← Quay lại trang sách

Chương 11 .

David giữ đầu Min trong tay quá chặt khiến cô không thể thoát thân, nên cô rụt tay lại để tát

hắn, nhưng chưa gì hắn đã giật ra và gào lên trước khi cô kịp hoàn thành cú đánh.

Ở dưới chân hắn, Elvis gầm gừ, vuốt chân trước cắm phập vào ống quyển David.

Min chùi miệng khi David đá Elvis khỏi chân hắn. “Chà, thật ghê tởm. Như tôi đã nói, đi mà

tìm một người phụ nữ phù hợp với tiêu chuẩn bạn đời của anh và cưới cô ta đi. Tôi có một chú mèo

hung hăng, và giờ đây lúc nào tôi cũng sẵn sàng bộc lộ bản tính xấu xa trong người ra, nên anh sẽ

không bao giờ sống sót được ở đây đâu.”

“Anh xin lỗi,” David nói. “Chỉ là anh quá khao khát có được em.”

“Phải rồi,” Min nói. “Làm thế lần nữa và tôi sẽ phun Mace vào mặt anh đấy. Giờ thì ra ngoài

mau.”

“Hãy hứa với anh là em sẽ không gặp lại Cal Morrisey nữa,” David dây dưa, còn Elvis cúi đầu

xuống trên thành tràng kỷ và gầm gừ.

“Không, David, tôi sẽ không hứa gì với anh cả.” Min chỉ ra cửa. “Ra đi, không thì tôi sẽ xin

lệnh cấm lại gần đấy.”

“Ít nhất hãy nghĩ về chuyện đó,” David cò cưa.

“Không,” Min thẳng thừng đáp và đẩy hắn ra cửa. Khi đã đóng sầm cửa lại sau lưng hắn, cô

nhìn Elvis, giờ đang duỗi người trên thành tràng kỷ, đầu để gần với cái đài nó yêu. Nó dò dẫm cái

đài cho đến khi chạm vào nút bật, và bài “Heartbreak Hotel” vang lên từ hai bên loa.

“Tắt nó đi,” Min nói và rồi nhớ ra cô đang nói chuyện với một con mèo. Cô đi tới vặn nhỏ âm

thanh xuống. “Mày thật kỳ lạ đấy, Elvis.”

Elvis ấn nút lên hết lần này đến lần khác cho tới khi bật trúng bài “Love me tender (1)”.

“Chà, mọi chuyện có thể tệ hơn,” Min nhìn nó nằm ườn ra trên thành ghế của cô. “Mày có thể

thích nhạc trong các bộ phim của Julia Roberts.”

Đuôi của Elvis bắt đầu ngoe nguẩy theo điệu nhạc, Min bỏ cuộc và đi kiếm băng gạc.

Ngày thứ Ba Cal cũng không gọi điện, và tối đó, khi Min đang tự chúc mừng bản thân là cuối

cùng cô cũng thoát khỏi anh và cảm thấy thật tồi tệ về chuyện đó thì có người gõ cửa nhà cô. Cô

khuấy lại món gà sốt rượu vang lần nữa rồi ra mở cửa, cầm lấy chai Mace trên đường đi ra. Sau bốn

mươi tám giờ và không có cú điện thoại mình mong chờ, cô đang hy vọng đó sẽ là một tên trộm để

cô có thể giải tỏa chút căng thẳng. Nhưng khi cửa mở ra, Cal đang dựa vào khung cửa, tay mang

một túi xách từ quán Emilio như thường lệ và một cái khác, túi đồ nhỏ hơn, sắc mặt có vẻ mệt mỏi

hơn bất cứ khi nào cô từng thấy. Cổ áo sơ mi anh mở khuy, hai đầu cà vạt vắt lơ lửng, ống tay áo

xắn lên. Anh trông lôi thôi lếch thếch và là người quyến rũ nhất cô từng biết, tim cô chao đảo chỉ

bởi vì cô vui mừng đến chết đi được khi anh đứng đó.

Anh nói, “Chào,” rồi nhìn thấy chai Mace. “Em chỉ cần nói không là được,” anh liền bảo, và cô

mở cửa rộng hơn. Anh bước vào, hôn lên trán cô. Cô tựa vào anh vì trông anh thật vững chãi và vì

cô quá vui mừng khi được gặp anh. Thế rồi, trong cơn bốc đồng, cô rướn người lên và dịu dàng hôn

anh, một nụ hôn kiểu xin-chào-anh-khỏe-không mang đến cảm giác như đó chính là điều đúng

đắn phải làm.

Khi cô lùi lại, Cal trông sững sờ.

“Gì thế?” cô nói. “Đó là một nụ hôn bạn bè.”

Anh lắc đầu và dùng vai đóng cửa lại.

“Nó thật... tuyệt. Đây.” Anh đưa cho cô cái túi đồ nhỏ. “Anh đang tán tỉnh. Em có quà.”

Min nhận lấy cái túi và cảm thấy chán hẳn. “Hôn tệ lắm à? Em đã làm sai à?”

