← Quay lại trang sách

Chương 6 .

Bốn mươi lăm phút sau, khi Cal đang hì hục trèo lên các bậc thang tới nhà Min thì có thứ gì

đó nhỏ thó màu vàng cam lao vút qua và gần như đẩy anh ngã xuống đồi. Anh đi nốt quãng đường

một cách thận trọng, nhưng khi anh nhìn xung quanh từ trên đỉnh đồi, thì không có gì ở đó hết.

Anh ấn chuông cửa, và Bonnie ra đưa anh vào.

“Chào,” anh nói. “Min đặt thức ăn mang về.” Anh giơ túi lên, cảm thấy ngớ ngẩn, cảm xúc ít ưa

thích nhất của anh trên đời.

“Và anh đang chuyển hàng à?” Bonnie hỏi khi lùi lại.

“Chà, có thể cô không bao giờ có đủ tiền mặt,” Cal nói và đi lên cầu thang, biết rằng cô nàng

đang quan sát anh. Khi đã lên tới đỉnh, anh nghe thấy Elvis Presley đang hát bài “Heartbreak

Hotel(1)” qua cửa nhà Min và thở dài.

Min trông ngạc nhiên khi ra mở cửa trước tiếng gõ của anh, và anh cảm thấy bản thân mình

cũng khá sững sờ: theo tầm mắt của anh, tất cả những gì cô đang mặc là một cái áo len xanh dương

rất dài, rất cũ và tất ngắn gợn sóng. Tóc cô thả xuống thành từng lọn quăn, và cô không hề trang

điểm, nên màu duy nhất trên mặt cô là vết thâm màu vàng đang nhạt dần ở chỗ anh đã đánh vào

mặt cô.

“Cái quái gì thế này?” cô nói. “Sao anh vào cửa trước được?”

“Ra là cô mở cửa cho các anh chàng giao hàng như thế này đây,” Cal nhìn chằm chằm vào đôi

chân khỏe mạnh xinh xắn mà mình đã ngắm nghía ở quầy bar hôm thứ Sáu.

“Không, tôi mở cửa cho Bonnie như thế này,” Min nói. “Đừng có đờ ra nhìn nữa. Tôi có mặc

quần soóc dưới cái này.” Cô kéo mép áo lên và anh nhìn thấy cái quần soóc ống rộng kẻ ô thùng

thình chỉ hơi xấu xí hơn áo sơ mi và tất của cô một tí. “Làm sao anh vào được cửa trước?”

Rồi có thứ gì đó màu vàng cam lao vút qua chân họ vào căn hộ.

“Cái gì thế?” Min hỏi, và Cal bước vào, để cửa mở đằng sau anh.

“Tôi không biết.” Cal đặt túi của Emilio xuống một cái bàn khâu bằng sắt đã cũ cạnh một cái

tràng kỷ trông giống như một quả bí ngô quá khổ bị mọt cắn. “Nó chạy qua tôi lên các bậc thang…”

“Ôi, Chúa ơi,” Min kêu lên và Cal quay lại, hướng ánh mắt đến chỗ cô đang nhìn.

Con vật trông bẩn thỉu nhất anh từng thấy đang trừng mắt nhìn họ từ cuối tràng kỷ, mắt bên

trái của nó nhắm lại và đầy vẻ chết chóc. Nó có vằn nâu và vàng cam cả người nên, nói chung, nó

hợp với cái tràng kỷ.

“Con gì thế?” Min hỏi.

“Tôi nghĩ đó là một con mèo,” Cal nói.

“Giống gì?” một sự mê hoặc kinh khủng lộ ra trong giọng nói của Min

“Không phải giống tốt. Mặc dù cô đã nói là muốn một con.”

“Không, tôi đâu có,” Min phủ nhận.

“Khi tôi đưa cô về nhà tuần trước,” Cal nói. “Cô bảo cô sẽ đi kiếm một con mèo.”

“Đó là nói đùa thôi,” Min dán chặt mắt vào con mèo. “Đó là câu mà mọi người phụ nữ ba

mươi tuổi vừa bị đàn ông làm cho tức giận sẽ nói. ‘Tôi sẽ từ bỏ đồ con hoang đó và đi kiếm một con

mèo.’ Đó chỉ là một cách nói.”

“Cô biết không,” Cal cũng đưa mắt quan sát con mèo. “Nếu cô định nói chuyện bằng mật mã,

thì cô phải cảnh báo tôi trước.”

Con mèo có vẻ không định di chuyển, nên Cal nhìn quanh những nơi còn lại trong căn hộ của

cô. Nó có vẻ là toàn bộ phần gác mái, các góc nhà kinh khủng bị ngắt ra bởi các cửa sổ mái và được

trang hoàng bằng các đồ đạc cũ, không có cái nào là đồ cổ. Anh cau mày và nghĩ, Ngôi nhà này

trông không giống cô ấy.

Min nghiêng đầu về phía con mèo, bối rối. “Tại sao con mắt của nó lại nhắm vào?”

“Tôi đoán là con mắt đó bị chột rồi,” Cal nói.

“Cuộc sống khó nhọc, hử, mèo?” Min thở dài. “Tôi có thịt gà thừa. Tôi đã thử món sốt rượu và

phá hỏng nó. Có thể con mèo sẽ đủ tuyệt vọng để ăn thứ đó.”

“Nếu cô cho nó ăn, nó sẽ ở lại đây vĩnh viễn,” Cal nói. “Này mèo, cửa đang mở. Đi đi.”

Con mèo cuộn tròn ở trên thành trường kỷ và nhìn anh chằm chằm đầy ngạo mạn.

“Nó trông rất giống con mèo Cheshire (2),” Min nói. “Trông như là thỉnh thoảng nó lại có thể

biến mất.”

“Và việc biến mất đã bắt đầu với con mắt,” Cal nói. “Min, con mèo này có lẽ có đủ mọi căn

bệnh trong quyển sách Cái Chết của Mèo.”

“Ít nhất tôi cũng nên cho nó ăn,” Min đi lấy một ít thịt gà.

“Nó hợp với cái tràng kỷ đấy.” Cal đóng cửa lại và chuyển túi của Emilio từ bàn khâu sang một

cái bàn tròn bằng gỗ sồi mòn vẹt cũ kỹ sau tràng kỷ. Con mèo dõi theo mọi cử động của anh trong

khi giả vờ như không thèm để ý.

Min mang ra vài miếng thịt gà vụn đựng trên khăn giấy. Cô đặt nó dưới mũi con mèo rồi bước

lùi lại. Nó khịt mũi ngửi miếng thịt gà rồi nhìn cô. “Tao biết,” cô nói, giọng thất vọng. “Nó thật

kinh khủng. Mày không phải ăn nó đâu.”

Con mèo hếch mũi lên rồi cắn vào miếng gần nhất.

“Đó là một con mèo rất dũng cảm,” Min bảo với Cal và đi tới mặt lò sưởi để lấy ví. “Để tôi trả

tiền cho anh hoặc Emilio hoặc ai cũng được.”

“Không,” Cal vẫn đang nhìn xung quanh. Tất cả nội thất đều mang lại cảm giác thoải mái,

nhưng không có cái nào thú vị hoặc hấp dẫn, không hề giống Min. Gần như thể đây là căn hộ của ai

khác. “Cô đang cho thuê lại nhà à?”

“Không,” Min vung vẩy cái ví. “Tôi nợ anh bao nhiêu?”

“Không gì cả.” Có vài quả cầu tuyết trên mặt lò sửa, được xếp thành hàng ở cả hai bên một cái

đồng hồ cũ xấu xí làm từ sách giả, và anh đi tới đứng cạnh cô để nhìn chúng, nói, “Cô không chọn

nội thất ở đây.”

“Đó là đồ của bà tôi,” Min nói. “Xem này, anh sẽ không trả tiền cho bữa tối của tôi. Anh đã

giúp tôi bằng cách mang nó lên đây, nên…”

“Cô sưu tập những cái này à?” Cal nhấc quả cầu Rocky và Bullwinkle lên.

“Cal,” Min nói.

“Ở đây có đủ thức ăn cho cả một đội quân,” anh nói. “Nếu cô muốn có người bầu bạn, tôi sẽ ở

lại và ăn một nửa chỗ đó. Nếu cô không muốn, tôi sẽ mang đi một nửa, mặc dù tôi không sẵn lòng

bỏ mặc cô một mình với con vật đó.” Cal đặt Rocky xuống rồi nhìn tới quả kế bên. Chip và Dale.

