← Quay lại trang sách

đô hội

Dáng thon thả. Gương mặt thuần nét phương Đông. Lớp phấn nâu trên da mặt giúp cô che đi những ngày khốn khó của mình. Cái xứ kỳ quặc này, hễ ai có lớp da nâu là người ta liệt vào hạng có tiền. Có tiền thì mới đi tắm nắng thường xuyên được để có cái thứ nước da nẵu săn và mịn như thế.

Cô đi trên đường phô' nơi xứ sở của những ngày hội. Cười vô định.

Đang đi trên phô' cổ với tốc độ ba mươi cây số một giờ bằng chiếc xe Wave-Anpha thì nhạc cầm tay reo. Nàng cho xe chạy tù từ sát bên vỉa hè rồi rút chiếc Samsung gập từ trong chiếc sắc hồng ra. Dãy số từ hành tinh khác hiện trên màn hình. Bên kia là tiếng reo của em gái:

- Em đây!

Nàng quýnh quáng:

- Trời ơi, cả nhà đang ỉo quá. Không biết tin tức ra sao. Sang đến nơi không thấy gọi về một cú điện thoại để mẹ cứ dứng ngồi không yên. Bây giờ thế nào rồi, nói nhanh lên cho chị biết?

- Chẳng ra sao cả chị ạ. Em sang đến nơi làm gì có tiền để nạp thẻ điện thoại mà gọi về. Thằng Lãng bị nằm trong tù ba năm nữa. Em không lấy lại được tiền. Nó khai với cảnh sát em là đồng bọn. Bây giờ cảnh sát đang điều tra, em không còn việc làm, mất cả chỗ ở luôn vĩ khống có tiền trả... Em phải ở nhờ nhà thằng Henry. Bây giờ cũng đang gọi trộm từ đường dây của nó. Cái thằng lùn ấy. Cái nhà em định thuê rẻ hơn nhà trước thì họ thuê mất rồi. Cũng chẳng có tiền để di thuê nhà nữa. Em chưa tìm dược việc làm. May có mấy thứ đồ ăn chị chuẩn bị cho mà còn có bữa...

Tiếng em gái nhỏ dần.

Nàng gọi thật to:

- A lô, nghe thấy không? Cố gắng lên. Phải cố gắng lên thôi. Còn bọn cảnh sát thế nào? Chúng nó có gọi lên chất vấn không?

- Có, nhưng không sao cả. Em báo tình hình về thăm nhà rất cụ thể. Chúng nó có vẻ thông cảm hơn. Nhưng em biết cái bọn cú vọ đó chỉ ra vẻ thế thôi. Với cả, có thể nhờ chị đi làm lễ cho em mà mọi thứ liên quan tới chúng nó cũng đỡ hơn. Vậy chị cứ làm lễ thường xuyên cho em nhé.

- Yên tâm đi, chị vẫn thường đi lễ mà. Vậy bây giờ còn cần gì nữa để chị lo được thì chị sẽ lo?

- Chị nhờ thầy làm lễ cho em kiếm được việc làm. Em vẫn mơ được làm tiếp viên hàng không. Nhưng bây giờ tình hình này có lẽ khó mà mon men được tới chỗ đó để xin thi tuyển. Nên chị xin thầy làm bâ't cứ việc gì cũng được. Miễn là có tiền để sống. Chị xin thầy cho em được gặp lại người trong duyên kiếp của em nhé. Đêm nào các thiên thần cũng bay về mách bảo cho em biết anh ây đang ở đâu. Nhưng em không biết tên của anh ây. Cũng không biết anh ấy ra sao? Chỉ thấy gương mặt duyên kiếp.

Nàng đứng ngây người dưới nắng gay gắt. Nắng làm khô ngay những giọt mồ hôi. Những giọt mồ hôi đó bay đi đâu mất trong cái cõi không gian đặc quánh bụi và khói xàng dầu. Tiếng em gái từ bên kia trái đất đã tắt. Thân thể tươi rói của nó đang tràn ra dưới ánh mặt trời ở phía bên kia trái đất. Thân xác con người đòi ăn ở, đòi mặc, đòi ngủ trong một tổ ấm.

Mùi thịt chín bay hớ hênh như đám con gái không nghề ngỗng bất cần đời, mặc áo hai dây, quần lửng, mắt nhìn xéo thiên hạ trêu ngươi. Trong góc phô' cái quán bia đông nghẹt đàn ông cởi trần đang ầm ào thứ âm thanh rỗng tuếch. Hai phần ba đám đàn ông đó đang tung hô chiến tích bâ't cần con mụ vợ ở nhà. Bốn phần năm đám đàn ông đang hau háu nhìn theo mâ'y cái lưng hở của gái mười tám đôi mươi bất cần đời trên hè phô'. Nắng làm bô'n phần năm đám đàn ông đó nhìn thấy da thấy thịt tươi rói, men bia bốc cao trong những cái đầu u sầu, làm tăng vọt khả năng tiết dục qua miệng.

