← Quay lại trang sách

ĐOẠN KẾT

Vào cuối năm 1996, tôi nhận được cú điện thoại từ một người gọi đến nhờ giúp đỡ, lý do vợ ông ta bị bắt ở Thái Lan vì chuyên chở heroin. Ông bảo một nhà báo đã mách với ông rằng tôi có thể làm được việc này. Nói thật ra tôi có làm được gì đâu, ngoại trừ vài lời cam kết không thỏa đáng.

Vài tháng sau đó tôi đọc báo thấy vợ ông ta xuất hiện trên một bản tin. Bà ấy bị kết án 50 năm tù. Tôi xúc động vô cùng và kinh hoàng thay cho ông bà ta. Phải nói là dù có vơi đi phần nào những muộn phiền, nhưng bấy giờ tôi có cảm tưởng mình là một người nào khác. Nghĩ đến những năm tháng dài đằng đẵng mà bà ta phải trải qua, thật là kinh khiếp. Chắc chắn tôi sẽ không trở lại nơi đó. Không bao giờ.

Tôi thật sự hy vọng quyển sách này đến được tay các bạn, một sự sáng suốt mà tôi đã không hề có trước đây khi bắt đầu cuộc hành trình. Bây giờ tôi mới nhận ra rằng không có gì quý bằng sống một cuộc đời tự do. Không có một khoản tiền nào xứng đáng để trả cho sự rủi ro mà tôi đã lãnh. Trên thế gian này không có khoản tiền như thế.

Trong lúc ngồi ở một quán rượu để viết quyển sách này tình cờ tôi nghe được câu chuyện của một cô gái còn rất trẻ. Cô nàng có nét mặt thật tươi, đang kể cho bạn mình nghe về công việc làm ăn: mỗi lần mang thuốc phiện từ Indonesia về, cô nhận được 5000 USD thù lao. Nghe câu chuyện này tôi biết ngay cô ta chẳng biết chút gì về những việc tôi từng trải qua ở Thái Lan. Nhớ lại cảnh anh tù người Thái bám lấy hàng rào kẽm gai để cố níu lại giây phút cuối đời trong sự tuyệt vọng, dù chỉ thêm vài giây nữa thôi, chính những giây phút cuối cùng này đã hình thành cuộc đời của cô gái trẻ mà chỉ đáng 5000 USD khốn khổ thôi sao? Phải hơn 5 tỷ USD là đằng khác. Những giây phút cuối thật vô giá, các bạn có biết không?

Có người nói rằng không thể cảnh báo người ta và rằng khi nào chính bản thân họ vấp phải thì họ mới thấu hiểu. Tôi nghĩ điều đó cũng đúng phần nào. Nhưng nếu ký ức về những nỗi kinh hãi mà tôi đã trải qua có thể thay đổi suy nghĩ của một người thì lúc bấy giờ sự mất mát của tôi không hẳn là vô ích. Và, quả thật, nó sẽ trở nên vô giá cho một đời người.

Rồi có lần tôi mơ thấy mình đang ngồi trên một băng ghế vào một buổi chiều chạng vạng. Tôi ngồi giữa hai người phụ nữ, trò chuyện nói cười vui vẻ và hồn nhiên như những ngày xa xưa. Khi nắng chiều phai dần, chúng tôi rủ nhau đi đến một nơi nào đó ăn tối rồi ra phố dạo chơi. Trong một thoáng tôi cảm thấy lòng mình thật ấm áp và nhẹ nhàng. Tất cả những sự kiện lạ lùng của đời tôi, cái màn đen bao trùm vạn vật đã được nhấc lên. Tôi có thể làm một người bình thường trở lại. Tôi có thể thích nghi với thế giới hiện tại, một thế giới trẻ trung với một cuộc đời tươi đẹp.

Rồi bất chợt tiếng leng keng rất quen thuộc đâu đó vang lên, tôi quay lại thì thấy một tên lính gác đứng ngay bên tôi, tay đang cầm những chiếc chìa khóa cửa xà lim trong khi các cô gái biến mất dạng. “Đến giờ rồi”. Hắn nói và gọi tôi bằng cái tên của chính mình.

Tôi giật mình tỉnh giấc. Phải mất mấy phút sau mới tỉnh hẳn nhưng phân vân không biết mình đang ở nhà hay còn ở trong tù. Tôi bước ra bếp pha cho mình một tách cà phê. Trà hoặc cà phê là sự lựa chọn vào mỗi buổi sáng. Rồi suốt ngày hôm ấy tôi tự nhủ rằng mình không còn ở chốn đó nữa. Nhưng tôi biết rõ nơi ấy, tôi nhớ rõ những nỗi kinh hoàng và tất cả sự mất mát mà nó gây cho tôi đã vĩnh viễn hằn sâu trong tim.

Và từ những chi tiết của ký ức đó, e rằng, tôi không thể nào còn tự do nữa. HẾT