← Quay lại trang sách

Mùa xuân nghiêng

Anh bật nút đọc của đầu CD hiệu TEAC, rồi nhẹ nhàng tăng volum. Tiếng hát của Cesaria Evora cất lên qua bản Sodade.

Anh chưa thâ'y ổn, chỉnh tiếp những tần số của Equalizer. Lần này, anh hài lòng ra mặt khi thấy giọng hát của ca sỹ nhẹ nhàng và thanh thoát hơn, đồng thời tiếng bass sâu hơn.

Anh ngồi ngả người vào chiếc ghế mây, mắt nhắm nghiền.

Căn phòng gọn gàng, sạch sẽ. Một gỉá sách nhỏ để đầy sách văn học và thể thao. Một giá đựng đĩa kê ngăn nắp. Các đầu câm, amply và các thiết bị khác được kê ngay ngắn trên những tấm kệ đặt dưới đất cho thoát hơi nóng.

Trên tường là những tâm bằng khen, huy chương các loại.

Tiếng chuông điện thoại reo. Anh lơ đãng nhấc máy:

- Vâng. Tôi đây.

Giọng nữ (yoix-off):

- Tối nay anh có rảnh không? Em muốn đi uống một cái gì đó.

Anh cười thầm:

- Cảm ơn em. Hôm nay tôi hơi mệt. Hẹn hôm khác vậy nhé.

Giọng nữ thất vọng:

- Thế thôi vậy. Chào anh.

Anh buông máy, tìm lọ trà, tự pha cho mình một ấm.

Nàng không gọi cho anh.

Đêm hôm trước, nàng ngồi bên ly trà trầm ngâm. Anh ghét cái điệu trầm ngâm dịu dàng đó. Mái tóc nàng xoã xuống ngang mép bàn gỗ vuông xếp vài ba thứ lỉnh kỉnh của cái quán cà phê nhỏ bên hồ. Nàng ngồi một mình không cảm giác. Đúng ra thứ cảm giác mà con người trải qua không tồn tại trong nàng. Nàng hình quả trám. Không ghét bỏ. Không hạnh phúc. Nàng cứ trơ lì ra như vậy.

Đêm hôm trước, nàng mơ thấy anh trở lại. Anh chạm tay vào ngực nàng. Bộ ngực chỉ còn một bên đầy căng lên như quả bóng. Bên kia, dúm lại như một tảng đất bị sụt lở. Lúc bên nàng, anh hay có thỏi quen lục tìm trong đống samcam.com hay lacdieuhoanmy.com v.v... những hình ảnh con gái khoả thân ngực. Anh còn giấu nàng cop-pi nguyên bản một cô để ngoài màn hình phẳng chiếc lap-top cũ kỹ, mỗi khỉ đi công tác, chỉ cần nháy vào phần cất giấu màn hình phụ, cô gái hiện lên vô vi với bộ ngực tràn trề không sụt lở. Anh thoả mãn với cô gái trong lap-top, ghét dần nàng.

*

Những khuôn mặt được kích thích đến cao độ, lắc lư theo tiếng nhạc.

Giàn loa JBL xếp cao chót vót trên giàn giáo như thách thức. Trên plateau, cô ca sỹ tóc xanh đang thả hồn vào một bài hát nhíp rất mạnh. Tay cô chém vào không khí, tay kia nắm chặt micro sans fil.

Nàng đi từ chỗ của diễn viên ra, nét mặt lạnh đến độ vô hồn.

Điệu nhạc mạnh vẫn ngự trị trên plateau. Anh và vợ sắp cưới lắc lư theo nhạc. Mùa xuân nghiêng trên bàn, chảy tràn trề xuống đất những giọt đậm bốc hơi cay. Anh và vợ sắp cưới không nhìn thây người đàn bà mặc áo đen. Nàng đi trên đất. Dáng hình như một nàng tiên cá vừa đi vừa giỏ máu gót chân.

Anh nhún nhảy và vẫy vẫy ngay trên mặt ghế. Vợ sắp cưới cũng lặp lại những động tác tương tự.

Nàng ngồi lặng lẽ quan sát. Các cô gái chàng trai nhảy diệu tự do. Không chịu nổi nừa, anh bật dậy khỏi ghế, nhảy ngay tại chỗ ngồi.