Hình như bà chủ quán bia liếc xéo đám đàn ông, buông câu như thể tiếng thở dài:

- Cứ thử để mâ'y cô nàng â'y sống độ mươi năm nữa xem, có được như cánh gái già này không?

(Dạo này nhiều quán thuê con trai trẻ chạy bia, các cô tiếp thị bia chỉ buổi tô'i mới xuất hiện).

Nhưng đàn ông không cần gái già. Đếch cần biết cái gì có tên là già.

Trời thì đang nắng nóng bất thường. Mọi thứ đều bâ't thường: dịch gà, tụ điểm karaoke phải kiểm tra liên tục, thuốc lắc, heroin gói vào mấy thứ giấy lộn (giấu nhẹm dưới ba lớp cỏ, nhưng có cỏ vẫn còn là may, còn giấu cả dưới lỗ cống); gái mang danh nghệ sĩ có giá một đêm hàng ngàn đô, đua nhau đi bán cái không bao giờ mất (mà chỉ già đi và trơ ra), gái quê gái sơn cước giá rẻ bất ngờ, chỉ năm mươi ngàn trao tay, không cần mông má, chỉ cần "cái ấy"... Đếch cần biết trước đó là hàng đàn hàng lũ thằng nào đã "đụng hàng". Đàn ông chung nhau dễ tính hơn đàn bà, cũng như chung nhau chiến tuyến bia rượu vậy thôi. Đâu có khó tới nỗi che đậy bằng cái vỏ bọc là chung thuỷ như đàn bà. Xem ra cánh đàn ông thời buổi này lệch nghệch như dám trẻ, chẳng kén cá chọn canh, chẳng so đo trước sau em đã làm gì với thằng nào. Ô kê, tiền thoả thuận nhé, trọn một đêm hết lòng. Ngày mai tình ta cạn túi. Anh thích cái thứ tình như vậy, đỡ mệt xác mệt lòng. Lòng anh cũng trăm mốì đắng cay rồi em ơi.

Nàng nổ máy xe đi tiếp. Đi thật nhanh về nhà để gọi cho người thầy làm lễ. Mọi hy vọng chỉ còn trông chờ vào người thầy làm lễ ấy.

4

Đêm ấy, cô đuợc nguời ta báo tin cho hay thằng Lãng đã bị cảnh sát tóm vì tội lừa đảo cá độ trường đua.

Cô bàng hoàng.

Thằng Lãng, người đàn ông tên Lãng thân yêu của cô, người mà cô đã đưa về nhà ở Việt Nam giới thiệu với ba mẹ chị em, người nói yêu cô tha thiết và chỉ chờ ngày có đủ tiền để cưỡi cô, người hứa với cô sẽ mượn tạm số vốn của cô trong vòng một năm, sang năm sô' vốn sẽ tăng gấp đôi, đủ để cho cô có chút vô'n liếng cho tương xứng với chồng, cho khỏi tủi thân v.v... và v.v... Thằng Lãng đã bị cảnh sát nuớc tại ngoại tóm vì tội lừa đảo. Hắn lại đã có vợ con. Vợ hắn ỉà một người đàn bà mang dòng máu tàu lai. Còn cô đang mang trong mình cái giọt máu có ADN của thằng Lãng.

Cô bị cảnh sát mời ra chất vấn, vì trong túi thằng Lãng có cái tên cô trong một mẩu giấy nào đó.

Cảnh sát hỏi:

- Quan hệ của mày với thằng Nguyễn?

(Nưởc tại ngoại gọi tên của đám người Việt Nam bằng họ. Mà phần lớn ỉại có họ Nguyễn).

Cô trả lời (tình yêu vẫn còn tràn đầy trong cô):

- Tao là vợ sắp cưới!

cảnh sát kết luận:

- Vậy mày ỉà đổng bọn của nó!

Cô sững sờ:

- Tao không biết đồng bọn về chuyện gì?Anh ấy không phải là người để chúng mày xúc phạm.

Cảnh sát cười hô hô':

- Mày giả bộ ngây thơ. Mày khai vào đây, đang ở đâu, làm gì?

- Nhưng anh Lãng mắc tội gì?

