Chương 1
Một giấc ngủ trong ba tiếng đồng hồ là ngắn. Quá ngắn.
Mặc dù vậy, vẫn phải tuân theo mệnh lệnh khắc nghiệt của chiếc đồng hồ báo thức. Tắm, trang điểm, làm tóc, mặc quần áo.
Làm theo thói quen, mặc dù Cloé cảm thấy rằng sẽ không còn gì như trước nữa.
Tuy nhiên, không có lý do gì. Chỉ là một biến cố trong muôn vàn biến cố khác, chẳng có hậu quả gì.
Thế tại sao lại có cái cảm giác lạ lùng và chưa từng thấy này nhỉ? Tại sao lại có giọng nói đang thì thầm với cô rằng cuộc sống của cô vừa thay đổi? Vĩnh viễn.
Lái xe vài kilômét, trong những đoạn tắc đường buổi sáng, và cuối cùng tòa nhà cũng hiện ra, một gã khổng lồ giữa những gã khổng lồ. Giản dị, oai vệ và buồn bã.
Một ngày mới chắc chắn sẽ khiến. Cloé quên đi nỗi khiếp đảm trong đêm. Quên đi cái bóng đã đi theo cô, đuổi bám cô. Đã khiến cô tựa vào một bức tường.
Quên đi nỗi sợ khủng khiếp đó. Nỗi sợ vẫn còn sống động trong tim cô, trong đầu cô, trong lòng cô.
Thang máy, hành lang, những lời chào. Những nụ cười thật lòng hoặc giả tạo. Tổ ong đã vào guồng và có lẽ Cloé sắp trở thành nữ hoàng ghê gớm của nó.
Chào Nathalie, nữ thư kí trung thành và tận tụy, chào Pardieu, tổng giám đốc, người đang ngự trong một văn phòng rộng rãi không xa văn phòng của cô. Đảm bảo với ông ta rằng mọi chuyện đều ổn, rằng mọi người đều sẵn sàng cho một ngày dài lê thê đầy hiệu quả, phục vụ cho cái tổ ong nhiều ngăn và nhiều lợi lộc này.
Giả vờ không quên cuộc hẹn lúc 16 giờ, cuộc hẹn quan trọng để giành được một hợp đồng lớn.
Làm sao tôi có thể quên được chứ? Tôi chỉ nghĩ đến nó từ mấy tuần nay, thưa ông!
Che giấu rằng mình đã không ngủ, hoặc gần như thế. Rằng mình đã nhìn thấy cái chết gần đến nỗi cuộc hẹn lúc 16 giờ chẳng còn chút quan trọng nào.
Tôi đã tè vào chân mình cách đây mấy tiếng. Nhưng sẽ không bao giờ, không có ai biết được chuyện đó.
Ngoại trừ cái bóng.
⚝ ⚝ ⚝
Cloé đẩy cánh cửa nhà hàng Ý và đưa mắt tìm kiếm Carole. Nhà hàng này là sào huyệt của họ, nơi hai người phá hủy rồi lại xây dựng lại thế giới. Nơi họ bày mưu tính kế, tâm sự với nhau, đôi khi im lặng. Nói biết bao chuyện xấu xa về biết bao người. Chỉ là để giết thời gian mà thôi.
- Xin lỗi, tớ bị kẹt! Pardieu kể với tớ rằng ông ta vừa mua một căn nhà nông thôn ở vùng Allier... Chuyện đó thì có liên quan quái gì đến tớ? Ông ta cứ đến cái lều đó đi, và ở luôn đó thì càng tốt! Nhường chỗ cho người khác!
Carole cười thoải mái.
- Kiên nhẫn đi, bạn yêu. Cậu biết rõ là rốt cuộc thì Ông Già sẽ phải về hưu. Và cậu sẽ ngồi vào ghế của ông ta.
- Không chắc đâu, Cloé đáp lại, vẻ mặt đột nhiên trở nên cáu kỉnh. Có hai ứng cử viên trên sàn đấu.