“Không.” Anh cười toe toét như thường lệ với cô. “Em không thể thực hiện nó sai được.” Rồi

nụ cười của anh nhạt dần. “Chỉ có điều đây là lần đầu tiên.”

“Ồ, làm ơn đi,” Min nói. “Chúng ta đã hôn nhau nhiều lần rồi.”

“Anh đã hôn em nhiều lần rồi,” Cal vứt áo khoác lên ghế bành khi đi tới đặt cái túi của quán

Emilio lên bàn. “Đó là lần đầu tiên em hôn anh. Mùi gì thơm thế?”

“Gà sốt rượu vang,” Min nói. “Em nghĩ em đã học được rồi. Ý anh là gì, đó là lần đầu tiên ư?

Em...” Giọng cô nhỏ dần khi cô nghĩ đến điều đó. Anh nói đúng. Luôn là anh hôn cô.

“Đừng lo lắng về chuyện đó,” Cal nói khi anh quay lại với cô. “Vậy…” Min thả rơi túi đồ, kiễng

chân lên và hôn anh lần nữa. Lần này cô gửi gắm trong nụ hôn mọi thứ mình có. Dòng chảy cảm

xúc khiến cô mê mụ và cô tóm chặt lấy áo anh để giữ mình đứng vững, và anh ôm cô, hôn lại cô cho

đến khi cô nóng bừng và run rẩy.

“Đó là hai,” Cal thở hổn hển. “Không phải anh đang đếm đâu nhé.”

“Nên có thêm nữa,” Min cố hô hấp lại như bình thường. “Ý em là, chúng ta sẽ không làm thế

nữa, nhưng em đáng ra không nên bắt anh làm hết mọi chuyện.”

“Anh không để tâm đâu,” Cal kéo cô lại gần hơn và cô biết mình nên lùi lại, nhưng cô không

muốn bởi cảm giác có anh ở cạnh thật quá tuyệt. “Mặc dù anh cũng thích được thế này.”

“Chỉ là em không muốn anh hiểu lầm,” Min tựa trán vào ngực anh.

“Hiểu lầm cái gì?”

Cô cảm thấy anh lại hôn lên đỉnh đầu cô, và mỉm cười. “Rằng em muốn, anh biết đấy, nữa.”

“Phải rồi,” Cal nói. “Chỉ là bạn bè. Cá thế. Hôn anh nữa đi.”

Min cười toe toét rồi ngẩng đầu lên. “Không tính nếu anh bảo em làm.”

“Lúc nào cũng tính,” Cal nói và hôn cô, còn cô để bản thân mình chìm đắm vào trong anh cho

đến khi cô mất hết ý niệm về thời gian và tất cả mọi thứ, ngoại trừ cảm giác có anh bao bọc cô. Rồi

anh ngẩng đầu lên để hít thở và nói, “Có lẽ anh hiểu lầm mất rồi.”

“Không,” Min lùi lại. “Đừng làm thế. Hãy quên là những chuyện vừa rồi đã xảy ra đi.” Cô giơ

chai Mace lên. “Em có Mace đấy.”

“Phải rồi,” anh nói và buông cô ra rồi ngồi phịch xuống tràng kỷ. “Elvis, bạn cũ, mày dạo này

thế nào?” Anh vươn tay ra để gãi gãi sau tai Elvis và Min suýt định bảo anh “Đừng,” khi nhớ lại

chuyện xảy ra với David. Nhưng Elvis ngửa đầu lên để Cal có thể chạm vào gần hơn và rên lên tán

thưởng. “Em biết đấy, nó là một con mèo rất dễ thương.”

“Em biết.” Min cố làm yên trái tim đang đập thình thịch của mình khi Elvis lăn ngửa ra sát

chân anh. “Em không biết làm sao em có thể sống nếu thiếu nó.” Cô cầm cái túi mình vừa làm rơi

lên và đi tới ngồi cạnh Cal trên tràng kỷ. “Đó, em đã nghe về chuyện này,” cô mở túi ra. “Anh sẽ

tặng em thứ gì đó mà em thậm chí còn không biết là mình cần.”

“Ý em là gì, em nghe nói là sao?” Cal hỏi lại, nhưng Min đang kéo một hộp giày ra và lờ anh

đi.

“Em có sở thích vô cùng riêng biệt với giày dép,” cô lắc đầu. “Khả năng xảy ra thảm họa ở đây

là cực kỳ lớn.”

“Anh sống với rủi ro mà,” Cal nói.

Min mở hộp ra. Bên trong là đôi giày đế mỏng có gót kiểu Pháp mà cô ưa thích, nhưng chúng

phủ đầy lông trắng. “Cái quái gì thế?” miệng nói vậy nhưng khi kéo đôi giày ra, cô thấy hai mặt thỏ

trên phần mu bằng lông. “Anh tặng em giày thỏ đi trong nhà ư?” cô giơ chúng lên. Con thỏ nhìn

cô, ngô nghê và đáng yêu. “Giày hở mũi mặt thỏ đi trong nhà ư? Thật không thể tin được.”

“Anh biết,” giờ Cal đang gãi bụng Elvis. “Trong đó có cả đĩa nhạc nữa.”