Anh nhìn nàng:

- Có vẻ cô không thích nhảy?

Nàng nhíu mày:

- Chỉ vì tôi khồng thích những điệu nhạc như thế này thôi.

Anh cười:

- Thế nếu chuyển điệu cô có nhảy được không?

Nàng khẽ cười, nụ cười của một con cáo:

- Được.

Vợ sắp cưới của anh nhíu mày như không tin sự tan vỡ. Nhạc lại nổi lên kích thích mọi xó xỉnh, nhưng lần này là điệu Flamenco.

Anh khiêu khích nàng:

- Hình như đây là điệu nhạc cô thích?

Nàng gật đầu. Anh cười, hơi pha chút coi thường:

- Vậy sao cô vẫn ngồi?

Nàng đi như bay lên sàn. Những người đang ngồi nhiều vô kể, tất thảy đều đứng rẽ đường cho nàng đi.

Nàng ra giữa sàn. Lúc này, những người nhảy đã xuôhg hết, chỉ còn một nam vũ công ân mặc theo lối La-tinh đang nhún nhún thân hình cá trắm. Nàng chưa nhảy, mà đứng quan sát người vũ công trẻ trung.

Tiếng la hét vang lên khắp không gian:

- Không nhảy thì xuống đi.

Người vũ công trẻ tuổi lắc đầu cười, rồi đưa tay cho nàng:

- Thiên thần?

Nàng cầm tay vù công, rồi bước một bước lên phía trước.

Nàng như hút vào bản nhạc. Rồi đi những bước gọn ghẽ, nhẹ nhàng, thanh thoát. Mặt nàng cười tươi, mắt như nhìn vào khoảng không vô định. Có tiếng hú vì phân khích của đám khách.

Anh bước theo lên sàn, quên mất vợ sắp cưới tròn mịn như con thỏ bông đang mãn nguyện gặm nhâ'm hạnh phúc như cách người ta gặm cái bánh ngọt, gặm mãi thì cũng hết sạch.

Mùa xuân chảy tràn trề thừa thãi xuống thảm những giọt hạnh phúc cay nồng. Những giọt nghiêng soi rõ bóng nắng sót lại trong đêm mềm mại và những cọng cỏ xanh óng ánh ngoài hiên. Anh và nàng nằm trong đêm, cùng đo đếm trí tuệ, sau hết là chuyện khác. Chuyện khác đó sau này làm nàng co cứng lại trong cái vỏ bọc đức hạnh. Không ai biết nàng đã từng uống trộm những giọt chảy với đôi môi khô nẻ tham lam, từng lăn qua hết bậc cầu thang này đến bậc cầu thang khác, không hề cảm thấy ngượng ngùng khi để cho một người đàn ông biết bộ ngực bị khuyết mất một của mình (một bên còn lại thì thật tuyệt mỹ, nhưng bên kia giông như một con ma cụt).

Không ai biết cảm giác của anh ngoài anh. Nhưng râ't nhiều thời gian anh cũng không hiểu nổi cảm giác của mình. Tiếng rao bánh khúc trong dêm khiến cuộc giao hoan của họ như những trận chiến đấu trí đâu lực giữa một bên là sự dam mê, một bên là nỗi phiền muộn. Làm sao bây giờ hả mình? Làm sao bây giờ? Địa thế cuộc chiến khá hiểm yếu. Anh bắc một cái bếp ngay bên cạnh, rán cho nàng những quả trứng. Thi thoảng có một quả trứng ung bị ném qua cửa sổ. Người quét rác nhặt bỏ vào thùng rác lớn. Quả trứng ung trôi theo đông rác khổng lồ, lung linh một màu cô tịch.

Nàng không hiểu tại sao lại cứ mơ thấy anh trở lại? Cũng không hiểu tại sao giấc mơ trở lại ấy cứ ám ảnh mình suốt những đêm dài, ngay cả khi nằm cùng chồng. Nàng lo sợ nếu chồng biết mình đã không còn trong sáng với chàng.