- Lừa đảo, cá độ, nó lừa của khách hàng mấy trăm triệu EU. Nó có vợ con rồi. Mày chưa bị nó sàng à?

Cô ngồi im lặng khá lâu mới lên tiếng:

- Tao muốn gặp nó.

- Mày gặp để ỉàm gì? Bọn dân An Nam chúng mày có nhiều loại ám hiệu vói nhau. Mày ký vào tờ biên bản này đi, kể từ hôm nay mày trong đối tượng quản thúc của chúng tao. Nếu nộp được ngần này tiền, thì mày được tự do.

Cảnh sát chìa tờ giấy có ghi con số khổng lỗ, đúng, vói cô thì quả là khổng lồ, để được tự đo.

Tiền của cô đã giao hết vào tay thằng Lãng. Bấy lâu nay Lãng bao cô ăn, ngủ và đi du lịch. (Bây giờ tính lại, thằng Lãng vẫn lãi hơn với sô' vốn mà cô không bao giờ đòi được).

Cô đã vô cùng cảm động vì hành động mã thitợng ấy. Cô giao hết tiền có được sau bao nhiêu năm tháng lênh đênh xứ nguời vào tay một kẻ mà cô chỉ biết tìm bằng một dãy sô' di động. Cô không được hắn cho gặp mặt cha mẹ, anh em. Đúng ra ỉà hắn bầo chưa nên tiến hành việc dó. Bạn bè của Lãng cũng ỉao nhao không biết rõ ai với ai ngoài những câu chuyện Lãng kể về nguời này người nọ. Mỗi ỉần có ai đó gọi, Lãng thản nhiên hoặc không nghe máy, hoặc nói chuyện trước mặt cô với đầu dây bên kia toàn những lời chung chung, không rõ nội đung câu chuyện. Đặc biệt cũng chẳng thấy có cô bạn gái nào gọi.

Mọi thứ xung quanh Lãng kín như bưng.

Nhưng cỏ thây an toàn khi bên hắn. Dần dần cô thấy yêu hắn.

Cô giao hết tiền cho người đàn ông tên Nguyễn Lãng có kèm một dãy sô' di động sau cái tên.

*

Phía bên kia đầu dây, thầy làm lễ từ tốn:

- Chị cứ bình tĩnh. Tôi sẽ khắc làm cẩn thận một cái lễ cho cô ấy.

- Vâng, thưa thầy. Thầy cố gắng dẹp mọi chuyện khác về em lại để làm lễ cho em gái em thầy nhé. Khổ thân nó quá. Thân gái cách trở đường trường như thế. Ai giúp bây giờ là quý lắm phải không ạ?

- Tôi sẽ tìm người giúp cô ấy. Cứ yên tâm đi. Thế nhé.

Nàng ngồi thừ ra bên bàn. Nhìn sâu vào cái máy diện thoại. Có thể thầy cúng nhìn thấy nàng đang khoác hờ một tâ'm khăn tắm lên người, cơ thể không có gì che đỡ, mặc dù thầy đang ở cách xa hàng mấy chục cây số. Ông ấy, như nhiều người nói có khả năng bay bổng đến những nơi xa để kiểm chứng những gì thuộc phạm vi ông đang cầu cúng.

Như thế có nghĩa là nàng đang phạm thượng.

Mặc kệ. Nàng ném tấm khăn tắm xuống đất. Khồng khí nóng thế này, lấy gì để đỡ l?ức bôi đây?

Chuông điện thoại reo.

Phía bên kia đầu dây là chàng A Đam của nàng.

- Em đang làm gì vậy?

Nàng mỉm cười:

- Em đứng và không mặc quần áo.

- Em bỏ cái trò trẻ con ấy đi. Đợi anh về hẵng giở cối trò đó. Anh đi uống với mấy thằng bạn học ngày xưa, độ chín mười giờ về. Cứ ăn tạm cái gì đi nhé. Anh về sẽ ăn cơm với em.

Nàng bỏ cua dã lọc vào xoong rồi cho vào tủ lạnh. Rau rửa sạch cũng cho vào tủ lạnh.

Mọi thứ đều sẵn sàng trước khi chàng A Đam về nhà.

Chàng không bao giờ biết lòng tin nơi E Va của mình đã tắt từ lâu. E Va là người đàn bà có học và nàng giống như một tiểu thiên thần lây tính khí con người, tuy không còn mấy tin vào lòng người, nhưng dễ có lòng vị tha. Nàng nghiêng người từ trên mái nhà cao vời vợi nhìn xuống đám đàn ông dang thủ lạc bằng hơi men, nơi có A Đam của mình, mỉm cười thương hại.