“Để em đoán nhé,” Min lại thò tay vào trong túi. “Elvis Costello à.” Cô rút đĩa CD ra và đọc

tiêu đề: “Elvis Presley, năm mươi bài tình ca hay nhất.” Cô nhìn Cal. “Anh tặng em Elvis Presley.”

“Đó là thứ em thích,” Cal nói, trong khi con mèo lăn ra xa. “Tại sao anh lại tặng em thứ anh

thích?”

“Cậu bé, anh thực sự giỏi chuyện này đấy,” Min lại nhìn những con thỏ. “Em yêu đôi giày này.”

“Tất cả mọi phụ nữ đều cần giày thỏ,” Cal cầm lấy một chiếc. “Đặc biệt là những phụ nữ có

ngón chân như em.” Anh thò tay xuống, nhấc bàn chân cô lên rồi tháo tất ra, và Min ngọ nguậy

những ngón chân sơn móng hồng đột ngột bị lạnh với anh. “Những ngón chân rất nóng bỏng,

Minnie,” anh xoa ngón tay cái dọc gan bàn chân cô.

“Buồn,” Min cố rụt chân lại, nhưng anh đã xỏ chiếc giày vào trước khi cô kịp cử động. Cô nhắm

mắt lại và thở dài trước cảm giác tuyệt vời của lớp lót lông thú trên da mình. “Ôi, thật tuyệt vời,” cô

thốt lên rồi lại nhìn xuống bàn chân mình và ngọ nguậy ngón chân dưới miệng con thỏ. “Chúng

thật tuyệt quá.”

“Anh biết,” Cal thả chân cô ra.

Min tháo chiếc tất kia ra và nhét chân vào chiếc giày thỏ còn lại. “Anh là thiên tài về chuyện

này. Em sẽ chờ tới lúc anh về mới bật CD lên để anh khỏi phải chịu đựng.”

“Anh thích Elvis,” Cal bắt đầu nói, nhưng con mèo đã bò xuống đằng tay vịn trên ghế, và giờ

nó đang đẩy cái gì đó ra khỏi bàn máy khâu ở cuối trường kỷ.

“Này.” Cal cúi xuống để lấy lại vật đó. “Cẩn thận, mèo, mày sẽ…” Anh dừng lại khi nhặt vật nọ

lên. “Tại sao em lại có một bức tượng tháp Eiffel?”

“Tối qua có người đã mang cho em một quả cầu tuyết tháp Eiffel,” Min quan sát ngón chân

mình ngọ nguậy dưới cằm thỏ. “Elvis đã làm vỡ nó.”

“Hay cho Elvis đấy.” Cal đưa cô cái tháp và cô thả nó vào giỏ rác rồi quay lại để nhìn mấy con

thỏ. “Vậy ai là kẻ ngốc đến mức tặng em một quả cầu tuyết mà không có người nào trong đó thế?

Greg à?”

“Không,” Min vui vẻ nói khi cô nhìn thấy rắc rối lờ mờ xuất hiện. “Anh biết gì không? Em nghĩ

em đã làm đúng món gà.” Cô đứng dậy. Chiếc giày đem lại cảm giác thật tuyệt. Nó vừa vặn tuyệt

đối.”

“Minerva,” Cal hỏi cô. “Em đang giấu anh chuyện gì đó.”

“Rất nhiều chuyện,” Min bỏ lửng và đi ra bếp, tập trung vào cái cách đôi giày gõ lên sàn nhà

bằng gỗ cứng của cô. “Có thể em sẽ không bao giờ cởi đôi giày này ra nữa.”

Đằng sau cô, bài “Love me tender” bắt đầu nổi lên, và giọng Cal vọng ra từ tràng kỷ. “Con mèo

biết cách bật đài sao?”

“Nó biết nút bật,” cô nói với lại. “Và thật không may, cả nút lặp lại. Tối qua em đã nghe ‘Love

me tender’ bốn lần trước khi em bỏ cái đĩa CD ra.” Cô đảo lại thịt gà, nếm thử và nghĩ, Mình nghĩ

là nó đây rồi. Cô mỉm cười một mình và nếm thử lần nữa để cho chắc trước khi cô gọi với ra, “Em

nghĩ anh nên nếm thử cái này.”

“Anh sẽ thử,” giọng Cal vang lên ngay phía sau cô. “Nhưng trước tiên hãy nói cho anh nghe

xem cái này thuộc về ai.”

Cô quay lại và thấy anh giơ chiếc cà vạt của David lên.

“Anh đã lấy nó từ chỗ nào vậy?” cô hỏi.

“Elvis vừa chơi đùa với nó,” Cal đáp.

Cô lấy cái cà vạt xuống và thả vào thùng rác trong bếp. “Nó thuộc về ai không phải việc của

anh.”

“Anh biết,” Cal nói.

“Anh không thể ghen tị,” Min nói.

“Và, dù anh thấy vô cùng kinh tởm, anh có ghen tị,” anh khoanh tay lại. “Được rồi, anh không

có quyền hỏi.”

“Đúng thế.”

“Vậy đó là ai?”