“Cô kiếm những thứ này ở đâu?”

“Bạn bè,” Min nói. “Gia đình. Chợ trời.” Cô dừng lại. “Anh có thể ở lại.” Cô nhìn con mèo, đã

ngốn xong miếng thịt gà, giờ đây dường như đang cân nhắc việc đánh một giấc. “Còn mày thì tao

không biết,” cô nói, và nó đánh giá cô một cách thận trọng, con mắt phải nhắm chặt. “Không phải

lúc trước con mắt bên kia của nó nhắm chặt sao?” Min nói với Cal. “Con mắt bên trái ấy?”

“Tôi không nhớ nữa,” Cal nói. “Mà cũng không ngạc nhiên gì. Nó là một con mèo rất gian xảo.

Cô biết không, đồ đạc này không giống cô, cái đồng hồ kia không giống cô, và dường như cô không

phải tuýp người thích quả cầu tuyết lắm.”

“Tôi biết chúng không giống tôi,” Min nhìn quanh quất. “Nhưng đồ nội thất còn tốt, nên

không cần thiết phải mua thứ mới. Bên cạnh đó, nó nhắc tôi nhớ đến bà mình. Và số quả cầu tuyết

ấy là tình cờ thôi.” Cô quay lại với anh. “Ít nhất thì hãy để tôi trả một nửa bữa tối.”

“Không.” Cal nhấc một vật trang trí khổng lồ với một quả cầu có Lady và Tramp ngồi trên nóc

một nhà hàng Italia. “Tình cờ thế nào?”

“Bà ngoại Min của tôi có một quả cầu tuyết chuột Mickey và Minnie. Chúng đang khiêu vũ,

Minnine mặc một cái váy dạ hội dài màu hồng, còn Mickey đang dìu cô bé nhảy.” Giọng Min dịu

lại khi cô kể. “Ông ngoại tôi tặng nó cho bà nhân kỷ niệm ngày cưới, nhưng tôi thích nó đến nỗi bà

đã tặng lại cho tôi khi tôi mười hai tuổi.”

Cal quét mắt qua mặt lò sưởi. Christine và Bóng ma, Jessica và thỏ Roger, Blondie và

Dagwood, người đẹp ngủ trong rừng và hoàng tử, nàng Lọ lem và hoàng tử của nàng đứng trước

một tòa lâu đài với những chú bồ câu trắng bay lượn trên đầu, thậm chí cả Donald và Daisy cũng

có ở đó, nhưng không có Mickey và Minnie. “Nó đâu rồi?”

“Tôi đã làm mất nó,” Min nói. “Trong một trong những lần chuyển nhà khi tôi học đại học.

Anh biết thế nào rồi đấy, mỗi năm anh lại chuyển đi và đồ vật biến mất. Tôi đã thất vọng về việc đó

đến nỗi mọi người bắt đầu tặng tôi những quả cầu tuyết khác nhân dịp sinh nhật và Giáng sinh để

bù lấp vào đó. Tôi cố nói với mọi người là tôi không muốn thêm nữa, anh biết đấy, ‘Cảm ơn bạn,

thật đáng yêu, nhưng bạn không cần phải thế đâu,’ nhưng kể từ đó nó đã trở thành một thông lệ.”

Cô nhìn mặt lò sưởi và thở dài. “Tôi có hàng tá dưới tầng hầm. Đây chỉ là những quả ưa thích nhất

của tôi. Đừng bao giờ sưu tập cái gì cả. Người ta sẽ không bao giờ buông tha cho anh đâu.”

Cal nhìn qua dãy cầu tuyết một lần nữa. Có một quả lớn, tối om ở cuối lò sưởi trông giống quái

vật. “Cái gì đây?” anh nhấc nó lên.

“Những nhân vật xấu xa của Disney,” Min nói. “Liza và Bonnie mỗi người đã tặng tôi một quả

vào Giáng sinh hai năm trước.”

“Liza đã tặng cô quả này,” Cal đặt nó lại chỗ cũ.

“Làm sao anh biết đấy không phải là Bonnie?” Min thắc mắc.

“Bởi vì đó không phải là kiểu của Bonnie.” Anh chỉ vào quả cầu Lọ lem với chim bồ câu. “Cô ấy

tặng cô quả kia.”

“Đúng vậy,” Min nói. “Tôi vẫn chưa hiểu…”

“Bonnie muốn chuyện cổ tích,” Cal nói. “Liza thực tế, cô ấy chỉ thấy những anh chàng xấu xa.

Bên cạnh đó Bonnie cũng không để lỡ phần quan trọng nhất. Cô ấy tặng cô một cặp.”

“Một cặp gì?” Min vẫn chưa hiểu.

“Một cặp,” Cal nói. “Hai người. Tất cả ở đây đều là các cặp. Nhìn này. Lady và Trump,

Christine và Bóng ma, Jessica thỏ và Roger... ngoại trừ quả của Liza, tất cả chúng đều là cặp đôi.”

“Tôi sẽ không gọi Rocky và Bullwinkle chính xác là một cặp,” Min nhìn chúng với vẻ nghi ngờ.

“Cả Chip và Dale nữa. Ý tôi là, tôi biết là có vài tin đồn nhưng…”

“Thôi nào, Minnie.” Cal nói. “Cô đã bắt đầu với một cặp.”

“Đừng gọi tôi là Minnie,” mắt Min tóe lửa nhìn anh.

“Cô có thể gọi tôi là Mickey,” Cal cười toe toét với cô, muốn tia lửa đó một lần nữa.

“Tôi sẽ gọi taxi cho anh nếu anh không ngừng ngay việc trêu tức tôi,” Min nói. “Chúng ta chỉ

ăn thôi được không?”

Cal từ bỏ, quay lại bàn mở túi của Emilio, tránh khỏi con mèo đề phòng trường hợp nó quyết

định nổi loạn và lấy anh làm mục tiêu đầu tiên. “Anh chàng đó thực sự đã gây ra ảnh hưởng lớn với

cô.”

“Anh chàng nào?”

“Kẻ đã đá cô buổi tối tôi đến mời cô đi chơi. Hẳn là cô phải yêu anh ta lắm.”

“Ồ.” Min chớp mắt. “Anh ta à? Không. Không tí nào.”

Tốt, Cal nghĩ, dù là chuyện đó cũng chả tạo nên điều gì khác biệt. “Cô có cái đĩa nào không?”

Cô đi vòng qua bàn và bước vào một góc thụt vào mà bất cứ ai khác cũng sẽ gọi là nhà kho,

nhưng chủ nhà của cô rõ ràng đã nghĩ đó là một căn bếp.

“Lấy cả ly rượu nữa,” Cal nói khi anh mở hộp đựng bánh mì ra.

“Gì cơ?” Min ló ra khỏi cái hốc.

“Ly,” Cal nói. “Cho rượu vang.”

Min ra khỏi cái góc thụt với hai ly rượu và chuẩn bị bàn ăn trong khi anh giật cái nút bần ra

khỏi chai rượu vang và rót, cố không nhìn vào áo của cô. Thật là tốt khi cô ăn mặc tệ như thế. Nếu

cô lại mặc cái áo len đỏ đó lần nữa, anh có thể sẽ gặp rắc rối. Rồi cô mở cái hộp các-tông có chứa

salad bên trong, cố sắp nó ra bát với một cái thìa súp. “Chết tiệt,” cô kêu lên, khi nước trộn tràn ra

bàn.

“Cô không nấu ăn phải không, Minerva?” Cal nói.

“Ồ, và anh có hả?”

“Chắc chắn.” Anh lấy cái thìa từ tay cô. “Tôi đã làm việc ở một nhà hàng khi học đại học. Cô

cần một cái thìa to hơn, Minnie. Cái này là để ăn.”

“Hoặc tôi có thể dùng nó để đâm anh,” Min nói.

Anh lắc đầu và đi vòng qua người cô vào khu bếp nhỏ để tìm một cái thìa lớn hơn và thay vào

đó, anh tìm thấy một cái chảo rán với thứ gì đó kinh khủng ở trong.

“Gì đây?” khi cô bước vào để lấy khăn giấy, anh hỏi.