- Ông ấy thích cậu hơn, đương nhiên là thế. Cậu sẽ được ưu tiên.
- Martins cũng có cơ hội. Và anh ta đang ra sức cố gắng. Đúng là kẻ chuyên liếm đít! Nếu anh ta được lên, tớ sẽ phải ở dưới quyền anh ta, và chắc chắn là tớ sẽ không thể chịu nổi.
- Cậu sẽ đi làm ở chỗ khác, Carole kết luận. Với hồ sơ của cậu, chuyện đó chẳng có vấn đề gì.
Người phục vụ ghi các món ăn được gọi và rời đi với tốc độ ánh sáng, len lách giữa các bàn với sự linh lợi đáng ngạc nhiên. Cloé uống một cốc nước và lấy hơi nói tiếp.
- Tớ phải kể cho cậu nghe một chuyện... Đêm qua, tớ bị một phen sợ chết khiếp! Tớ đến bữa tiệc do một khách hàng tổ chức.
- Bertrand đi cùng cậu à?
- Không, anh ấy có kế hoạch khác rồi.
- Cậu có chắc anh ta không sống hai mặt không? Carole bóng gió. Anh ấy thường có kế hoạch khác, tớ thấy thế.
- Chúng tớ đâu có sống cùng nhau. Thế nên không bắt buộc là cứ phải người này dính với người kia.
- Đương nhiên, nhưng cậu đã quen anh ấy được mấy tháng rồi, tớ đang tự hỏi một số điều về chàng hoàng tử bí ẩn đó đây!
Nhận ra mình vừa đi vào ngõ cụt, Carole lùi bước.
- Thế là cậu đã đến bữa tiệc đó và... thích không?
- Không hề. Dài lê thê, mãi chả kết thúc được. Nhân có một cặp vợ chồng ra ngoài, tớ cũng chuồn luôn, nhưng lúc đó cũng đã 2 giờ sáng, hoặc gần như thế.
Người phục vụ mang ra một đĩa salad, một bánh pizza và một chai nước khoáng.
- Chúc hai quý cô ngon miệng!
- Anh ta thật tốt bụng, Carole mỉm cười. Hai quý cô... Dạo này tớ không hay được gọi như thế nữa! Thế là cậu ra về vào lúc 2 giờ sáng, rồi sao?
- Tớ bị một gã bám theo trên phố.
- Ôi trời...
Cloé im lặng, nỗi sợ lại trở lại giống như một chiếc boomerang.
Phải một phút sau, cô mới bắt đầu kể chi tiết câu chuyện. Có cảm giác như trút được một gánh nặng.
Carole phân vân mất một lúc.
- Chỉ có thế thôi sao? Cuối cùng cô hỏi. Anh ta quay người bỏ đi và biến mất?
- Chính xác. Bay biến.
- Cậu có chắc chắn là cùng một người không? Người đi theo cậu và người lao ra từ hốc tường?
- Có. Mặc toàn đồ đen, đầu đội mũ trùm.
- Thật kì cục là anh ta không làm gì cả. Anh ta đã có thể giật túi xách của cậu hoặc...
- Giết tớ.
- Đúng thế, Carole khẽ đồng tình. Nhưng may quá là chuyện kết thúc tốt đẹp. Có thể anh ta chỉ muốn dọa cậu cho vui.
- Trò đùa kì cục!
- Thôi, quên chuyện đó đi, Carole vừa nói vừa tấn công đĩa salad. Chỉ là một cuộc gặp gỡ tồi tệ, không có gì nghiêm trọng cả. Bây giờ, nó đã chấm dứt.
- Tớ không biết nữa. Có thể hắn vẫn còn ở đó. Hắn vẫn bám theo tớ.
- Hôm nay cậu lại nhìn thấy hắn sao? Carole lo lắng.
- Không, nhưng... Tớ cũng không biết nữa. Chỉ là cảm giác thế.
- Đó chỉ là phản xạ tiếp theo thôi, Carole giải thích. “Và bản tính hay ám ảnh của cậu lại trỗi dậy”, cô thầm bổ sung thêm, dù môi không nhúc nhích.