Cô dựa vào bếp và nhận ra mình vui khi anh ghen. Mày loạn lắm rồi đấy, cô tự nhủ.

“Minnie,” Cal sốt ruột.

“Bạn trai cũ của em. Anh ta đã ghé qua và cầu hôn.”

“Hắn đã làm thế à?” Cal có vẻ bình tĩnh, nhưng cằm anh siết chặt lại.

“Phải,” Min thấy thích thú. “Anh ta đã mang cái chặn giấy đó đến bởi vì bọn em sẽ đi trăng

mật ở Paris.”

“Hắn rất biết suy nghĩ đấy,” Cal đay nghiến từng từ một.

“Không hẳn.” Min đứng thẳng người dậy. “Em không muốn đi trăng mật ở Paris.”

“Em có nói thế với hắn không?”

“Không,” sự kiên nhẫn của Min đã đến giới hạn. “Em đã bảo anh ta là em không muốn cưới, và

rồi đá anh ta ra.”

“Ừ hữ,” Cal nói.

“Chỉ thế thôi,” Min nói. “Rồi anh ta đi.”

“Không phải.”

“Em bảo đảm với anh…”

“Hắn đã bỏ cà vạt lại, Min.”

“Tức là?”

“Tức là hắn ta đã bỏ nó lại để có thể quay lại lấy nó.”

“Điều đó...” Min nghĩ về chuyện đó. “... hoàn toàn có thể.”

“Đưa anh cái cà vạt,” Cal bảo cô.

“Để làm gì?” Min tức giận.

“Để anh có thể chuyển phát nó lại cho tên khốn đó vào ngày mai,” Cal nói. “Hắn là ai?”

“Anh mất trí rồi hả?”

Cal nhắm mắt lại. “Ừ.”

“Được đấy,” Min nói. “Bước đầu tiên để giải quyết vấn đề của anh là thú nhận anh có vấn đề.”

“Đừng gặp lại hắn nữa,” Cal nói, như một lời đề nghị, không phải một mệnh lệnh.

“Em sẽ không gặp nữa. Em thậm chí còn không thích anh ta mấy.”

“Anh có thể trả lại cái cà vạt chứ?” Cal giơ tay ra.

Min nhặt nó ra khỏi giỏ rác. “Đây. Tên anh ta là David Fisk. Anh ta điều hành một cô…” Cô

ngừng lại khi thấy vẻ mặt Cal. “Gì thế?”

“Bạn trai cũ của em là David Fisk à?” Cal hỏi lại, và Min nhớ đến vụ cá cược.

“Phải,” cô giả vờ. “Anh biết anh ta à?”

“Ừ,” Cal nói. “Anh ta…” Anh ngập ngừng và cô chờ đợi. “Anh ta là một khách hàng.”

“Ồ,” Min nghĩ thầm, Vụ cá cược, anh ấy sẽ không nói cho mình nghe về vụ cá cược. Quỷ tha

ma bắt nó đi.

Cal vo tròn cái cà vạt lại. “Anh sẽ gửi trả nó cho hắn. Thịt gà thế nào?”

“Em nghĩ nó ngon cực kỳ,” Min cảm thấy tuyệt vọng khi Elvis hát vang về tình yêu thực sự.

“Nó trông tuyệt đấy,” Cal lấy một cái thìa từ máy sấy khô bát đĩa và múc một ít nước sốt. Anh

nếm thử và Min chờ đợi, quan tâm quá mức về những gì anh nghĩ. “Chết tiệt, nó ngon quá,” anh

nhìn cô đầy ngạc nhiên. “Anh nghĩ nó còn ngon hơn cả của Emilio. Em đã làm gì khác à?”

“Phải,” Min nói. “Nhưng đó là bí mật của em. Anh có bí mật, em có bí mật.”

“Anh không có bí mật nào cả,” Cal nói.

“Mình ăn thôi,” Min đành đi ra chuẩn bị bàn khi bài “Love me tender” lặp lại.

Họ nói chuyện trong suốt bữa ăn và khi rửa bát, Min cố không tận hưởng nó, cố nhớ đến vụ cá

cược, nhưng thời khắc ở cạnh anh thoải mái đến nỗi cô cứ luôn quên mất điều đó. Bằng cách nào

đó anh đã âm thầm xuất hiện trong đời Min và hiểu thấu tâm hồn cô, và cô hạnh phúc với điều ấy

dù biết đó là kế hoạch của anh. Mình không có một kế hoạch, cô nghĩ, và điều đó tuyệt vời đến nỗi

cô bỏ cuộc và mỉm cười với anh. Rồi khi anh đi, cô hôn tạm biệt anh không chút dè dặt, thế là anh

dựa vào khung cửa và nói, “Minnie, về cái trò bè bạn này,” khiến cô nhẹ nhàng đẩy anh ra và đóng

cửa lại để khỏi phải thốt lên, “Em ghét chuyện đó, quên nó đi, hãy làm tình với em.”

Bởi vì nếu như thế, cô tự nhủ khi quay lại với Elvis, sẽ rất tệ.