“Không phải việc của anh,” Min nói. Anh nhướn mày lên với cô và cô nói, “Tôi tưởng mình có

thể tự làm. Tôi đã có công thức. Nhưng nó không…”

Anh hiểu ra. “Đây là gà sốt rượu vang hả?”

“Không,” Min nói. “Đây là một mớ hổ lốn, đó là lý do tôi gọi đến quán Emilio.”

“Cô đã làm gì?”

“Sao? Để anh có thể có thể đưa ra vài bình luận châm chọc hả?”’

“Cô có muốn biết cách làm gà sốt rượu vang hay không?” Cal tức giận. Cô đúng là một người

khó chịu.

Cô cau có đáp trả anh. “Có.”

“Cô đã làm gì đầu tiên?”

“Xịt dầu oliu vào chảo.”

“Xịt sao?” Cal nói. “Không. Phải cho ngập chảo. Vài thìa súp.”

“Quá nhiều chất béo,” Min nói.

“Nó là chất béo tốt,” Cal nói. “Dầu oliu tốt cho cô.”

“Không phải cho eo tôi,” Min cãi.

“Cô sẽ phải cho ngập, Minnie.” Cal nói. “Nó tạo nên hương vị của món ăn.”

“Được rồi,” Min thuận theo, nhưng trông cô đầy vẻ chống đối. “Rồi tôi rán vàng thịt gà.”

“Quá nhanh,” Cal nói. “Đập ức gà trước. Sử dụng một cái can nếu cô không có cái vồ, đặt nó

trong túi nhựa và đập bẹp nó ra. Rồi rắc bột lẫn với hạt tiêu đen xay và muối tinh lên.”

“Anh đang đùa đấy à,” Min nói. “Bột chỉ làm tăng thêm lượng calo thôi.”

“Và phủ kín thịt gà,” Cal mặc kệ cô. “Để nó không bị...” Anh cầm một cái nĩa lên, đâm vào một

trong những miếng đã hóa đá trên chảo và giơ nĩa lên. “... khô. Tiếp đó cô làm gì?”

Min khoanh tay lại. “Khi thịt đã vàng, tôi cho nấm vào, rót rượu vang lên và để nó cạn.”

“Không bơ?”

“Không bơ,” Min nói. “Anh điên à?”

“Không,” Cal thả lại miếng thịt gà vào chảo. “Nhưng người nào làm món gà sốt rượu vang mà

không có dầu oliu, bơ, hoặc bột, thì có thể đấy. Nếu cô muốn thịt gà nướng, đáng lẽ cô nên nướng

gà.” Anh chọc ngón tay vào nước sốt và nếm thử. Nó tởm đến nỗi anh nghẹn thở, và Min chạy đi lấy

cho anh một cốc nước.

“Tôi không hiểu tại sao nước sốt lại chẳng ra gì,” cô nói.

“Cô dùng loại rượu vang đỏ nào thế?” Cal hỏi khi đã súc được cái vị đó ra khỏi miệng, và cô

đưa anh một chai rượu nấu. “Không, không, không,” anh nói và rồi dịu bớt khi cô cau mày, “Xem

này, bé con, khi cô làm nước sốt rượu, cô sẽ làm rượu giảm chất lượng, cô đặc nó. Cô phải dùng loại

rượu tốt nếu không nó sẽ có vị như...” anh nhìn xuống cái chảo. “... thế này. Thật đáng ngạc nhiên

là con mèo không tiêu đời.”

“Ui chao,” Min nói. “Anh có thể viết công thức lại cho tôi không?”

“Không,” Cal nói, và rồi họ nghe thấy tiếng loảng xoảng từ phòng khác. Anh nhìn quanh. “Con

mèo của cô đã đi rồi, Minnie. Cô để mở một cái cửa sổ nào đó à?”

“Tôi có một cái cửa sổ trượt xập xệ trong phòng ngủ,” Min nói và đi qua một ngưỡng cửa bên

cạnh lò sưởi để quan sát. “Ồ, tốt đây,” cô nói khi bước vào trong, và Cal đi theo cô vào.

Cửa trượt đã bị bung ra khỏi cửa sổ mái, nơi đó giờ đây đang mở tung đón khí đêm. Cal đi tới

và ngó ra ngoài. Cánh cửa giờ đang lửng lơ sắp rơi xuống mái nhà, và con mèo đang ngồi trên một

cành cây ở gần đấy, liếm chân. Mắt trái của nó nhắm lại.

“Nó đổi mắt thật,” Cal rụt đầu vào trong. “Có thể nó đang phục hồi...” Giọng anh lạc đi khi anh

nhìn thấy phòng ngủ của Min.

Phòng ngủ bị một cái giường đồng tinh xảo nhất anh từng thấy choán gần hết, một đồ vật

khổng lồ phủ khăn trải giường bằng sa-tanh màu xanh oải hương nhạt, và những cái gối sa-tanh

màu xanh oải hương được chất đống trên phần đầu giường cong và xoắn lại với nhau rồi nở ra

thành các bông hoa hồng và cột trụ bằng đồng, cho đến khi anh trở nên xây xẩm chỉ vì nhìn chúng.

“Làm sao cô không rơi khỏi giường được thế?”

“Tôi chỉ nắm chặt và cố không nhìn vào đầu giường,” Min nói. “tôi thích cái giường lắm. Tôi đã

mua nó tháng trước dù cho nó hoàn toàn phi thực tế...”

Cô tiếp tục nhưng Cal đã không nghe được gì kể từ lúc cô nói, “Tôi chỉ nắm chặt,” tưởng tượng

cô nằm ngửa trên lớp trải giường sa-tanh màu xanh dương mềm mại, những lọn tóc ánh vàng mềm

mại trải rộng trên gối, đôi môi mềm mại hé ra khi cô mỉm cười với anh, đôi tay mềm mại nắm chặt

lấy đầu giường, cơ thể mềm mại của cô…

“Cal?” Min gọi anh.

“Trong này thơm thật,” Cal cố tìm ra một ý nghĩ không có từ “mềm mại” trong đó. Hoặc

“cứng”, cũng thế cả thôi.

“Gối oải hương,” Min nói. “Bà tôi luôn để oải hương trong bao gối của bà. Hoặc cũng có thể là

mùi nến quế.”

Cal hắng giọng. “Chà, nó... đẹp. Nó là thứ đầu tiên tôi thấy trong căn hộ này nhìn giống cô.” Ý

nghĩ đẩy cô xuống cái nệm xanh dương đó thật quá hợp tình hợp lý, nên anh nói, “Chúng ta nên đi

ăn. Ngay bây giờ.”

“Được thôi,” Min dợm bước ra cửa.

“Cô muốn đóng cửa lại chứ?” Cal hỏi.

“Vậy thì làm sao con mèo vào lại được?” Min nói.

“Luận điểm tốt đấy,” Cal nghĩ thầm, Ôi, Chúa ơi, con vừa mới cho cô ấy một con mèo hoang,

và theo cô ra ngoài.

Khi họ đang ăn món salad của Emilio, Min nói, “Vậy ra gà sốt rượu vang không phải bạn của

tim hoặc thân thiện với cân nặng.”

“Bạn của tim?” Cal nâng cốc rượu của anh lên. “Có phải nghĩa là tốt cho tim không? Bởi vì nó

có đấy. Tôi đã bảo cô là, dầu oliu tốt cho cô. Và một ít bơ hay bột thì cũng sẽ không giết cô đâu.”

“Hãy bảo thế với mẹ tôi ấy.” Min lại nếm món salad. “Cái này ngon quá. Anh biết không, bài

học ở đây là, tôi không nên nấu ăn.”

“Vì sao?” Cal nói. “Đây là lần đầu tiên cô làm thử. Mọi người đều phạm phải sai lầm mà.” Anh

nhấc hai hộp đựng thịt gà lên và đổ đầy hai cái đĩa sao cho không có gì bị tràn ra ngoài.

“Trừ anh ra,” Min quan sát anh. “Anh làm tốt mọi thứ.”

“Được rồi,” Cal đặt hộp xuống. “Cô vừa bị đá, tôi hiểu, nhưng cô không quan tâm đến tên đó,

vậy tại sao cô vẫn còn tức giận và trút nó lên đầu tôi?”

Min cắt thịt gà. “Anh ta gần như là giọt nước làm tràn ly.” Cô cho thịt gà vào miệng và nhai, và

cái vẻ mặt ngất ngây mà cô luôn có mỗi khi được ăn đồ ăn ngon lại hiện ra.