- Khi ta vô cùng hoảng sợ, thì phải mất một thời gian mới giải tỏa được. Nó bám dai lắm. Bây giờ, mọi chuyện sẽ ổn thôi, cô vừa cười vừa nói.
Nhưng Cloé vẫn im lặng, nên cô bạn gái lại tiếp tục thuyết phục.
- Cậu tin tưởng tớ, đúng không? Đó là nghề của tớ mà... Trấn áp nỗi sợ, đó chính là nghề của tớ!
Cloé mỉm cười. Thật là một định nghĩa thú vị về nghề y tá.
- Chỉ đến mai là cậu sẽ không còn nghĩ đến nó nữa. Và lần sau, nhớ dẫn theo anh chàng vệ sĩ của cậu!
- Cậu nói đúng.
- Điều quan trọng là gã đó đã không định làm cậu bị thương... Thôi nào, pizza của cậu nguội mất! Tớ không biết tại sao cậu ăn pizza suốt mà chẳng béo lên gam nào!
Nói cho cùng, ăn thứ gì cũng thế thôi... Cảm giác cứ như nuốt gai xương rồng.
Ngày mai, cậu sẽ không nghĩ đến chuyện đó nữa.
Thế tại sao mình lại có cảm giác đó chỉ là khúc dạo đầu?
⚝ ⚝ ⚝
Hai mươi mốt giờ. Cuối cùng, Cloé cũng đỗ xe trên phố Moulins.
Cô muốn mời Bertrand đến ăn tối, nhưng đã hơi muộn để chui vào bếp. Trong cuộc sống, có vẻ như phải biết rõ mình đang muốn gì. Có lẽ tốt hơn hết là phải biết mình có thể làm gì...
Hi sinh cuộc sống riêng cho mục tiêu thành công. Đặc biệt khi ta là phụ nữ. Chứng tỏ năng lực, khả năng, sự nhiệt tình, thậm chí cả sự kín đáo của bản thân.
Chứng tỏ liên tục, mỗi ngày mới lại phải bắt đầu. Không bao giờ để mất cảnh giác.
Cloé lấy thư từ trong hộp thư rồi bước lên bậc tam cấp, với cảm giác đang trèo lên đỉnh núi Ventoux vào một ngày gió lớn.
Cuối cùng cũng đến nhà... Một căn nhà điệu đà xây từ những năm 50, nằm giữa một khu vườn rợp bóng cây. Cơ ngơi sang trọng mà cô là người chủ duy nhất.
Những giờ làm thêm chủ yếu là để đạt được điều này, để không phải quay cuồng trong một căn hộ thảm hại, giữa một khu ngoại ô xấu xí. Chỉ có điều thời gian Cloé ở văn phòng nhiều hơn thời gian cô sống trong căn nhà xinh đẹp của mình. Nhưng cô đã xua đuổi ý nghĩ sai lạc đó ra khỏi tâm trí từ rất lâu rồi.
Bước qua cửa ra vào, cô bỏ thư từ trên chiếc bàn nhỏ chạm khắc bằng cẩm thạch, đặt dưới bóng một cây bonsai Nhật Bản tuyệt đẹp. Cô đi ngay vào phòng ngủ để cởi bỏ quần áo.
Chỉ mặc đồ lót, cô nhẹ nhàng thả người nằm lên chiếc ghế dài trong phòng khách, rồi ấn số điện thoại của Bertrand. Khi anh nhấc máy, mặt Cloé giãn ra, ngời sáng. Không thứ gì tác động nhiều đến cô bằng giọng nói của anh. Vừa êm dịu vừa trầm ấm, đầy nhục cảm giống như một cái vuốt ve sâu lắng.
- Chào anh yêu.
- Anh đang tự hỏi liệu có phải Ông Già đã bắt cóc em không!