Lúc bảy giờ tối thứ Tư, David đang chỉ mặc mỗi áo sơ mi, cố tìm hai chuyến hàng bị thất lạc và

nghĩ cách đoạt lại Min, người đã từng mang đến cho hắn món salad Caesar (không có bánh mì ăn

kèm) khi cửa văn phòng hắn mở cái rầm và Cynthie đứng đó trong một bộ vest may đo khác, lần

này là màu hồng.

“Ồ, thật tốt khi là cô,” hắn đều giọng.

“Họ vẫn đang hẹn hò.” Cynthie bước vào và đóng cửa lại. “Đáng ra anh phải thực hiện nước cờ

của mình rồi chứ.”

“Tôi đã làm rồi,” David nói. “Cô ấy bảo không. Và tôi có bỏ cái cà vạt lại nhưng Cal đã chuyển

phát nó cho tôi nên trò đó không có tác dụng. Nhưng cô ấy cũng nói cô ấy sẽ không ngủ với anh ta,

nên tôi đang nghĩ đến chuyện nếu chúng ta chờ…”

“Chà, cứ chờ đi. Anh ấy đã đưa cô ta về nhà gặp mẹ anh ấy đấy.”

David ngồi thẳng lên khi khí lạnh tràn vào sống lưng hắn. “Gì cơ?”

“Anh ấy đã đưa cô ta về gặp mẹ anh ấy,” Cynthie lặp lại. “Tôi từng mất đến bảy tháng mới

khiến Cal đưa tôi về ra mắt bố mẹ anh ấy. Còn cô ta chỉ mất có ba tuần. David, tôi sắp mất anh ấy.”

“Mẹ anh ta,” David nói, và nghĩ thầm. Đồ con hoang. Hắn ta sẽ làm mọi việc để thắng

cược.“Cứt thật.” Hắn ngước lên, ngạc nhiên rằng mình đã bật ra thành tiếng.

“Rất tiếc.”

“Không,” Cynthie đứng tới trước mặt hắn. “Anh không tiếc. Anh tức giận.”

“Phải, đúng là thế.” David nghĩ đến Cal Morrisey và càng tức giận hơn. Phải có ai đó ngăn

những kẻ như hắn ta lại. Hắn đứng dậy. “Vậy tôi nên làm gì với chuyện này đây?”

“Đấu tranh vì cô ấy,” Cynthie nói. “Cô ta là bạn gái anh. Giành lại cô ta đi chứ.”

“Tôi đã cố,” David đánh mất một chút nhuệ khí. “Cô ấy thích Cal.”

“Anh là tên khốn bị động nhất tôi từng biết,” Cynthie nói. “Chả trách cô ta chưa bao giờ ngủ

với anh. Anh hẳn là chưa bao giờ mở lời với cô ta.”

“Cảm ơn cô,” David nói. “Một lời khuyên vĩ đại từ một người bị đá sau khi đã đầu tư đến chín

tháng đấy. Việc tỏ ra hung hăng chẳng có ích gì cho cô đâu, cưng ạ. Có lẽ cô mới là người có vấn đề

với việc giận dữ thì có.”

“Anh nghe đây,” Cynthie nói. “Tôi có một thân hình lý tưởng và tôi tuyệt trên giường.”

“Cô biết không, tôi nghi ngờ điều đó đấy,” David đi vòng qua bàn. “Đừng bận tâm đến việc cởi

áo khoác của cô ra lần nữa. Tôi đã nhìn thấy cái quảng cáo đó rồi.”

Cynthie há hốc mồm với hắn ta. “Đồ phải gió nhà anh.”

“Được rồi, chết tiệt thật đấy, Cynthie, cô mong chờ điều gì nào? Cô đến đây rồi gào thét và

chửi bới tôi bởi vì bạn trai cũ của cô đưa người phụ nữ tôi yêu về nhà và ra mắt mẹ anh ta. Nếu cô

muốn dừng chuyện đó lại, thì hãy đi mà giành lấy anh ta. Hãy mở áo khoác của cô trước mặt anh

ta ấy.” David dừng nói và nhắm mắt lại. “Xem này, tôi mệt lắm, tôi khốn khổ và tôi chẳng quan hệ

với ai trong ba tháng rồi. Mang thân hình lý tưởng của cô đến với anh chàng đã làm tình tuyệt hảo

với cô đi. Tôi còn có việc phải làm.”

Khi cô ta không nói gì, hắn mở mắt ra. Cô ta đang cau mày nhìn hắn.

“Họ chưa ngủ với nhau,” Cynthie nói.

“Tôi biết. Vậy không ai có gì cả. Tuyệt. Đi đi.”

“Anh có thể biết điều đó qua cách họ cư xử với nhau,” cô ta nói tiếp và hắn dừng lại. “Tôi vừa ở

quán The Long Shot. Min ở đó với Cal. Tôi đã quan sát họ. Họ chưa làm điều đó. Anh biết là, người

ta chạm vào nhau khác hẳn khi họ đã ngủ với nhau, họ thư giãn, họ...” Cynthie bước một bước lại

gần hơn. “Họ vẫn chưa đi đến bước đó. Chúng ta vẫn có thể giành lại họ. Và tôi biết một thứ thuốc

kích tình tuyệt vời.”

