Chương 516 Trước hủy tai mắt (1)
Phúc Châu có nghề gì lớn nhất?
Đương nhiên là đi thuyền.
Nhà ai cầm đầu đi thuyền ở Phúc Châu?
Đương nhiên là Lạc gia.
Lão thái gia Lạc gia hôm nay đại thọ tám mươi, nhân vật có uy tín trong cả thành Phúc Châu đều đến đây, tiệc rượu đầy ắp xếp đặt hơn ba trăm bàn, tiệc trong ngõ ngoài ngõ đông đặc người, cực kỳ hối hả, náo nhiệt.
Lái thuyền đi khắp nơi giao du tứ hải, Lạc gia đi thuyền ngồi trên ngôi đầu đi thuyền Phúc Châu đã vài chục năm, lực ảnh hưởng càng thêm lớn, hôm nay tiến đến chúc thọ không chỉ là đồng nghiệp đi thuyền, thương giới cũng có nhiều nhân vật thương gia giàu có, thân sĩ nổi tiếng trong thành Phúc Châu, mà ngay cả Tri phủ lão gia cũng đến đây, bởi vì vị Tri phủ này tục huyền chính là cô nương Lạc gia, làm con rể sao có thể không mừng thọ cho Lão thái gia được.
Người gác cổng bên trong, chỉ ghi chép thu bái thiếp cũng đã có sáu người, gia đình ăn mặc đồ mới có mấy chục người nối liền không dứt đang thu nhận lễ, thời gian gần nửa ngày, các loại lễ vật đã chất đầy ắp ba nhà kho.
Đầu ngõ Lạc gia, xa xa lại có thêm một đoàn người, một người đầu lĩnh ngồi trên lưng ngựa, ngồi thẳng, oai phong lẫm liệt, cửa ngõ có mấy quầy làm nghề mua bán, trong đó có một người bán lê nhận ra người này là Thôi quan phủ Phúc Châu Thượng Quan Thế Kiệt, liền nói với quầy buôn bán táo bên cạnh hơi nhỏ: “Ài, ngươi nhìn, Thôi quan đại nhân cũng tới”.
Người bán táo cũng không đưa mí mắt lên, nhặt một quả táo lớn lên xoa xoa, nhét vào trong miệng, lười biếng nói: “Vậy thì có cái gì hiếm lạ, Tri phủ đại nhân cũng đến đây, Thôi quan đại nhân còn có thể không cho chút mặt mũi sao?”
Người bán lê hú lên quái dị, bán táo nuốt một ngụm xuống dưới, thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi mình, không khỏi đưa mắt qua, cả giận: “Ta nói lão ngưu này, ngươi cả kinh hét lên làm cái gì?”.
Ngón tay lão ngưu bán lê chỉ chỉ, cứng họng nói: “Ngươi… ngươi xem!”
Hán tử bán táo ngẩng đầu xem xét, miệng chậm rãi kinh ngạc mở lớn, miếng táo vừa mới cắn, lăn từ trong miệng ra.
Chỉ thấy đằng sau Thượng Quan Thôi quan cách đó không xa, một đại đội quan sai giống như sói như hổ chen chúc mà đến, nguyên một đám tay cầm khóa sắt, gậy lớn, gông xiềng, yêu đao, bộ dáng đằng đằng sát khí, người mù cũng nhìn ra được, đây tuyệt đối không phải đi mừng thọ.
Ngựa xe trước cửa Lạc phủ như nước, hạ khách tụ tập, đột nhiên một đội quan sai vây quanh Thôi quan Thượng Quan Thế Kiệt vọt tới trước phủ, liền hùng hổ xua đuổi khách nhân, vây vòng quanh cửa sân, tất cả đều kinh ngạc không hiểu. Trong phòng có một người tuổi tác lớn nhất, kiến thức rộng rãi, gặp tình hình này… đặt bút lông xuống, đi ra khỏi trướng phòng, nhíu mày nói: “Thượng quan đại nhân, ngươi làm cái gì vậy? Không biết hôm nay là đại thọ Lão thái gia chúng ta sao? Ngươi muốn làm công sự gì, cũng không cần phải bày ra trận trượng lớn như vậy chứ? Phủ đài đại nhân đã ngồi ở trong phòng chính, nếu ngươi huyên náo làm Lão thái gia chúng ta không vui, phủ đài đại nhân nơi đó, chỉ sợ Thượng Quan đại nhân ngươi cũng khó ăn nói!”
Thượng Quan Thế Kiệt da mặt thành màu xanh, cũng không biết là khẩn trương hay quá sợ hãi, hắn cũng không nói chuyện, xoay người xuống ngựa, đi đến bên người lão nhân trướng phòng, giơ tay lên xoay tròn một quyền vào cái miệng rộng, nhất thời rút sạch răng cửa của trướng phòng, một miệng máu lập tức chảy ra.
Thượng Quan Thế Kiệt vung tay lên, quát: “Bao vây, dựa theo danh sách bắt người, chạy mất một người, ta lột các ngươi ra!”
Các sai dịch tuần bổ ầm ầm lên tiếng, liền xông vào Lạc phủ, trong lúc nhất thời làm cho cả Lạc phủ gà bay chó chạy, khóc hộ rung trời.