“Cô không nên ăn kiêng.” Cal cầm nĩa của mình lên và bắt đầu ăn. “Vậy anh ta đã làm gì mà

cô lại không thể quên được?”

“Chà.” Min xiên qua một cái nấm rơm với nhiều sức hơn nó đáng phải nhận. “Chủ yếu là do

cân nặng của tôi.”

“Anh ta chỉ trích cân nặng của cô?” Cal lắc đầu. “Tên đàn ông đó ngu như lừa.”

“Chính xác thì anh ta đã không chỉ trích,” Min nói. “Anh ta chỉ gợi ý là tôi nên tiến hành ăn

kiêng. Và rồi anh ta bỏ tôi vì tôi sẽ không ngủ với anh ta.”

“Anh ta đã bảo cô tiến hành ăn kiêng và rồi đề nghị cô lên giường à?” Cal nói. “Tôi rút lại lời

nói. Lừa còn thông minh hơn tên đầu đất đó.”

“Đúng vậy, nhưng anh ta đã đúng một điểm,” Min nói. “Ý tôi là, về cân nặng của tôi.” Cô nhìn

anh, ngang ngạnh. “Phải không?”

“Không có cách nào để tôi có thể trả lời câu hỏi đó mà không phải nhận toàn bộ cơn tức giận

của cô lên đầu,” Cal nói. “Dành nó cho tên thảm hại đã đá cô ấy. Tôi là người tốt.”

Min xiên qua một cái nấm rơm khác, và rồi đặt nĩa xuống. “Được rồi, tôi sẽ cho anh một lối

thoát trong chuyện này. Dù anh có nói gì đi nữa, tôi cũng sẽ không tức giận.”

Cal nhìn xuống khuôn mặt hầm hè của cô và cười lớn. “Cô định làm thế bằng cách nào?”

Min gật đầu. “Được rồi, tôi sẽ tức giận, nhưng tôi sẽ công bằng. Vấn đề là, anh là người đàn

ông duy nhất tôi đủ tin tưởng sẽ nói cho tôi nghe sự thật.”

“Cô tin tôi?” Cal ngạc nhiên và khoan khoái. “Tôi cứ tưởng mình là quái vật.”

“Anh là quái vật,” Min nói. “Nhưng anh có xu hướng nói sự thật cho tôi nghe. Trong đa số

chuyện.”

Cal dừng ăn. “Trong tất cả mọi chuyện. Tôi chưa bao giờ nói dối cô.”

“Phải,” Min tùy tiện đồng ý. “Vậy tôi nên làm gì với cân nặng của mình đây?”

Cal đặt nĩa xuống. “Được rồi. Đây là sự thật. Cô sẽ không bao giờ mảnh khảnh cả. Cô là một

người phụ nữ tròn trịa. Cô có hông rộng, bụng tròn và ngực đầy đặn. Cô...”

“Khỏe mạnh,” Min cay đắng nói.

“Khêu gợi,” Cal quan sát sự nâng lên hạ xuống nhẹ nhàng của ngực cô dưới áo nỉ.

“Núng nính,” Min càu nhàu.

“Căng tràn,” Cal nhớ lại những đường cong mềm mại của cô dưới bàn tay anh.

“Đẫy đà,” Min nói.

“Mềm mại, tròn trịa và nóng bỏng. Tôi đang khiến mình bị kích thích đây,” Cal bắt đầu cảm

thấy choáng váng. “Cô có mặc gì dưới cái áo ngủ đó không?”

“Tất nhiên là có,” Min bối rối.

“Ồ,” Cal vứt bỏ giấc mơ đó đi. “Tốt. Chúng ta nên ăn mới phải. Chúng ta vừa nói về cái gì nhỉ?”

“Cân nặng của tôi?” Min nói.

“Phải rồi,” Cal lại cầm nĩa lên. “Lý do cô không thể giảm cân là bởi vì cô không được sinh ra để

giảm cân, cô không có cơ thể kiểu đó, và nếu cô xoay xở qua vài chế độ ăn kiêng ngu ngốc nào đó

để vứt bỏ cân nặng đi, cô sẽ giống như cái đống thịt gà cô vừa làm. Có vài thứ nên làm với bơ. Cô là

một trong số đó.”

“Vậy là tôi đã bị nguyền rủa,” Min nói.

“Một vấn đề nữa là cô không lắng nghe. Cô muốn gợi cảm, hãy gợi cảm. Cô có những vốn quý

mà những phụ nữ gầy còm khác không bao giờ có, do đó, cô nên tận hưởng và ăn mặc như là cô

thích chúng. Hay ít nhất là ăn mặc để người khác có thể tận hưởng chúng. Bộ vest cô mặc buổi tối

tôi mời cô đi chơi khiến cô trông như một cai tù vậy.” Anh nhớ lại lúc nhìn xuống ngực áo len đỏ

của cô và thêm vào, “Dù vậy đồ lót của cô thì tuyệt.”

“Không có bộ quần áo nào nhìn được trên người tôi cả,” Min nói.

“Tất nhiên là có,” Cal vẫn tiếp tục ăn. “Mặc dù cô là loại phụ nữ khỏa thân đẹp hơn là mặc

quần áo.” Tâm trí phản bội của anh cố hình dung ra cảnh đó và anh chặn nó lại. “Tôi cho là vậy.

Hãy ăn đi. Bụng đói khiến cô gàn dở.”

“Tôi trông đẹp hơn khi khỏa thân á?” Min lại cầm nĩa lên. “Không. Nghe này…”

“Cô hỏi thì tôi nói cho cô thôi,” Cal nói, “Cô chỉ không muốn nghe điều đó. Sự thực là, phần

lớn đàn ông thà vào giường với cô thay vì với một cái móc treo quần áo. Cô có nhiều thứ thú vị hơn

để chạm vào, nhưng phần lớn phụ nữ không tin điều đó. Các cô cứ cố giảm cân vì nhau.”

Min đảo tròn mắt. “Vậy là tôi đã gợi cảm trong từng ấy năm? Tại sao không có ai chú ý đến

điều đó thế?”

“Bởi vì cô ăn mặc như thể cô ghét cơ thể mình,” Cal nói. “Gợi cảm là ở trong đầu, và cô không

cảm thấy gợi cảm nên trông cô không gợi cảm.”

“Vậy thì làm sao anh biết tôi thế nào?” Min giận dữ.

“Bởi vì tôi đã nhìn xuống cái áo len của cô,” Cal thoáng nhớ lại cảnh đó. “Tôi cũng đã hôn cô,

và tôi phải nói thế này, miệng của cô thật kỳ diệu. Giờ thì hãy ăn gì đi.”

Min nhìn xuống đĩa của mình một lúc rồi chọc nĩa vào. “Chúa ơi, món này ngon quá,” vài

phút sau cô nói.

“Không có gì tuyệt hơn thức ăn ngon,” Cal nói, “Chà, ngoại trừ…”

“Phải có cách nào đó để khiến cho món này thành bạn của tim,” Min nói.

Cal lắc đầu. “Thật mừng khi biết là tôi đang nói chuyện một mình ở đây. Cô không nghe thấy

tôi nói gì à?”

“Có,” Min nói. “Vậy là tôi trông như cai tù khi anh đến chỗ tôi hử?”

“Không,” Cal nói. “Cô đã đi một đôi giày tuyệt vời. Cô cho phép bản thân mình thoải mái với

giày dép.” Cả những ngón chân tuyệt vời nữa.

“Vậy thì lý do để anh luồn lách qua cả quán bar để đến bên tôi dù tôi trông như cai tù là nhờ

đôi giày à?”

Câu hỏi nghe có vẻ chua cay, nên anh cố nhớ ra lý do mình đã đến bên cô. Vụ cá cược bữa tối.

Anh nhăn mặt. Vụ cá cược bữa tối ngu ngốc đó với David. “Ồ, chết tiệt.”

“Một vụ cá cược, phải không?” giọng Min nghe thật chán ghét.

Cal rút ví ra và đặt một tờ mười đô lên trên bàn. “Được rồi, nó là của cô tất. Tôi có thể ăn nốt

bữa tối trước khi cô ném tôi ra ngoài không?”

“Được thôi,” Min nói. “Anh biết đấy, việc anh chấp nhận việc thua vụ cá cược đó khá là bình

tĩnh đấy.”