“Phải rồi,” David nói. “Cô mở áo khoác của mình ra.”

“Không,” Cynthie bước đến, gần đến mức cô ta gần như chạm vào hắn. “Sự đau khổ. Nếu niềm

vui không có tác dụng, hãy thử sự đau khổ. Như ghen tuông chẳng hạn. Đó là một dấu hiệu sinh lý,

một ám hiệu đầy sức mạnh. Giờ họ đang trên đường đến quán Emilio, tôi đã nghe họ nói thế.

Chúng ta cũng sẽ tới đó.”

David bước lùi lại và va phải bàn làm việc. “Cynthie, tôi không…”

“Nhưng trước hết,” Cynthie nói. “Chúng ta sẽ làm tình.”

David ngây người.

“Đối với tôi cũng là ba tháng rồi,” Cynthie nói. “Nên chúng ta sẽ làm tình một cách phi

thường, mạnh mẽ, ngọt ngào ở ngay đây, rồi chúng ta sẽ đi ăn tối. Và Cal sẽ biết. Người ta trông

khác hẳn khi họ vừa quan hệ.”

David nuốt nước bọt. “Chà, cảm ơn cô, nhưng tôi không nghĩ nó sẽ…” Cynthie mở nút áo

khoác ra, để lộ một chiếc áo lót bóng loáng màu hồng trong suốt mà nó hẳn sẽ bất hợp pháp ở vài

bang.

“…đạt được bất cứ mục đích gì ngoại trừ việc khiến cả hai chúng ta đều thấy ngớ ngẩn…”

Cô ta thả rơi áo khoác xuống sàn nhà và kéo khóa váy.

“…sau khi cơn chấn động thể xác hời hợt…”

Váy cô ta trượt xuống đôi chân đẹp, và David đang được nhìn ngắm thân hình hoàn hảo nhất

mà hắn từng thấy bằng da bằng thịt. “…lắng xuống,” hắn kết thúc một cách chả ăn nhập gì.

Cô ta tiến đến bên hắn. “Anh sẽ không nói không với tôi.”

“Tôi đoán là không,” David nói và để cô ta kéo mình xuống sàn.

Thật kỳ cục khi có Diana đi cùng cô, Min nhận thấy vậy khi họ ở trong quán The Long Shot.

Như hai thế giới khác biệt va chạm vào nhau. Di nhìn mọi thứ xung quanh với cái nhìn mới mẻ,

mỉm cười rạng rỡ với Shanna, cười thích thú trước mọi thứ Tony nói, quan sát Cal với vẻ tán

thưởng, và hỏi Liza ở đâu, như thể cô muốn toàn bộ những vai diễn trong cuộc sống của Min có ở

đó.

“Làm việc,” Tony nói. “Cô ấy đã quyết định sẽ đổi mới ca đêm ở quán Emilio trước và để ca

trưa lại sau. Tôi đã không gặp cô ấy kể từ lúc cô ấy bắt tay vào việc.”

“Chúng ta nên đến quán Emilio,” Roger nói. “Như thế cậu có thể gặp Liza.”

“Tớ không muốn…” Tony nói, nhưng Min bảo, “Mọi người biết không, đó là một ý kiến hay

đấy. Tớ đói bụng và Di chưa bao giờ tới đó.” Và họ dời gót qua hai khu nhà để đến quán của Emilio.

“Những anh chàng này thật tuyệt,” Di thì thầm với cô. “Em không biết là chị có một nhóm

tuyệt như thế đấy.”

“Chà, chị còn không biết là mình có một nhóm,” Min nói và rồi nhận ra rằng Di đúng, rằng cô

cũng thoải mái với Tony như khi cô ở bên Cal, và rằng từ lâu cô đã chấp nhận Roger như người anh

rể danh dự mà Bonnie sắp biến anh thành như thế.

Liza đón họ ở cửa, trong một bộ váy đen ngắn trông như có giá một triệu đô nhưng chắc hẳn

chỉ tốn của cô mười đô tại một cửa hàng tiết kiệm nằm ở đâu đó. “Chào mừng tới quán Emilio,” cô

nháy mắt với Di. “Em rồi sẽ thích chỗ này.”

“Tôi không biết đâu đấy,” Cal lầm bầm từ sau Min và Di. “Tôi nghe nói phong cách phục vụ ở

đây rất Chanh Chua.”

Di thúc Min bằng khuỷu tay và nói. “Đáng ra chị không được kể cho bất kỳ ai chứ,” rồi Cal

cười toe toét với cô và cô bật cười.

“Cậu bé Quyến rũ,” Min nói.

Brian xuất hiện, ăn mặc không chê vào đâu được, khi Liza dẫn họ tới bàn cạnh cửa sổ. “Xin

chào,” cậu nói. “Tôi là Brian, và tôi sẽ là người phục vụ các bạn tối nay.”

“Brian?” Cal sửng sốt.

“Anh Morrisey,” Brian trừng mắt với anh.

“Đừng để khách hàng ảnh hưởng đến cậu, Brian,” Liza đặt tay cô lên cánh tay cậu. “Nhớ lấy,

cậu khá hơn họ.”