Nàng không nguôi nghĩ đến đứa em gái đang lênh đênh không nhà không nơi nương tựa ở một hành tinh xa lạ.

*

Gã lùn tên Henry thương cô gái phuơng Đông bé nhỏ tội nghiệp.

Gã đi theo cô khi cô từ nhà thương ỉàm phúc đi ra.

Không phải bỗng dưng mà gã chú ý tới cô. Buổi sáng khi gã đang làm phu đẩy những thùng hàng thực phẩm vào siêu thị, mà buổi sáng nay mặt trời thật rực rỡ, những sắc hồng óng ảnh dát lên mặt tương siêu thị những hạt ngọc huyền bí, gã thây cô đi tới như một nàng công chúa từ phương Đông tới. Rỗi thấy cô đi vấo cái cảnh cửa xoay của nhà thương làm phúc.

Gã mải làm quên hẩn cô gái phương Đông. Nhưng rồi cô lại đi ra trước mặt gã. Gương mặt không còn vẻ tươi rói của ban mai. Gương mặt mệt mỏi như một thiếu phụ vừa qua cơn bạo bệnh.

Nhưng rõ ràng là cô rất đẹp. Nét đẹp phương Đông pha gương mặt nữ chúa Cleopatra.

Gã đến gần cô, điứỉ tay ra:

- Cô gái! Có cần tôi giúp gì không?

Cô quay phất sang nhìn gã, cười mỉa mai:

- Cái xứ này có còn ai giúp tôi chứ?

Gã không giận. Cô gái nói tiếng của dân tộc gã cứ như thể cô sinh ra lớn lên 'ở cái xứ sở này.

- Tôi thấy cô từ khi sáng. Cô ở đâu tới vậy?

- Việt Nam!

Gã gật đầu chứng tỏ mình biết Việt Nam.

- Cô có thể tin ở tôi.

Cô ngạc nhiên:

- Tin? Tôi ném lòng tin vào cái bô của mấy con mụ bác sĩ trong kia rồi.

Gã thấy tò mò:

- Nghĩa là?

- Nghĩa là một đứa bé không được ra đời.

Không bao giờ được làm người nữa, có hiểu không? Cút đi! Tao ghét chúng mày. Ghét cái xứ sở này.

- Cô đừng ngại. Tôi thì khác.

- Khác? Mày khác chúng nó ở cái gì? Vì mày lùn hơn? Vì mày bị khinh rẻ ngay trong cộng đồng của mày? Vì mày còng lưng đẩy xe? Tao chán lấm những cái trò nghèo đói rồi. Tao vừa bị thằng đồng hương lừa hết. Nó còn tiệt cả đường sống của tao nữa. Tao ném đứa con của nó đang lớn lên trong bụng tao để khỏi phải làm kiếp người rẻ rách như cha nó. Tao sẽ đi kiếm. Tao sẽ kiếm bằng cách của đàn bà con gái chúng tao.

Gã đứng nhìn theo cô gái. Cô đi như một nhành hoa đang cố sức vươn lên dưới ánh mặt trời rực rỡ. nhành hoa không bất cần đời như nó đang gào thét. Có cái gì đó tuyệt vọng, u uất nhưng không chịu khuất phục.

Rồi gã nhớ ra, chạy theo.

- Cô ơi, về nhà tôi đi. Cô nói cô sẽ đi làm... đi làm cái món đó... Cô cứ chọn tôi lầm khách hàng đầu tiên đi. Tôi sẽ hậu hĩnh với cô đây. Tôi sẽ giấu cảnh sát. Cô đừng sợ.

Cô dừng lại, tần ngần.

Rồi cô quay dầu lại mỉm cười. Trời ơi, cô thật đẹp. Vẻ đẹp phung phí trên cái xứ sở này.

Tiếng cô vang lên như thách thức:

- Mày trả cho tao bao nhiều đêm nay?

Nàng ngồi phía sau thầy cúng.

Phía trước, ngay dưới chân điện thờ la liệt những mã cúng rực rỡ đủ mọi màu sắc. Nào ngựa, nào thần mình người đầu rắn, nào tiền quan, áo mũ cân đai... Hương bay lên không trung một dải mờ thơm mùi trầm.

Thầy cúng xoay người khoác ra ngoài bộ quần áo nông dân lam lũ một tấm áo dài xanh, buộc quanh trán một tấm khăn đỏ. Thầy hắng giọng:

"Đại Nam quốc. Hôm nay là ngày rằm tháng năm ta. Kim thần tín chủ con là... Con thành tâm có cung duy quan thần minh chúa dất thổ công táo quân táo phủ thần quân đông trù tư mệnh thổ gia thổ trạch đồng lai chứng giám tiếp độ tín chủ con là..."