Phúc Kiến Án sát sử ti, Án sát Kiều Hổ cẩn cẩn thận thận đưa nước trà cho một người mặc thanh bào trước mặt, mặt đầy tươi cười nói: “Năm đó Cẩm Y vệ uy chấn thiên hạ,
bản ti vẫn là một Tuần Sát phân đạo nho nhỏ, ngày nay đã trôi qua bao nhiêu năm, Cẩm Y vệ xây dựng lại Đề kỵ, uy phong không hề giảm so với năm đó. Những gian thương xảo quyệt mị dân này, ở dưới mí mắt bản ti tư thông giặc Oa và Nam Dương đạo tặc Trần Tổ Nghĩa, bản ti lại chưa từng phát giác. Nhưng Cẩm Y vệ đối với tình hình Phúc Châu lại rõ như lòng bàn tay, bản ti thật sự rất hổ thẹn. Cẩm Y vệ đang ở Kim Lăng, nhìn thiên hạ, tất cả yêu quái mịt mờ, cũng khó trốn khỏi pháp nhãn của Cẩm Y vệ!”
Kiều Hổ nói xong, liền đẩy hai cái hộp sang: “Bản ti kính trọng uy danh Kỷ đại nhân, Lưu đại nhân đã lâu, chỉ tiếc một mực làm ngoại quan, khó tới bái phỏng, chút vật này, kính xin các hạ thay ta giao cho hai vị đại nhân Kỷ Cương, Lưu Ngọc Giác, lễ vật nho nhỏ, không nói lên kính ý! Về phần những thứ này, thì là để tặng cho các hạ”.
Người thanh bào ngồi đối diện nhìn sang, hai cái hộp đẩy tới từ trên bàn, cảm giác ma xát làm cho người ta có một loại cảm giác nặng trịch, nhìn bên trên đều là hoa quả khô, phía trên còn có một phong gì đó, cũng rất dày, trên gương mặt đầy đường cong lãnh khốc cũng nhu hòa hơn chút ít, hẳn chậm rãi nâng chung trà lên, nhẹ nhàng gẩy lá trà nói: “Án sát sứ đại nhân không cần tự trách, chúng ta biết rõ ai là tai mắt giặc Oa và hải tặc, là có nguyên nhân đặc biệt, những người này công khai thân phận đều là thân sĩ thương nhân, nhân vật nổi tiếng Phúc Châu, thậm chí còn có thân thích cùng Tri Phủ, đại nhân không biết rõ tình hình, theo tình cũng có thể bỏ qua. Nhưng mà, kế tiếp khảo vấn phạm nhân, lùng bắt đồng lõa, những sự tình này đại nhân nên dụng tâm để ý”.
Người nọ nâng mí mắt, liếc nhìn Kiều Hổ, hạ giọng nói: “Phụ Quốc Công nắm toàn bộ quyền quân chính năm tỉnh, trên tay có vương mệnh kỳ bài, thượng phương bảo kiếm, quan to nhất phẩm cũng chém được. Làm quan sao, chính là nhìn theo hướng gió, lúc này ai không theo gió của Phụ Quốc Công, bị mất tiền đồ là việc nhỏ, còn bị chém đầu nữa!”
Dưới cổ Kiều Hổ giống như bị đâm vài cây kim, hắn bất an vặn vẹo uốn éo thân thể, cười nói: “Đa tạ chỉ điểm, mệnh lệnh Tổng đốc đại nhân, bản ti cũng không dám chủ quan, bôn quan nhất định chấp pháp theo lẽ công bằng, đối với những gian thương xảo quyệt tư thông trộm cướp này, tuyệt đối không nương tay!”
Huyện Mân, Tôn gia đi thuyền, chủ thuyền Tôn Dịch Phàm sau khi tiếp một người nói khẩu âm kinh đô lên thuyền, liền đuổi bọn tiểu nhị lên bờ, hơn nửa canh giờ, còn chưa thấy hai người đi ra.
Trong khoang thuyền, một người nói giọng Phượng Dương và Kinh đô đã đứng dậy, cầm lấy cái nón cài trên đầu, nói với Tôn Dịch Phàm: “Lạc gia, Lý gia, Hầu gia và mấy nhà có liên quan cùng giặc Oa, hải tặc, hôm nay đều bắt hết, sau khi khảo vấn, đám nanh vuốt làm việc cho bọn hắn cũng bắt giết hầu như không còn, tai mắt giặc Oa và hải tặc trên lục
địa không còn vài người. Đây là cơ hội tốt cho ngươi, Hạ lão bản nói, muốn người thừa này cơ hội tốt, tận khả năng lấy được tín nhiệm của bọn họ, trở thành tai mắt đắc lực nhất trên đất bằng của bọn họ”.
“Ty chức tuân mệnh!”
Người nọ nói: “Ta đi rồi, khi nào cần dùng đến ngươi, chúng ta sẽ lại liên lạc cùng ngươi!”
Người nọ nhếch mành khoang thuyền lên, vội vàng rời đi. Lão Tôn từ từ đi lên mũi thuyền, đầu thuyền hơi trầm xuống, con của hắn đi chân trần nhảy lên thuyền, người này để thân trên trần, một thân to con, dáng người không cao lại rất bưu hãn, mặt dẹp mắt lớn nhếch miệng lên, giống như một con cóc tinh, tuy khó coi, đã có một cổ khí khái oai hùng.
Hắn liếc mắt vào bóng lưng người kinh đô, hỏi về phía Tôn Dịch Phàm: “Cha, người nọ làm gì vậy, có hàng lậu muốn bí mật mang theo sao?”
Lão Tôn liếc qua hắn, khiển trách: “Lắm miệng! Việc không phải của ngươi, thì đừng quản!”
Tôn Dịch Phàm quay đầu muốn trở về buồng nhỏ trên tàu, ngẫm nghĩ rồi nói với đứa con: “Theo ta vào đây, cha có lời muốn nói với ngươi!” - đầu lại, quay