“Vâng, chị Liza,” Brian nói, sự tôn thờ rỉ ra trên từng lỗ chân lông của cậu ta.

“Ôi Chúa ơi,” Cal kêu lên.

“Cậu được tôi cho phép thô lỗ với anh Morrisey,” Liza bảo với Brian.

“Tốt,” Brian nói và lấy quyển thực đơn vỗ mạnh vào sau đầu Cal, làm cho Di bật cười lần nữa.

“Chỗ này là thế nào vậy?” cô nhìn quanh.

“Nhà,” Cal đáp, và Min gật đầu, nhìn cuộc sống của mình qua lăng kính của Di. Đó là một

cuộc sống quá mức tươi đẹp, nhưng bằng cách nào đó nó đã bị mắc vào cuộc sống của Cal. Mình sẽ

làm gì đây khi anh ấy bỏ đi? Ý nghĩ ấy khiến cô lạnh toát, vì cô đã để mọi sự đi xa đến mức này, vì

cô đang trong vòng nguy hiểm đến thế này, và gần như cả bữa ăn, cô giữ yên lặng, nghe Diana trò

chuyện ríu rít với những người khác, nhìn Cal, cà vạt của anh nới lỏng và ống tay áo xắn lên, hoàn

toàn như ở nhà và mỉm cười với cô. Trông anh ngồi đó thật vững chãi, không giống như vẻ mảnh

khảnh thời trang của David, hay hình thể cơ bắp nhờ phòng tập của Greg, mà là cao lớn, mạnh mẽ,

hiện hữu và vô cùng đáng khao khát. Mình có thể nói có với anh ấy trước khi anh ấy ra đi, cô nghĩ

bụng và cảm thấy cả người mình nóng bừng. Và dù biết mình sẽ không bao giờ làm điều đó, cô vẫn

để cho mình mơ một giấc mơ ngắn ngủi được ngã xuống với sức nặng vững chãi của Cal ở bên trên,

bàn tay anh lại đầy khao khát trên người cô, vòng tay cô choàng quanh cơ thể cao lớn của anh. Một

khoảnh khắc bản năng khiến cô khép hờ mắt và cắn môi, và khi cô rũ sạch nó đi, anh đang quan

sát cô, không còn mỉm cười nữa.

“Đến đây và kể cho anh nghe xem em đang nghĩ gì đi, Minerva,” anh dựa sát vào cô.

“Em không nghĩ thế, Calvin,” cô bình tĩnh trở lại.

“Xin chào,” Tony nói, và cả bàn quay sang nhìn nơi anh đang đặt tầm mắt.

David và Cynthie vừa bước vào, mặt ửng hồng. Brian ra dấu mời họ đến một cái bàn như dân

chuyên nghiệp, và David đặt tay lên lưng Cynthie khi đi theo. Cynthie có vẻ không bận tâm.

“Sao hai người đó không đơn giản là mặc một cái áo phông in dòng chữ, ‘Bọn này vừa làm

chuyện đó’ đi cho rồi?” Tony nói.

“Suỵt,” Cal nói. “Đừng làm hỏng khoảnh khắc đẹp đẽ này.”

Min nhìn anh. “Anh không bận tâm à?”

“Sao anh lại thế?” Cal hỏi lại.

“Chà, cô ấy...” giọng Min nhỏ dần đi.

“Là quá khứ,” Cal cắt ngang.

“Được rồi,” Min cố hết sức để không cảm thấy vui mừng về chuyện đó.

“Thế còn David thì sao?” Cal nói.

“Thậm chí còn không phải là quá khứ,” Min nói. “Vì Chúa, anh ta đã mang đến cho em một

quả cầu tuyết tháp Eiffel.”

“Chúng ta nên gửi cho họ một chai rượu vang ngon,” Cal nói.

“Tại sao?” Tony thắc mắc.

“Để họ say xỉn và quay lại giường,” Cal đáp gọn. Anh bắt gặp Liza đang cau mày nhìn mình và

nói, “Giờ thì là gì nào?”

“Không có gì,” Liza nói. “Tôi chỉ đang suy nghĩ.”

“Chà, hãy nghĩ về ai đó khác đi,” Cal nói. “Hãy nghĩ về Tony ấy.”

“Tôi đã hiểu rõ Tony rồi. Anh, tuy nhiên, vẫn là một bí ẩn.”

“Anh là một bí ẩn,” Tony có vẻ bị tổn thương.

“Tối nay muốn làm tình không?” Liza hỏi.

“Có,” Tony đáp dứt khoát.

“Không bí ẩn,” Liza nói và quay lại với Cal. “Anh có điểm yếu nào không?”

“Min,” Cal mỉm cười với Min.

Liza nhắm mắt lại, tỏ vẻ kinh tởm. “Tôi đang cố nghĩ xem liệu mình đã bao giờ thấy anh mất

cảnh giác chưa.”

“Chà, cái lần Bentley đánh bóng vào người tôi ấy,” Cal cho cô đáp án.

“Tôi biết.” Liza đứng thẳng người đằng sau ghế của Cal. “Hát đi. Anh không xấu hổ nhưng anh

sẽ không hát. Sao lại thế?”