“Tôi đâu có thua,” Cal chọc một cái nấm rơm nữa. “Tôi không thua.”

“Anh đã lấy tiền vụ cá cược đó ư?” Min nghe có vẻ rất giận dữ.

Cal cau mày nhìn cô. “Cô đã bước ra khỏi cửa với tôi. Tôi đã thắng.”

“Và tất cả mọi người kết luận luôn rằng...”

“Kết luận cái gì?” Cal tức giận. “Có kẻ đã cá với tôi mười đô rằng tôi có thể đưa cô đi ăn tối. Cô

đã đi với tôi rồi đấy thôi. Tôi kiếm được mười đô. Giờ thì mười đô đó là của cô. Chúng ta có thể tiếp

tục được chứ?”

“Vậy là vụ cá cược đã kết thúc,” Min nói, sự hoài nghi hiện rõ trong giọng nói.

“Phải,” tâm trạng của Cal lúc này còn hơn cả tức giận. “Được rồi, đấy không phải cách tốt nhất

để khởi đầu một mối quan hệ, nhưng chúng ta không có mối quan hệ nào cả, khi mà cô đang chờ

Elvis và cả hai chúng ta với kế hoạch không hẹn hò. Thêm vào đó tôi còn mang thức ăn đến cho cô.

Một lần nữa. Tại sao cô lại tức giận?”

“Chẳng vì lý do nào cả,” Min lạnh lùng quay lại với món thịt gà.

“Tôi đã bỏ qua điều gì đó quan trọng, phải không nhỉ?” Cal nói.

“Ừ,” Min nói. “Ăn tiếp đi.”

Cal đề nghị giúp cô dọn bát đĩa, nhưng Min đẩy anh ra khỏi cửa, chán ngấy anh vì vụ cá cược

và cả với bản thân cô vì đã để tâm. Cô bỏ phần thức ăn thừa từ quán Emilio vào tủ lạnh và đổ mớ

hổ lốn mà cô làm vào thùng rác, rồi đi tới phòng ngủ và trườn vào cái chăn sa-tanh. Cal đã nói cái

giường là thứ duy nhất trông giống cô. Trong một căn hộ chật cứng đồ đạc đơn sơ nằm ngổn ngang,

anh đã chọn ra một đồ vật đẹp đẽ, lộng lẫy, khêu gợi và nói, “Đó là cô.” Đồ khốn.

Con mèo phóng lên giường và rón rén đi về phía cô. “Này,” cô nói khi nó cuộn tròn bên cạnh.

Cô vuốt ve nó, cảm nhận cơ thể bé nhỏ gầy gò của nó bên dưới lớp lông, và nó mở cả hai mắt ra.

Chúng có màu sắc khác nhau, một bên có màu giống như một khoảnh lông của nó. “Con mèo chắp

vá,” cô nói và nó rúc vào cô, thoải mái không ngờ. Cô bật chiếc đài bên cạnh lên để nghe Elvis hát

về cuộc sống tồi tệ sau khi người yêu dấu rời bỏ ông. Con mèo vểnh tai lên trong khoảng một câu

và rồi lại thả lỏng người trên ga giường. “Mày cũng chuyển đến khách sạn trái tim tan vỡ ư?” Min

hỏi và gãi gãi sau tai nó. Nó ngẩng đầu lên để dụi sát vào ngón tay cô. Cô nhìn vào khuôn mặt bé

nhỏ kỳ cục nọ, nheo lại vì sung sướng với cả hai mắt nhắm nghiền, và cảm thấy một luồng cảm xúc

yêu mến đối với con mèo. Nó bắt đầu rên gừ gừ, và âm thanh ấy dễ chịu hơn nhiều so với những gì

cô có thể tưởng tượng.

“Giữ mày lại là không khôn ngoan tí nào,” cô nói với nó, và con mèo chậm rãi mở mắt ra rồi

lại nhắm lại, và cô lại tiếp tục vuốt ve nó khi nó cuộn lại gần hơn, ấm áp, yên bình và dễ chịu.

Không ngạc nhiên tại sao mọi phụ nữ độc thân đều nuôi mèo. Chúng chắc chắn hơn đứt những tên

cờ bạc không dứt, quyến rũ, lừa lọc, những kẻ hôn như chúa trời và có đôi bàn tay của - “Ôi, anh

quá cô đơn, em yêu dấu,” - Elvis hát, và Min với tay ra đẩy nút lên. Con mèo ngẩng đầu lên, nhưng

có vẻ như nó cũng thích bài “Don’t be cruel(3),” ngang “Heartbreak Hotel” và lại cuộn tròn, ấm áp

bên cạnh bụng cô. “Mày có thể ở lại,” cô bảo nó và cả hai cùng nằm yên trong sự tĩnh lặng thân

thiện, nghe Elvis cho đến khi cả hai cùng ngủ thiếp đi.

“Có một cô nàng cực nóng bỏng đang đợi trong văn phòng anh đấy,” trợ lý của David báo lại

khi David bước vào văn phòng hôm thứ Tư. “Rất xinh.”

Min, David nghĩ và rồi thất vọng nhận ra rằng không thể nào có chuyện đó. Chẳng có ai miêu

tả Min là một cô nàng cực nóng bỏng cả.

Khi hắn mở cửa, Cynthie đang ngồi trước bàn hắn, trông tuyệt đẹp trong một bộ vest đỏ.

“Anh đây rồi,” cô ta đứng dậy.

“Bộ vest tuyệt đấy,” hắn đóng cửa lại sau lưng. Hắn bước vòng qua cô ta, ấn tượng trước cái

cách chiếc váy ôm quanh bộ mông nhỏ nhắn săn chắc mà không quấn chặt lấy nó.

“David,” Cynthie nói. “Quên bộ vest đi. Tại sao Cal vẫn hẹn hò với người phụ nữ anh yêu?”

“Hẹn hò?” David mất hết hứng thú với bộ váy của Cynthie và ngồi xuống sau bàn làm việc.

“Trưa hôm thứ Hai anh ấy đã đưa cô ta đi ăn, cũng tức là anh ấy không thể đi với tôi. Tối qua

anh ấy đã ăn tối với cô ta ở nhà cô ta.” Cynthie cúi lại gần, khuôn mặt bé nhỏ đáng yêu của cô ta

căng thẳng. “Tôi cứ nghĩ anh đã gọi điện cho Greg. Tại sao họ vẫn còn bên nhau?”

“Tôi đã gọi cho Greg.” David dịch chuyển vài tờ giấy ở quanh khi hắn nghĩ thật nhanh. “Tôi

không hiểu tại sao nó không hiệu quả. Có lẽ Cal thấy vui khi ở cùng cô ấy.” Có thể hắn muốn thắng

mười nghìn đô la.

“Nhưng không tình dục,” Cynthie nói.

“Không,” David cầu mong Min vẫn còn bảo thủ. “Họ sẽ không quan hệ đâu.”

“Tôi nghĩ anh đúng,” Cynthie bắt đầu bước qua bước lại. “Nghe có vẻ cô ta chẳng giống loại

phụ nữ làm chuyện đó một cách vội vã, và anh ấy cũng sẽ không thúc ép chuyện đó. Anh ấy có bản

năng tuyệt vời.”

“Chà, hoan hô anh ta,” David nói. “Cô còn muốn gì nữa không?”

Cynthie cúi người xuống bàn. “Tôi muốn anh gọi Min. Mời cô ta đi ăn trưa, mời cô ta đi ăn tối,

trả tiền bữa ăn và giành lại cô ta.”

David nhìn xuống cổ váy của cô ta và lại ghé thăm khe ngực. “Cô cố tình làm thế này, đúng

không?”

Cynthie hít một hơi thật sâu, cằm đanh lại. “David, tôi là một chuyên gia tình yêu đang đánh

mất người đàn ông mà mình yêu. Đây không phải chỉ là chuyện của cá nhân tôi, mà còn là cuộc

sống được mọi người biết đến, là cả cuộc đời tôi. Tôi có một cuốn sách bán chạy đầy tiềm năng

trong tay, biên tập của tôi muốn đặt ảnh cưới của chúng tôi lên trang bìa, tất cả mọi thứ đều đặt

cược vào đó, và tôi sẽ không nhìn nó trôi xuống cống chỉ bởi vì anh quá nhu nhược để giành lại

bạn gái mình.” Cô ta cúi xuống gần hơn. “Tôi sẽ đi khỏi đây nếu anh hứa với tôi là sẽ gọi điện mời

cô ta ăn trưa, và hãy nói cho tôi nghe ai là bạn thân của cô ta. Tôi đã thấy hai người ở quầy bar

hôm thứ Sáu. Một tóc vàng bé nhỏ và một tóc đỏ cao ráo. Họ có thân thiết với cô ta không?”