Vào đúng lúc đó thì nhạc cầm tay lại reo. Nàng định tắt, nhưng thầy cúng quay qua bảo:

- Cô cứ nghe di. Cô Nhan gọi về đấy.

Bên kia là tiếng em gái:

- Em đây!

- Trời, chị đang ở chỗ thầy, sắp cúng.

- Thế à? Vậy em gọi sau nhé.

- Không, cứ nói đi. cần gì thêm cứ nói đi để chị xin thầy.

- Chì xin thầy cho em gặp được anh ấy nhé.

- Ai cơ? Thằng Lãng hay thằng Henry?

- Không, anh ấy. Em tình cờ nhìn thây trên đường. Em đã kể rồi mà? Nhất định anh ấy là định mệnh của em nên em không thể quên được. Mà em vẫn chưa gặp được anh ấy. vẫn chưa gặp được chị ạ. Em đến sân bay tìm, họ còn không cho em vào. Em được các thiên thần mách bảo anh ấy làm ở sân bay. Nhưng họ đuổi em ra. Hình như họ biết việc em với cảnh sát... Với cả sáng hôm qua thằng Henry nó giận em, nó đuổi em đi vì em cứ mải nói về anh ấy. Nó ghen. Em bảo em chỉ định ở nhờ nó ít bữa thôi, chứ không có ý làm vợ nó. Nhưng bây giờ em cũng chưa biết đi đâu. Em nghe các thiên thần nói, nếu như có tình yêu là sẽ có lại được tất cả. Em đã nhìn thấy anh ấy, ngay cả trong giấc mơ.

- Chiều hôm qua chị có gọi thầy nhờ thầy cúng. Cả đêm qua thầy thức đêm để cúng cho Nhan.

- Thảo nào sáng nay thì thằng Henry lại ân hận. Nó bảo hôm nay đi làm về sẽ mua cá với tôm cho em ãn. Sáng nay chim hót ngay trước cửa sổ căn phòng em nằm.

Nghe em gái nói tưng tửng, nàng muốn gào lên trong máy:

- Chị thấy thằng Henry tốt đấy. Ai thương mình thì hãy tô't với người ta. Đấy mới là thực tế. Không ai cúng hay xin được gì cho mình nếu mình không tự biết trả đn đời. Một mình bên đó, không ai giúp gì dược, hãy biết chấp nhận hoàn cảnh đi nhé.

Tiếng em gái nài nỉ:

- Nhưng chị cứ xin thầy cho em.

- Thầy bảo ông đã tìm được người tốt cưu mang cho Nhan rồi đâ'y. Cái thằng Henry dây.

- Nó tốt, nhưng em không yêu nó...

Chợt tiếng đầu dây bên kia im bặt. Hình như có những tiếng gĩ vang vang trong máy, nghe như phố phường đang náo lên tưng bừng. Chốn đô hội xa lạ ở một hành tinh khác đang nghiên em gái nàng vào vòng xoay lạnh lùng.

Rồi lại nghe tiếng em gái rành rọt:

- Chị có nghe thấy tiếng ồn ào không? Hôm nay là ngày quốc khánh của bên này. Họ đang tràn ra đường để dự hội. Bao nhiêu người vui vẻ thế kia mà em thì chẳng biết đi đâu, làm gì, chẳng có gì trong tay, chẳng biết sẽ sống tiếp ra sao... Chị có nghe thấy không? Cả thành phố, cả xứ sở này đang có hội. Họ đang vui lắm chị ạ.

*

Cô vào phòng tắm. Mở vòi sen của căn nhà tồi tàn mà gã Henry cô độc thuê đã hàng vài chục năm nay. Câ phải tắm thật kỹ càng. Rồi sẽ trang điểm thật sang trọng. Bên quê nhà chị gái hứa sẽ nhờ thầy cúng giúp cô tìm được người mà cô hằng gặp trong giấc mơ. Người ấy cao ráo, gương mặt đàn ông phong sương và tin cậy. Không có con mắt hiếng gian hùng như thằng Lãng. Không ỉùn như gã Henry. (Một ngày nào đó Henry có cao lên được không nhỉ?)

Nhưng đêm nay, cô vẫn sẽ phải hỏi Henry cái câu cô vẫn hỏi hàng đêm, từ khi về ở nhờ gã:

"Mày trả cho tao bao nhiêu đêm nay?"

-Thái Hà, 14/7 - 20/7/05-