“Giọng ca dở tệ,” Cal nói.

Liza nhìn Tony. “Thật à?”

“Không,” Tony nói. “Từ bỏ việc cãi cọ với cậu ấy đi.”

“Anh lo cho bạn anh, em lo cho bạn em,” Liza bảo với anh và quay lại với Cal. “Vậy sao lại

không?”

“Sợ sân khấu,” Cal nói. “Tôi không thể trình diễn ở chỗ công cộng. Quá ngượng ngập.”

“Anh ư? Tôi hẳn không bao giờ có thể đoán ra được điều đó.” Cô khoanh tay lại trước ngực.

“Vậy phải làm gì để khiến anh hát?”

“Một khẩu súng chĩa vào đầu tôi,” Cal nói.

“Liza,” Min kêu lên, khi nhìn thấy một tia sáng trong mắt Liza báo hiệu một điều chẳng tốt

đẹp gì cho bất kỳ ai hết. “Tại sao cậu cứ phải thúc ép chuyện này?”

“Thỏa thuận nhé,” Liza cúi xuống sát vai Cal, kề miệng gần vào tai anh. “Anh hát ngay bây giờ,

ở đây, trước mặt mọi người…”

“Không,” Cal nói.

“…và tôi sẽ không bao giờ nói gì hay làm gì để buộc anh tránh xa Min nữa.”

Cal ngồi lặng im trong chốc lát, và rồi anh hỏi Min, “Cô ấy có giữ lời hứa không?”

“Tất nhiên là cậu ấy có,” Min nói. “Thế không có nghĩa là…”

Cal nhìn lên Liza. “Cô muốn nghe gì?”

“Ồ, tôi để anh chọn,” Liza đứng thẳng người lại. “Nội việc hát không đã đủ hay rồi.”

“Sao cậu lại làm thế này?” Min tức giận với Liza.

“Bởi vì cho đến giờ, mọi chuyện vẫn dễ dàng với anh ta,” Liza vẫn nhìn Cal. “Tớ muốn xem

xem anh ta có chịu cố gắng vì cậu không.”

“Không phải mọi chuyện đều dễ dàng đâu,” Cal nói.

“Anh không phải làm chuyện này,” Min nói với Cal. “Em nói thật đấy.”

“Tại sao không chứ?” Cal nói. “Đàn ông đã hát cho phụ nữ nghe hàng thế kỷ nay rồi. Nó luôn

xếp cùng hạng với việc tặng họ trang sức.”

“Mua cho em một cái móc đeo chìa khóa thật đẹp vậy,” Min nói.

Anh đặt tay sau ghế cô và cúi tới trước. “Chú ý nhé, Minnie, bởi vì em sẽ không bao giờ nghe

thấy anh hát hò nữa đâu.”

“Cal,” cô nói, nhưng anh bắt đầu hát bài “Love me tender”. Nụ cười châm chọc nở lên trên môi

anh khi anh cất giọng hát, trầm giọng mình xuống khi bắt chước giọng Elvis một cách không hề tệ.

“Không phải Elvis chứ,” Tony rên rỉ, Roger lắc đầu và ngửa mặt lên cười, nhưng Min không

còn thở được nữa. Một phần vì giọng Cal thật sự quá hay và phần khác vì, sau đoạn đầu tiên, nụ

cười của anh đã nhạt đi, và anh bắt đầu hát thực lòng. Tất cả những âm thanh khác chết lặng, chỉ

còn có hai người họ khi anh nhìn vào mắt cô và xin cô hãy yêu anh, và cô cảm thấy choáng váng vì

anh thực sự có ý đó, bất kể điều gì đang diễn ra, bất kể điều gì đang xảy ra giữa họ, chuyện này có

thực. Dù chỉ là trong khoảnh khắc này, và chỉ trong khoảnh khắc này, nó là thực, và anh yêu cô.

Chuyện này còn tuyệt hơn bất kỳ thứ gì cô từng mơ tưởng, và cô cảm thấy tim mình nhức nhối, cảm

thấy nó siết chặt trong lồng ngực, vì cô yêu anh nhiều đến nỗi cô không thể chịu đựng được. Đừng

làm thế này với em, cô nghĩ thầm khi anh hát, đừng làm tan vỡ trái tim em, em không đáng phải

chịu điều này, làm ơn đừng. Và khi anh kết thúc, với âm vực hoàn hảo “Anh yêu em, và anh sẽ

luôn yêu em,” sự im lặng quanh họ thật đinh tai nhức óc. Ôi Chúa ơi, Min nghĩ, và khi cô nhìn vào

mắt anh, thấy cùng sự ngạc nhiên ở đó, cùng hối hận và bối rối, cô lại nghĩ, Không phải do anh ấy,

mà là do thứ đang ám quẻ chúng ta, anh ấy không hề có ý đó.

Rồi Diana thốt lên, “Ôi chao,” trong khi Liza thì nói, “Được rồi, tôi bị ấn tượng đấy,” còn Min

túm lấy ví của mình, rời khỏi nhà hàng.