Mùi nước hoa của cô ta phảng phất bay về phía hắn, rất nhẹ, lời thì thầm của một mùi hương

khiến hắn váng vất. “Cô đang dùng loại nước hoa gì vậy?” hắn cố lờ đi từ “nhu nhược”.

“Một hỗn hợp đặc chế cho tôi,” Cynthie nói, giọng cô ta trầm xuống. “Nó được làm từ những

mùi hương khiến dục tình của đàn ông tăng lên mạnh nhất. Tôi xức nó vì anh đấy, David. Bạn thân

nhất của cô ta là ai?”

David lắc đầu để tỉnh táo lại và trượt ghế của hắn về phía sau, cách xa cô ta. “Trong thứ đó có

gì?”

“Hỗn hợp hoa oải hương và bí ngô.” Cynthie ngồi thẳng người lên. “Tôi cần biết bạn thân của

cô ta. Tôi đang giúp anh, David. Anh muốn cô nàng thống kê quay lại, phải không?”

Cô ta đứng trước mặt hắn, vóc người mình hạc xương mai yểu điệu trong bộ nhiễu đỏ, có mùi

thơm của hoa oải hương và quế, toàn cảnh đó khiến hắn mất một phút để nhớ ra cô nàng thống kê

là ai.

“Tôi thậm chí còn không thích cô,” hắn nói với cô ta. “Tại sao tôi vẫn bị kích thích mạnh thế

này?”

Cô ta đảo tròn mắt. “Bởi vì anh là đàn ông. Bạn của cô ta là ai?”

“Tại sao cô lại muốn biết?”

Cynthie thở ra qua kẽ răng. “Tôi đã bảo anh rồi. Sức hút. Nếu tôi có thể kể cho bạn thân của cô

ta nghe về bệnh lý của Cal với phụ nữ, tôi có thể bảo đảm những người bạn đó thấy rằng họ cần phải

lo lắng, và rồi cô ta sẽ bảo với Min là cô ta ghét anh ấy. Và điều đó sẽ giúp gạt bỏ bước mê đắm. Tất

cả là khoa học, David. Sẽ chẳng có ai bị bóp cổ chết trong hẻm hết đâu.”

“Được rồi,” David vẫn tập trung vào bộ ngực của cô ta. “Cô có mặc gì dưới cái áo đấy không?”

“Nếu tôi cho anh xem, anh sẽ cho tôi một cái tên chứ?” Cynthie nói.

“Ừ,” David nói, biết rõ hắn thật thấp kém, thảm hại, nhưng không thèm quan tâm.

Cynthie cởi hai nút áo vest và đẩy mở áo ra. Áo lót lụa đỏ của cô ta hợp màu với lớp vải lót của

bộ vest, và bộ ngực là cỡ B hoàn hảo, cao và căng, từ nơi hắn ngồi, là đồ thật.

“Ôi Chúa ơi,” David cứng người trên ghế.

“Đúng vậy,” Cynthie cài lại nút áo. “Giờ thì cho tôi tên.”

“Tóc đỏ,” David nói. “Liza Tayler. Cô ta nghĩ rằng dẫu có thế nào đi nữa thì tất cả đàn ông đều

là lũ khốn.”

“Cô ta đúng,” Cynthie nói. “Gọi điện mời Min ăn trưa đi.”

Rồi cô ta bước ra ngoài và David đưa mắt nhìn theo, dư ảnh bộ ngực hoàn hảo kia in đậm trên

võng mạc của hắn, cố tự bảo rằng hắn đang làm điều đúng đắn bởi vì phải có ai đó ngăn Cal

Morrisey lại. Và cứu Min, điều đó cũng quan trọng.

“Rất nóng bỏng,” giọng của tay trợ lý vọng vào từ ngưỡng cửa. Anh ta khịt khịt mũi ngửi. “Ôi.

Đây có phải là nước hoa của cô ấy không?”

“Phải,” David nhấc điện thoại lên. “Lưu huỳnh đấy. Đừng có để cô ta vào đây lần nữa.”

Lúc tám giờ tối hôm đó, Liza đang ngồi với Tony và Roger trong quán The Long Shot chờ

Bonnie và Min quay lại từ phòng vệ sinh thì Tony nói, “Ừ, ồ” và ngoảnh mặt khỏi quầy bar.

“Gì thế?” Roger nhìn theo ánh mắt của anh. “Ồ.” Anh nhún vai. “Cô ta rõ ràng đang ở bên kia

phòng.”

“Cô nào?” Liza nheo mắt nhìn qua luồng ánh sáng mờ mịt. Một cô gái tóc nâu thơ thẩn ở quầy

bar, trông có vẻ sang trọng, mảnh khảnh và buồn chán trong khi anh chàng cạnh cô ta cố tán tỉnh.

“Bạn gái cũ à?”

“Không,” Tony nói khi Bonnie quay lại từ phòng vệ sinh. “Anh không hẹn hò với người điên.

Chà, cho đến khi gặp em.”

“Anh đã hẹn hò với đồ điên đó ư?” Bonnie thích thú hỏi Roger khi ngồi xuống.

“Không, không, Cal, không phải anh,” Roger gần như ngã khỏi ghế. “Anh hiếm khi hẹn hò.”

“Không sao mà, anh yêu.” Bonnie vỗ đầu gối anh. “Anh được phép hẹn hò mà.”

“Anh không muốn hẹn hò,” Roger nói và Tony đảo tròn mắt.

“Vậy ra đó là bạn gái cũ của Cal.” Liza đứng dậy. “Tớ sẽ quay lại ngay.”

“Chờ đã,” Tony nói và tóm lấy cánh tay cô. “Tại sao em lại quan tâm đến đời sống tình cảm

của Cal?”

“Anh ta đang hẹn hò bạn thân của em,” Liza cố làm ra vẻ thật ngây thơ. “Em chỉ tò mò tí thôi.”

“Ý của anh khi nói không hẹn hò,” Roger nói với Bonnie, “nghĩa là không hẹn hò với bất cứ ai

trừ em.”

“Em thực sự không mong muốn chế độ một một vào buổi hẹn thứ Ba đâu,” Bonnie nói.

“Đồng ý,” Roger nói. “Nhưng dẫu sao nó cũng tồn tại rồi.”

“Anh sẽ phải trói em bằng xích hả?” Tony nói với Liza. Anh dừng lại để cân nhắc suy nghĩ ấy

một lúc rồi lắc đầu. “Quên xích đi. Tránh xa Cynthie ra. Cô ta bị tâm lý học ám ảnh. Chắc hẳn bởi vì

cô ta là nhà tâm lý học, nhưng dẫu vậy, cô ta vẫn nảy sinh ra những ý nghĩ vô cùng điên rồ.”

“Cô đã phân tích anh hả?” Liza ngoái lại nhìn sang bên kia quầy bar.

“Việc không hẹn hò với ai khác chỉ là cho anh, tất nhiên là thế,” Roger nói với Bonnie. “Em

không buộc phải hẹn hò một mình anh. Trừ phi là em muốn thế.”

Tony lắc đầu. “Cô ta có lý thuyết bốn giai đoạn tình yêu điên rồ mà cô ta nghĩ là sẽ giải thích

được mọi mối quan hệ tình cảm.”

“Ồ,” Liza bối rối.

“Một lý thuyết thật ngu ngốc bởi vì chính thuyết hỗn mang mới giải thích được các mối quan

hệ,” Tony đẩy cô ngồi lại xuống ghế.

“Gì cơ?” Liza cố giật tay ra.

“Quan hệ của loài người, cũng giống như thời tiết vậy, không thể dự đoán trước,” Tony giữ chặt

và Liza ngồi xuống lại để giảm bớt sức ép trên cánh tay. “Lấy ví dụ, Min và Cal. Cal là một hệ thống

động học phức tạp đang cố giữ trạng thái ổn định bằng cách không hẹn hò.”