- Chúng em có một cuộc hẹn quan trọng lúc 16 giờ, và mãi mà chả kết thúc được, giống như mọi khi. Ông Già muốn ăn mừng sự kiện đó! Sâm panh cho tất cả mọi người.
- Thế thì chắc em mệt rũ rồi, đúng không?
- Đúng. Nhất là vì đêm hôm qua em không ngủ được mấy.
- À, bữa tiệc quan trọng đó! Thế nào, em có thích không?
Cái bóng tự cho phép mình bước vào phòng khách, ngang nhiên đứng giữa tấm thảm Iran. Cloé rùng mình, khép chân vào theo phản xạ tự vệ.
- Không có anh, em chán quá. Em nhớ anh.
- Anh hi vọng thế! Em muốn anh qua không?
- Em chẳng chuẩn bị gì để ăn tối cả.
- Anh ăn rồi. Chỉ còn thiếu món tráng miệng...
Cloé phì cười, đôi chân cô lại duỗi dài trước mặt. Cái bóng đã biến mất. Bay hơi, giống như đêm trước.
- Anh cho em thời gian để đi tắm chứ?
- Nửa giờ, Bertrand thì thầm. Không thêm một phút.
- Thỏa thuận xong. Em gác máy đây, vì em không được để mất phút nào!
Cô cắt ngang cuộc trò chuyện, một nụ cười thích thú nở trên môi.
Vẫn còn may là căn nhà sạch sẽ và gọn gàng, Fabienne đã làm rất tốt. Những giờ làm thêm còn cho phép thêm điều đó. Không phải lo lắng đến chuyện dọn nhà.
Cô liền quyết định chăm chút bản thân, làm đẹp cho bản thân vì người đàn ông đã lấp đầy từng khoảng trống trong cuộc sống của cô. Hoặc gần như thế.
Luôn giữ lại một chút không gian xung quanh mình đế có thể hít thở, phát triển.
Cloé không muốn khẳng định là cô yêu anh, nhưng cô biết rằng đã tìm thấy sự cân bằng mà từ bấy lâu nay cô vẫn hi vọng. Từ bấy lâu nay, mặc dù cô đã một lần kết hôn.
Với một con quái vật.
Đứng trước tủ quần áo, Cloé ngần ngại hồi lâu. Một chiếc đầm đen và ngắn, có dây vai mảnh, bay ra khỏi tủ để hạ cánh xuống chiếc chăn lông màu kem phủ trên chiếc giường lớn.
Cloé đứng một lát trước cửa sổ, đưa mắt nhìn xuyên vào khu vườn đang tắm mình dưới ánh đèn nhợt nhạt từ đường phố bên ngoài chiếu vào. Gió thổi nhè nhẹ, nền trời sáng sủa thêu những ngôi sao.
Nhưng đột nhiên, cô cảm thấy nghẹt thở. Một cái bóng vừa thoáng qua trước nhà.
Không phải là một cái bóng, không.
Mà là Cái Bóng đó.
Cao lớn, mặc đồ đen, đầu đội mũ trùm, người đàn ông dừng lại gần tường rào. Hòa làm một với bóng tối, hắn chăm chăm nhìn vào cửa sổ.
Chăm chăm nhìn Cloé.
Cô hét lên, một sức mạnh vô hình hút cô ra sau. Dựa lưng vào tường, hai tay áp chặt lên miệng, mắt trợn tròn, cô nghe tim mình đang hấp hối.
Hắn ở đó. Hắn đã theo mình đến tận đây. Hắn muốn mình.
Giết mình, đó là điều hắn muốn.
Cuối cùng, cô nhận ra cửa ra vào chưa khóa, liền lao vào hành lang hẹp.
Miễn là cô chạy ra kịp.
Cô vấp phải một chiếc ghế nhưng không cảm thấy đau. Cô lao ra cửa, xoay ổ khóa hai lần rồi vồ lấy điện thoại.
Số 18... Không, số 17! Cô không biết nữa, ngón tay cô run rẩy.
Tiếng chuông cửa lanh lảnh khiến cô đánh rơi ống nghe. Cô kinh hoàng, không thể cử động được nữa.