Nàng ngồi dậy, giũ sạch đống chăn nệm. Vứt tất cả vào máy giặt rồi bấm nút tự động. Nàng muốn trút bỏ những giác mơ ám ảnh dai dẳng. Máy giặt quay những vòng ù ù như đàn bà quê vừa xay thóc vừa hát. Người xa rỗi tiếng loa tiếng trống. Đã mờ rồi ánh kiếm ánh đao. Nàng ngồi bên bậc cửa chờ máy xả hết những đống bọt ngũ sắc, chờ chồng trong ánh hoàng hôn. Chồng nàng thường trở về nhà khi ánh hoàng hôn đã tắt lịm từ lâu phía chân trời. Nàng đứng dậy, hoan hỉ đón chồng:

- Em báo cho anh một tin đặc biệt nhé.

- Gì vậy em?

- Ngực em có sữa.

Chồng nàng cười nụ cười trẻ con. Bộ ngực tròn đầy của nàng chưa bao giờ tố cáo nàng với chồng. Vì nó tròn đầy. Chỉ với anh nó mới bị lõm như con ma cụt. Cái lõm ấy làm anh bỏ đi. Làm anh ngoại tình với cái màn hĩnh lap-top. Làm anh bỏ vợ sắp cưới. Bỏ cả nàng. Anh căm ghét nàng, căm ghét cái người đàn ông cả gan làm chồng nàng và căm ghét ngay cả sự căm ghét này.

Nỗi đau bị bỏ rơi làm nàng gục ngã suốt một thời gian dài. Nàng trở thành một người khác. Lạnh lẽo, vô tình và dộc địa. Nàng bó gót chân rớm máu của mình bằng một cành hoa lưu ly tím. Gót chân không còn chảy máu nữa nhưng cũng chẳng còn dịu dàng. Nàng chặt những cành hoa băm nát làm thuốc. Những vị thuốc dắng vô tình làm đầy lên trong lồng ngực người đàn bà niềm kiêu hãnh.

Chồng nàng đến. Chàng bảo:

- Nếu em cần gì cứ gọi tôi nhé. Kể cả đưa đi chơi.

Người đàn bà mặc áo den biết ngay đây chính là chồng mình. Nàng ngồi sau xe anh. Chiếc xe máy cà tàng đưa nàng vào những quán bar đêm. Chàng bảo:

- Đưa vào những chỗ này cho biết.

Chàng gọi tiếp viên đưa chai Chivac ra cho mình. Lại gọi đưa ly nước cam vắt và đỉa hạt dưa cho nàng. Chàng kể về những cô gái hâm mộ. Đôi môi chàng ghé sát vành tai nàng khiến vành tai nóng ran. Nếu chàng hôn nàng ngay tại quán bar, ngay lúc này, có lẽ nàng cũng sẽ hôn lại chàng.

Mùa xuân lại chảy tràn trên giường chiếu chăn gối. Giường chiếu chăn gối lóng lánh như kết bằng sợi sa nhũ. Mọi ngóc ngách xó xỉnh được lau chùi sạch bóng. Mạng nhện bị lôi đi sềnh sệch rồi tống vào một túi rác. Lũ nhện ngơ ngác mất nơi cư trú bâ't hợp pháp. Đồng hồ được mở ra thay pin mới. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cũ pin mới vang rền như những phát súng lệnh vang lên trong toà pháo đài cổ. Họ quyết tâm gây dựng tổ ấm của mình.

Họ mời pháp sư vào nhà. Pháp sư phán:

- Phải kê lại cái chân giường bên trái, nếu không sẽ chẳng bao giờ có con.

Hai người lúi húi kê dọn. Lúi húi cơm cơm nước nước. Đi đâu họ cũng một đồi không rời. Thiên hạ nhìn đôi này thấy nhảy mũi.