“Hiện giờ anh ta không hẹn hò sao?” Liza nói.

“Không,” Tony nói. “Em có tin được không? Độc thân khiến cậu ấy bất ổn. Anh chàng đó

không giỏi sống độc thân. Rồi cậu ta gặp Min, sự xáo trộn trong môi trường của cậu ấy. Cậu ấy bắt

đầu di chuyển ngẫu nhiên do sự xáo trộn ấy, cố tìm sự ổn định, nhưng cậu ấy đã bị kẹt trong vùng

hấp dẫn của cô ấy, và bắt đầu hú họa thăm dò ở rìa vùng đất ấy, không bao giờ lặp lại một chỗ

nhưng vẫn bị mắc vào cuộc sống của cô ấy. Cô ấy chính là sức hút lạ.”

“Ừ hữ,” Liza nói. “Và tất cả những điều đó có gì tốt?”

Tony cúi gần hơn. “Cynthie nghĩ rằng các mối quan hệ đi theo một khuôn mẫu và em có thể

dự đoán chúng. Nhưng làm sao em có thể? Con người rất phức tạp, sự xáo trộn trong cuộc sống của

họ cũng rất phức tạp, và lực hấp dẫn trong cuộc sống của họ cũng phức tạp. Con người rơi vào lưới

tình chỉ đơn thuần là thuyết hỗn mang.”

“Được rồi,” Liza vẫn bối rối.

“Đó là lý do khiến Cynthie bị điên,” Tony thả cô ra. “Cô ta nghĩ tình yêu có thể phân tích và

giải thích được. Nó không thể.”

Liza ngồi lại và lần đầu tiên đánh giá Tony. Không hiểu sao trông anh không còn đần độn nữa.

Và không phải là vì cái thuyết hỗn mang chết dẫm gì gì đó, mà là bởi anh thích thú với những gì

anh đang nói. Khi anh ấy quan tâm, anh ấy thông minh.

“Gì thế?” Tony nói.

“Anh đã từng yêu chưa?” Liza nói.

“Chưa,” Tony nói. “Anh cũng không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra.” Anh cười toe toét với cô. “Nó

sẽ gây ra quá nhiều xáo trộn trong môi trường của anh.”

Liza cau mày. “Vậy vì sao anh không thích Cynthie?”

“Cô ta cố ghim Cal lại. Cô ta phân tích cậu ấy và nghĩ rằng mình biết rõ cậu ấy. Cậu ấy xứng

đáng được đối xử tốt hơn thế. Cậu ấy nên ở cùng ai đó sẵn sàng đối mặt với sự hỗn mang. Không

luật lệ, không điều kiện, không lý thuyết, không có những tấm lưới an toàn. Như cách Bonnie ở

cùng với Roger.”

Liza nhìn sang Bonnie đang cười với Roger. “Anh nói đúng. Chúng ta đều xứng đáng với điều

đó.”

“Tốt,” Tony nói. “Vậy nên em không phải nói chuyện với Cynthie.”

Roger nói gì đó, và Tony quay đi để trả lời anh, và Liza đứng dậy đi tới gặp Cynthie.

Khi Liza lách vào ghế và nói, “Chào, tôi là Liza.” Cynthie ngước lên và sững người.

“Chào,” cô ta nói, giọng ngạc nhiên, gần như thể là cô ta nhận ra cô. “Tôi là Cynthie. Chúng ta

có biết nhau không?”

“Không,” Liza nói. “Nhưng bạn trai cũ của cô đang hẹn hò với một cô bạn của tôi. Hãy kể cho

tôi nghe mọi thứ cô biết về Cal Morrisey.”

Mười lăm phút sau, Liza ngồi dựa lưng ra sau và nghĩ, Thuyết hỗn mang cái của khỉ, Calvin

Morrisey đã thành khuôn mẫu rồi. “Tôi đã biết chuyện đó,” cô nói với Cynthie. “Tôi đã biết hắn sẽ

làm tan vỡ trái tim cậu ấy mà. Hắn làm thế bao nhiêu lần rồi?”

Cynthie nhún vai. “Một tối tôi đang ở một bữa tiệc sau khi chúng tôi chia tay, và tôi bắt đầu

nói chuyện với một phụ nữ đã từng hẹn hò với anh ấy. Rồi một ai đó khác ghé qua. Đến cuối buổi

tối, có bốn chúng tôi, cùng một câu chuyện. Một vài tháng, cuộc đời tươi đẹp, cô nghĩ ‘anh ấy là

người đó’ và rồi anh ấy hôn má cô, nói ‘Hãy sống tốt nhé’ rồi bỏ đi.”

“Cô đùa à,” Liza nói. “Và không có ai săn đuổi anh ta bằng một cái gậy nạy lốp xe à?”

“Cô không thể,” Cynthie nói. “Cô sẽ nói gì chứ, ‘Anh đã hẹn hò với tôi hai tháng trời, làm sao

anh dám bỏ tôi?’ Nghe cô sẽ như người điên vậy.” Cô ta nhấp một ngụm rượu. “Và anh ấy không cố

tình làm thế,” cô ta thêm vào, gần như là lần thứ một nghìn.

“Cô biết đấy, tôi không quan tâm,” Liza nói. “Tôi chỉ không muốn anh ta làm tổn thương

Min.”

“Có thể họ không nghiêm túc lắm đâu,” Cynthie nói. “Họ có điểm gì chung không?”

“Tôi có thể nói là không,” Liza nói.

“Họ có thoải mái khi ở bên nhau không?”

“Không,” Liza nói. “Phần lớn là họ cãi nhau.”

“Họ có chia sẻ bí mật không? Chuyện đùa chẳng hạn?”

Liza lắc đầu. “Họ không biết rõ về nhau.”

Cynthie vẽ ngón tay quanh ly rượu. “Cô có thích anh ấy không? Ý tôi là, cô đã bảo Min là cô

không thích anh ấy chứ?”

“Chết tiệt, có,” Liza nói. “Bonnie và tôi đều đã cảnh báo cậu ấy.”

“Hừmmm.” Cynthie mỉm cười với Liza. “Anh ấy đã đặt tên thân mật cho cô ấy chưa?”

“Một cái tên thân mật?” Liza cố nhớ lại. “Thỉnh thoảng hắn có gọi cậu ấy bằng họ. Chưa bao

giờ theo kiểu ‘tình yêu của anh’ hay ‘búp bê bé bỏng.’”

“Thế còn cô ấy?” Cynthie lại dò hỏi. “Cô ấy có tên thân mật cho anh ta không?”

“Quái vật,” Liza nói. “tôi không nghĩ cái tên đó bộc lộ sự trìu mến.”

Cynthie cười lớn. “Vậy thì tại sao cô ta lại hẹn hò với anh ấy?”

“Tôi không chắc cậu ấy đang hẹn hò với anh ta,” Liza nói. “Nhưng tôi nghĩ chỉ là chuyện sớm

muộn thôi. Tôi cho là cậu ấy sắp đổ dù cho cậu ấy không muốn thế.”

Cynthie im bặt.

“Và điều đó khiến tôi lo lắng,” Liza nói. “Cậu ấy là một người tuyệt vời, cậu ấy không đáng bị

đùa giỡn. Cô có thể cho tôi vài chỉ dẫn về phương thức anh ta hành động không?”

Cynthie ngồi thẳng người lên và gật đầu. “Chắc rồi. Anh ấy đã tặng bạn cô cái gì chưa?”

“Anh ta chỉ mới biết cậu ấy có một tuần,” Liza nói. “Tôi không...” Cô ngừng nói khi Cynthie lắc

đầu.

“Nếu anh ấy có ý định nghiêm túc, anh ấy sẽ tặng cô ấy cái gì đó. Anh ấy sẽ tìm ra xem cô ấy

muốn gì nhất, và sẽ đảm bảo là cô ấy nhận được nó. Anh ấy phải như thế, vì mẹ mình mà anh ấy

mới cư xử kiểu đấy.”

“Mẹ anh ta ư?” Liza nói.

“Bà ta rất lạnh lùng,” Cynthie nói. “Anh ấy chỉ biết tình yêu có điều kiện. Nên anh ấy áp dụng

khuôn mẫu đó với mọi phụ nữ mình gặp, cố giành được tình yêu của người đó. Và khi anh ấy đạt

được rồi, khuôn mẫu tan vỡ. Bởi vì nếu cô ta yêu anh ấy, cô ta sẽ không phải một hình mẫu của mẹ

anh ấy nữa, và anh ấy đi tiếp, để làm cho ai khác yêu mình.”

