn Lượng khẽ nhún vai,
Tôi thò đầu ra ngoài cửa xe, phía trước mặt không xa, còn cách khoảng ba, bốn chiếc ô tô nữa, là đường hầm, vì phản quang, nên không nhìn được tình hình bên trong, nhưng có thể thấy, phía trước có chiếc ô tô dường như đang bốc khói.
“Thôi toi, đúng là có tai nạn.” Tôi nói, “Đi xem xem có cần cứu người không, Hàn Lượng, cậu báo cảnh sát.”
Ngoài Hàn Lượng ra, năm chúng tôi đều xuống xe, vội vã chạy xuyên qua khoảng trống hẹp giữa các xe về phía đường hầm. Sau khi vào trong đường hầm, không gian đột nhiên tối sầm, chúng tôi mất một lúc để thích ứng mới nhìn thấy một chiếc xe con không hiểu thế nào lại đâm vào tường của đường hầm, dưới nắp capo đang phì khói. Để đề phòng ô tô bốc cháy, chúng tôi xông đến cạnh ô tô, kéo cửa ra, thấy có hai người một nam, một nữ đang ngồi trong xe, cả hai đều trạc tuổi Trần Thi Vũ, đang ngồi trong xe mặt mũi nhăn nhó đau đớn.
Cô gái ngồi ở ghế lái, có thắt dây an toàn, túi khí an toàn phía trên vô lăng đã được bật mở, cô ta ngồi trên ghế nước mắt giàn giụa, hai tay che mặt. Cậu thanh niên gục trên bàn điều khiển phía lái phụ, vì không thắt dây an toàn, và túi khí an toàn cũng chưa mở, nên có khả năng bị thương khá nặng, kêu rên suốt. May mà khoang lái của chiếc xe vẫn chưa bị biến dạng, cho nên họ không bị mắc kẹt.
“Chắc là đột ngột vào đường hầm, không gian tối đi, gây ra lỗi lái xe.” Đại Bảo nói.
Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu, tôi toàn không đồng ý với phán đoán của Đại Bảo, mặc dù vào trong đường hầm đúng là rất tối, nhưng trong đường hầm không hề có chướng ngại vật nào, tại sao lại đột ngột đánh tay lái, khiến xe đâm vào vách tường?
“Có nghiêm trọng không?” Tôi kéo cửa xe ra, hỏi.
Cô gái vẫn ôm mặt thổn thức, không trả lời tôi. Cậu thanh niên cố gắng nói: “Hình như tôi bị gãy xương sườn rồi, khó thở.”
Gãy xương sườn, nếu là gãy rời, lệch ra khỏi vị trí, có khả năng sẽ đâm rách màng phổi, dẫn đến tràn máu màng phổi, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng; nếu nhiều xương sườn bị gãy, sẽ dẫn đến ngăn lồng ngực bị sụp xuống, cơ hô hấp mất tác dụng, cũng sẽ mất mạng. Cho nên, khi cậu thanh niên này tự nói là khó thở, chúng tôi rất căng thẳng.
Tôi cùng Đại Bảo và cả Lâm Đào chạy đến trước cửa khoang lái phụ, kéo cửa xe đã hơi biến dạng, đỡ cậu thanh niên ra. Đây là một người vạm vỡ, cao khoảng 1,8 mét, tôi và Lâm Đào cùng dìu đỡ, mà còn cảm thấy nặng, may mà cậu ta không cần công.
“Thế nào, có đi được không?” Tôi hỏi.
Cậu thanh niên nhăn nhó gật đầu.
Lúc này, Trần Thi Vũ và Trình Tử Nghiên cũng đã đỡ cô gái ra khỏi xe.
“Thế nào, bị thương ở đâu?” Lúc cô gái ra khỏi xe, chiếc váy dài đang mặc trên người bị kéo lên, lộ ra cẳng chân có rất nhiều chỗ chảy máu. Tôi là bác sĩ pháp y, nhìn một cái là có thể nhận ra, đó là những vết thương cũ.
“Này, đỡ lấy người!” Lâm Đào đá tôi một cái, bảo, “Đừng có nhìn, bất lịch sự!”
Tôi không để ý đến Lâm Đào, bảo Đại Bảo đỡ cậu thanh niên giúp, còn mình đi qua chỗ cô gái, nói: “Chào chị, tôi ở Công an tỉnh, lát nữa 120 [*] sẽ đến đưa anh chị đến bệnh viện. Nhưng, chị phải nói cho tôi biết chị bị thương ở chỗ nào.”
Lực lượng xe cứu hộ.
“Không, tôi không sao.” Cô gái bỏ một tay đang che mặt xuống khẽ vuốt tóc.
Lúc này, tôi mới phát hiện thấy phần gốc mũi của cô ta sưng rất to.
“ Ái dà, chị bị va vào đầu rồi.” Trần Thi Vũ lo lắng nói, “Thế này phải chụp CT.”
“Không sao, tôi thật sự là không sao, cảm ơn các anh chị.” Cô gái lại lấy tay ôm trán, có thể thấy, nước mắt trên má cô ta còn chưa khô.
Không chỉ thế, tôi còn phát hiện ra, khi che mặt, cô gái này còn liên tục kéo ống tay áo, như thể sợ bị người khác nhìn thấy gì đó.
Lúc này, cảnh sát giao thông đã đến hiện trường, dùng bình cứu hỏa phun một vòng quanh chiếc ô tô bị tai nạn, rồi đi đến bên cô gái nói: “Anh chị có quan hệ gì với nhau? 120 đến rồi, anh chị đến bệnh viện trước đã, là tai nạn đơn phương nhỉ? Đưa bằng lái và giấy chứng nhận đăng ký ô tô của chị cho tôi trước đã.”
“À, anh ấy là chồng tôi.” Cô gái nói, “Là do tôi không cẩn thận.”
Cô gái lấy ví tiền móc giấy tờ ra. Nhân lúc này, tôi cũng nhìn rõ thương tích của cô ta. Phần gốc mũi và mắt phải của cô ta bị sưng rõ rệt, vùng bị sưng còn chưa chuyển thành màu tím, cho thấy vừa mới bị tổn thương.
Cảnh sát giao thông thu giấy tờ, 120 chở hai người đi bệnh viện tỉnh. Chúng tôi quay lại ngồi vào xe của Hàn Lượng, Trần Thi Vũ chỉ tay về phía trước, bảo: “Đi theo bọn họ.”
“Tại sao?” Hàn Lượng ngạc nhiên hỏi, “Cô định rỗi việc xía mũi vào chuyện của người khác à? Tai nạn giao thông, liên quan gì đến chúng ta?”
“Anh đưa tôi đến bệnh viện, sau đó tôi sẽ tự làm tiếp.” Trần Thi Vũ lườm Hàn Lượng một cái rồi bảo, “Các anh cứ làm việc của các anh.” Hàn Lượng quay đầu nhìn tôi, tôi im lặng gật đầu. Hàn Lượng nhún vai, đạp chân ga, phóng theo chiếc xe cứu hộ đang nhấp nháy đèn xanh.