Chuông cửa reo lần thứ hai.
Số 17, vâng. Có một người muốn giết tôi!
Điện thoại di động của cô bắt đầu rung, cô vồ lấy nó và nhìn thấy khuôn mặt Bertrand trên màn hình. Người cứu rỗi của cô, hiệu quả hơn cả một đội cảnh sát!
- Bertrand! Anh đang ở đâu? Cô hét lên.
- Trước cửa nhà em. Em không nghe thấy chuông à? Có chuyện gì thế?
Cô lại lao ra cửa, nhìn thấy một dáng người nhập nhòe qua lớp kính sần. Cô mở khóa, thấy trước mặt mình là một người đàn ông. Người đàn ông của cô.
- Chào em yêu.
Anh kéo cô sát vào anh, cô co người lại, không cho anh hôn.
- Anh không nhìn thấy ai sao? Ở kia, trong vườn... khi anh đến đây. Bertrand hơi lặng đi một chút
- Không, anh không thấy ai cả.
Cô tách ra khỏi người anh, đưa mắt nhìn ra ngoài rồi xoay khóa cửa hai vòng.
- Có một gã đi qua hướng này, gần cửa sổ và phòng ngủ!
- Anh bảo đảm với em là không nhìn thấy ai cả, Bertrand nhắc lại.
Anh cởi áo khoác, chăm chú nhìn khuôn mặt lo lắng của người phụ nữ trẻ.
- Em biết đấy, trời tối đen... Chắc là em mơ rồi.
- Không! cô đáp lại gay gắt.
Ánh mắt Bertrand tối lại. Giọng nói của cô khiến anh ngạc nhiên.
- Lấy cho anh cái đèn, anh sẽ đi một vòng quanh nhà để em yên tâm.
- Nguy hiểm lắm! Nếu chẳng may mà hắn ở đó, hắn có thể...
- Bình tĩnh đi. Đưa đèn đây cho anh, để anh lo. Được không?
Cô lấy một chiếc đèn Maglite trong ngăn tủ.
- Anh cẩn thận đấy.
- Em đừng lo, người đẹp của anh. Hai phút nữa anh sẽ quay lại.
Trong khi anh biến vào bóng tối, anh nghe tiếng khóa cửa sau lưng mình.
Cloé lại ra cửa sổ phòng khách. Tay cô túm chặt tấm rèm, hơi thở gấp gáp, cô nhìn thấy Bertrand đi qua, bước sau quầng sáng rực tỏa ra từ chiếc đèn.
- Mình chắc chắn đã nhìn thấy hắn... hắn đã ở đó. Mình đâu có điên, khỉ thật!
Cổ họng cô như bị thắt nút.
Đấy là tác động kèm theo thôi. Khi ta vô cùng hoảng sợ, thì phải mất một thời gian nó mới nguôi đi được...
Dù sao, mình cũng đâu có bị ảo giác chứ?
Tiếng chuông cửa khiến cô giật mình. Cô vội vàng lao ra, áp tai vào cánh cửa.
- Anh đây. Em nhanh lên, anh đóng băng rồi!
Cuối cùng, cô cũng mở được cửa, Bertrand bước vào trong căn nhà ấm áp.
- Chẳng có gì đáng chú ý cả. Nếu lúc trước có kẻ nào ở đây, anh có thể đảm bảo với em là hắn đi rồi.
- Cảm ơn anh, cô nói. Em thật sự rất sợ, anh biết không.
- Để em khỏi sợ, anh nghĩ chắc anh buộc phải ở lại đây đêm nay rồi!
- Em đảm bảo với anh là em đã nhìn thấy hắn.
- Anh tin em. Nhưng bây giờ hắn đi rồi. Thế nên ta hãy quên hắn đi, được không?
Quên hắn đi... Cloé ước sao có thể làm được như vậy. Xua đuổi cái bóng dáng nguyền rủa đó ra khỏi đầu.
Quên đi cái đích ngắm đã được khắc lên trán cô.