“Anh ta bị hội chứng Oedipus ư?” Liza bàng hoàng.

“Không,” Cynthie nói. “Bà ta chỉ tạo nên khuôn mẫu. Anh ấy không yêu bà ta.”

“Điều đó có nghĩa là Min càng từ chối hắn...” Liza nói.

“Thì anh ấy càng theo đuổi cô ấy dữ hơn,” Cynthie nói, mọi dấu vết thích thú đều biến mất.

“Anh ấy không thể dừng được. Anh ấy thậm chí còn không biết mình như thế. Cô ấy có sưu tập gì

không?”

“Quả cầu tuyết,” Liza nói và rồi khi Cynthie cố giấu sự coi khinh của mình, cô thêm vào, “Đó

không phải lỗi của cô ấy. Đó là do một món đồ gia đình vượt quá tầm kiểm soát.”

“Anh ấy sẽ mua cho cô ta một quả cầu tuyết,” Cynthie nói. “Và đó sẽ là quả hoàn hảo nhất,

kiểu mà cô ấy đã đánh mất, luôn muốn có hay có thể thậm chí còn không biết đến cho đến khi anh

ấy tặng cho cô ấy. Và khi anh ấy làm thế, cô nên lôi cô ấy ra thật nhanh, nếu không tất cả sẽ kết

thúc ngoại trừ nước mắt.”

“Quả cầu tuyết,” Liza nhìn lại bàn nơi Cal vừa nhập hội sau khi đi làm về muộn.

“Anh ấy không phải người xấu,” Cynthie lại nói. “Anh ấy không hề cố tình làm tổn thương ai.

Anh ấy chỉ bị...”

“Tâm thần khi anh ta làm tổn thương phụ nữ chỉ vì bà mẹ của anh ta,” Liza nói. “Tôi nghĩ đó

cũng là câu chuyện của Norman Bate.”

“Anh ấy sẽ không bao giờ làm đau cô ấy về thể chất,” Cynthie sửng sốt.

“Chà, hắn cũng sẽ không làm cậu ấy đau vể mặt tinh thần,” Liza nói. “Cảm ơn rất nhiều, tôi

trân trọng điều này.”

“Vinh hạnh của tôi,” Cynthie nói. Liza nghĩ, Vinh hạnh của cô? Và hẳn cô phải nhìn cô ta một

cách kỳ quặc, bởi vì Cynthie thêm vào, “Được giúp. Đỡ. Bạn của cô.” Cô ta nhìn xuống cốc rượu của

mình. “Tôi không muốn cô ấy bị tổn thương.”

“Cả tôi cũng vậy,” Liza nói, đoạn quay lại với những người khác.

Khi cô quay lại bàn, Tony đang nói với Min. “Tôi không tin chuyện đó.”

“Tin đi,” Min nói. “Có nhiều cách nhận biết lắm.”

“Biết gì?” Liza ngồi xuống cạnh Tony nhưng vẫn trông chừng Cal.

“Liệu một chàng trai có xứng đáng được hẹn hò sớm trong trò chơi không,” Min nói. “Bọn

mình đang nói về những bài kiểm tra cũ chúng ta dùng ở đại học.”

“Những bài kiểm tra,” Cal ngả đầu ra sau và nhắm mắt lại. “Tôi ghét các bài kiểm tra.”

“Như thế nào?” Tony hỏi Liza.

Liza nhún vai. “Như là bạn đề nghị anh ta xem một cuộn video.”

“Cái này hay đây,” Tony. “Băng video rất hay.”

“Và bạn cho anh ta xem phim Say anything,” Bonnie nói.

“Phim con gái,” Tony nói.

“Anh đã trượt bài kiểm tra cả trước khi nó bắt đầu,” Liza nói.

Bonnie tiếp tục. “Và rồi bạn đợi cho đến khi anh ta xem cảnh John Cusack đẩy hết thủy tinh

vỡ ra khỏi đường đi của Skye.”

Liza nhìn thấy Cal cười toe toét với Min, và Min lắc đầu với Cal. Bí mật, cô nghĩ, và hơi ngồi

thẳng người lại trên ghế.

“Và rồi sao?” Tony nói.

“Và nếu anh nói...” Bonnie nhấn mạnh giọng xuống. “‘Cái quái gì thế? Cô ta đang đi giày, cơ

mà?’ là anh tiêu đời.”

“Chà, đúng vậy mà,” Tony tức giận.

“Nhưng chúng là giày hở mũi,” Roger nói.

“Anh có thêm điểm cộng vì đã chú ý rằng chúng là giày hở mũi,” Bonnie bảo anh.

“Tuyệt,” Tony nói. “Anh chàng tôn sùng bàn chân có thêm điểm cộng.”

“Được rồi, Minnie,” Cal nói với Min, “anh chàng đó nói thế và rồi điều gì xảy ra?”

Minnie? Liza nghĩ và chờ Min nổi cơn tam bành với anh ta.

“Tôi sẽ bị ốm với một thứ bệnh có thể lây lan được,” Min cố không mỉm cười.

“Ốm thế nào?” Cal cười toe toét với cô.

Quỷ tha ma bắt, Liza nghĩ.

“Sẽ có nôn ọe,” Min cười đáp lại.

“Và trong trường hợp của anh, em sẽ nôn lên giày của anh,” Liza nói với Tony, thấy cần phải la

hét một ai đó.

“Điều gì xảy ra với anh?” Roger hỏi Bonnie.

“Những điều tuyệt diệu,” Bonnie khoác lấy cánh tay anh.

“Tớ ghét cậu,” Tony nói với Roger. “Cậu luôn đi qua những khúc quanh một cách ngon lành.”

Min bật cười và Cal nhìn theo, trong khi Liza nghĩ, Ôi không. Anh ta trông giống một anh

chàng có mục tiêu, và cô biết mục tiêu đó là gì. Tôi mà tóm được anh cùng một quả cầu tuyết, anh

bạn ạ, cô nghĩ, thì anh toi rồi đấy.

Cal liếc qua nhìn cô và sững người lại. “Sao thế?” anh hỏi.

“Không có gì,” Liza cố tình mỉm cười lại với anh. “Hoàn toàn không có gì.”

“Ai là người phụ nữ may mắn tối nay thế?” Shanna nói khi Cal đi tới quầy bar để rót đầy lại cốc

rượu.

“Không cô nào cả,” Cal nói. “Anh đang nghỉ ngơi. Elvis thế nào rồi? Vẫn hát bài ‘She’ liền tù tì

hả?”

“Đừng chỉ trích Elvis. Nếu ông ấy là con gái, em sẽ cưới ông ấy.” Cô nghển cổ lên để nhìn qua

Cal. “Em thấy anh em Ngu ngốc và hai cô gái. Để em đoán xem. Tóc đỏ mảnh mai cao ráo là của

anh.”

“Không,” Cal nói. “Rót đầy cốc cho tất cả bọn họ, Scotch cho anh.”

Shanna nhìn qua vai anh lần nữa. “Anh với cô tóc vàng bé nhỏ mặc đồ xanh dương ư? Đối với

em, cô ấy trông hơi đờ đẫn.”

“Đừng có nhầm,” Cal nói. “Nhưng không, cũng không phải cô ấy. Cô ấy là của Roger.”

“Vậy thì ở…” Shanna bắt đầu.

“Chào,” giọng Min vang lên từ sau lưng anh, và anh quay lại, vô thức mỉm cười. “Tôi hoàn

toàn hiểu nhu cầu tán tỉnh cô pha rượu của anh, nhưng Tony cử tôi đến đây để nhắc anh nhanh

lên.”

Shanna dựa người vào quầy bar và chìa tay ra với Min. “Chào, tôi là Shanna, hàng xóm cạnh

nhà Cal.”

Min trông có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn bắt tay lại. “Tôi là Min.” Cô lưỡng lự, và rồi dựa vào

quầy bar. “Tôi có thể hỏi cô vài điều riêng tư không?”

“Ồ, cứ hỏi đi,” Shanna nhìn sâu vào mắt cô.

“Thứ lỗi cho tôi?” Cal nói, không chắc anh nên tức giận hay