Đêm dêm nàng mơ thấy người xưa cũ. Người xưa cũ lại đưa nàng vào cái quán bar trên bờ sông Hồng. Cái quán bar này do một hoạ sĩ người làng Lủ Thanh Trì dựng, lại do một người Anh mua lại với giá cắt cổ dành tặng bà vợ trẻ con trắng trẻo mềm mại như con thỏ bông bị bỏ rơi (nhưng không biết có phải là chị họ hay em họ của cô vợ sắp cưới bị bỏ rơi kia không?). Quán là một cái phà ngang sơn trắng thuê lại của đội phà du lịch sông Hồng, vẽ vời đủ thứ hĩnh hài lãng mạn màu xanh sẫm với màu cà phê. Hồi mới dựng quán, người hoạ sĩ lấy cái chổi đót phết màu mà quét ngang dọc lên tường. Chỉ trong một ngày, toàn bộ các bức tường đều được bôi lên những hình ảnh đầy ârì tượng của một quán bar thời dại. Ghế kê ngang kê dọc. Bia đồng loạt hai mươi nhăm ngàn một chai. Nhạc bật như lũ ngựa nhảy hoang, ầm ĩ đến nát óc nát tai. Nước sông sóng sánh bạc như muôn ngàn hạt cườm pha ngũ sắc ánh sáng bầu trời đêm. Cả một dãy bar làm bằng gỗ tạp ken chật cứng những người là người. Nhân viên quầy bar mồ hôi túa ra như tắm. Tiếng ta tiếng tây xen nhau như mổ bò cạnh sông. Những cô gái mặc áo hai dây hở rốn hở cả cần sống lưng dưới. Mùi nước hoa đàn ông đàn bà trộn lẫn mồ hôi tây ta. Tình yêu trộn lẫn gian dối. Nụ cười trộn lẫn đểu giả. Lũ trai gay nhìn nhau rủ nhau nhảy những khúc độc hành. Lũ đàn bà nạ dòng kiếm bồ tây nhớn nhác xê dịch hết góc này đến góc khác, chân khẳng khiu cong vêu đánh bộ đồ soóc trắng nhờn nhờn phô màu da vàng đến kỳ hồi xuân. Những ông tây bà đầm quen đi chơi hoang đêm nhảy loạn xị theo dàn nhạc đang chơi hết mình mẩy. Người nhạc cổng tự nguyện mắt trắng lên theo dòng nhạc chảy tràn trề, làm đứt phựt một khúc thanh âm đang độ cao trào trên bàn phím.

Mấy cô gái trong quán bar bàn bên nhìn hai người tò mò. Một cô áo hai dây trễ ngực nói với cô bạn:

- Này, thằng cha này được đấy.

Cô kia cười:

- Khoẻ lắm đấy, tha hồ sướng.

Họ không biết anh là kẻ mắc bệnh thống phong, anh mới bỏ mặc người vợ sắp cưới không vì lý do gì, mặc dù sự có mặt của nàng khiến anh quyết định những chuyên như vậy. Họ cũng không biết tử vỉ của anh bị phán là loại trai bạc, không có chữ thuỷ chung trong cung phu thê.

Nàng hỏi nhỏ một cậu trai gay:

- Em làm ở quán này à?

Cậu trai lắc đầu;

- Đêm đi chơi chứ làm gì. Không đi thằng bồ phang chết.

Nom mặt cậu trai như tiểu thiên thần. Nàng gạ gẫm:

- Hôm nào mình đi chơi với nhau?

Nó lắc đầu:

- Để ra giêng, khi nào tôi chán thằng kia đã. Nom chị cũng kháu ra phết, tôi hai fai, không phải gay. Tôi có thể cho chị đẻ con được.

Nàng cười:

- Tôi chưa có con. Khó quá.

Nó rủ nàng về nhà. Căn nhà thuê mười mét vuông lẻ chỉ có độc một cái giường một và một cái bàn có kê sát cạnh đó một cái điếu cày bạc thếch. Nó bảo chị cứ nằm xuống, tôi sẽ bảo chị cách làm cho có con. Nếu có con với tôi chị có giấu được chồng cho tôi thăm nuôi thằng con suốt đời không? Nàng bảo sao đã biết là thằng con? Nó cười hếch cái môi tiểu thiên thần, sao không biết, họ nhà tôi nảy nòi ra tôi hai tai, còri lại đều có con trai dầu lòng, nhưng tôi cũng sẽ có con trai đầu lòng, tôi chọn chị đẻ cho tôi thằng con này. Nàng hỏi vì sao? Nó bảo chẳng vì sao cả, dạo này mấy bà nạ dòng hay thích hỏi vì sao, bọn gái hoi không bao giờ hỏi vì sao, cứ thế mà chén, chị đồng ý thì nằm xuống đi, chuyện dẻ đái không phải cứ muôn là được, không đồng ý cho về suy nghĩ vài hôm. Nàng ngồi nghĩ một lúc, rồi lặng lẽ cởi nút áo. Đến khi sắp trút đến mảnh cuối cùng trên người, nàng chợt nhớ ra cái van bếp ga ở nhà quên chưa khoá, lẽ ra không phải khoá nhưng mấy hôm nay không hiểu sao cứ bị rò rỉ mùi ga khắp nhà. Cậu trai thở dài, thời này kiếm dâu ra được người chung tình như chị. Rõ ra là yêu chồng. Nàng bảo với nó, nếu đồng ý không thăm nuôi suốt đời may ra nàng chịu, vì đẻ ra một thằng cu nhênh nhếch giống chồng (cậu trai này có vóc dáng hơi giông giông chồng nàng), lại giông nàng thì coi như con chồng. Nàng bảo nàng râ't thương chồng, nhưng hễ đặt mình nằm xuống ngủ thì y như rằng người tình cũ lại hiện về quấy đảo. Có thể vì thế mà hai vợ chồng không có nổi mụn con suốt mây năm nay. Cũng vì thế mà nàng định nhờ vả. Nhưng nhờ vả thế này phiền phức nhau quá. Thôi, nếu muốn nằm với tôi thì nằm xuống đi. Cậu ta bảo, nằm xuống không phải mặc quần áo làm gì cho mệt, tôi thề không làm gì chị. Cứ nằm xuống đây tôi cho chị ngủ một giấc không bị thằng khốn kia quấy phá. Nó giỏi thì về mà rước chị di sông tung tẩy với nhau. Cái loại đàn ông chỉ ma mị đàn bà kia sao chị cứ giữ hắn ở trong chị làm gì cho mệt? Nàng cãi nàng không giữ, tự hắn cứ mò về. Nhưng sau mỗi lần mò về ăn ở cùng nàng trong giấc ngủ như vậy, nàng lại thấy thương chồng hơn. Cậu con trai ôm nàng vào lòng vuốt dọc sống lưng rồi vuốt sang bờ vai nàng. Cậu bảo chị làm tôi muốn thành đàn ông, không muốn làm thằng hai fai nửa. Chồng chị kể ra cũng may mắn nhỉ, thời này bọn đàn bà ngoại tình như chuyện người ta thích ăn gì là chạy ra phố ăn luôn, ngoại tình thực sự, ngoại tình nhiều lần với nhiều thằng. Còn chị thì cứ luôn phải ăn năn vì một cái bóng. Nàng áp bộ ngực đầy dặn của mình vào ngực cậu trai, nhắm mắt ngủ.

Nàng ngủ như thế suốt ba tiếng, giật mình tỉnh dậy thấy mình vẫn nguyên áo quần không thiếu mảnh nào trên người, bộ ngực đã được bọc kỹ càng bằng mảnh áo lót màu hồng phân. Nỗi phiền muộn tan biến.

Nàng sờ vào người cậu trai, thây thârp mình nó tươi nguyên như chưa hề thất tiết giông nòi. Nó cười buồn tiễn nàng về trong bầu trời ẩm ướt hơi xuân. Nó không hẹn ước, không thề bồi. Nó nhìn nàng bằng con mắt của kẻ bề trên vô về.

Nàng đi rồi, nước mắt chàng trai lặng lẽ chảy vì cô độc. Nàng không biết người này không phải loại hai fai. Không biết người này chỉ là chưa phải đàn ông. Càng không biết người này đã phải cố nén giữ khí chất đàn ông đang chực chờ ào ạt trong máu huyết.

Những hạt mưa phùn bắt đầu tưới xuống mặt dất. Khắp thành phô ửng lên một màu xanh ẩm ướt.

Có hai người ngồi bên bàn ăn trong nhà. Cả hai đều không biết những thứ khổng nên biết. Cả hai đều râ't vui vẻ. Những con nhện bò qua bò lại cư trú hợp pháp bên cành cây điệp trước cửa sổ. Đồng hồ tích tắc theo cách của nó. Chân giường đã được bọc lót kỹ càng bằng những mảnh gỗ pơ-mu vàng thơm phức.

Mưa xuân đổ nghiêng bên ngoài ô cửa.

-21/12/2006-ĨO4a-Tô Hiến Thành