← Quay lại trang sách

Chương 518 Quản giết không quản chôn (2)

Hạ Tầm tiếp tục nói: “Bản đốc phụng chỉ, Thống Soái năm tỉnh, dốc lực tiêu diệt lũ khấu, ta liền từ ba phương diện này bắt tay vào làm. Lũ khấu có tai mắt, ta liền đánh tai mắt hắn.

Bản đốc đã vận dụng Cẩm Y vệ, đốc xúc Án Sát sứ ti các tỉnh, nghiêm khắc đả kích Hán gian, một khi bắt được, nghiêm trị không tha! Để một khi lũ khấu lên bờ, liền biến thành người mù, kẻ điếc, không biết binh chúng ta ở nơi nào, đi sâu một chút liền không nhận ra đường trở về.

Đã không thể đề phòng cướp ngàn ngày, bước đi ra ngoài, đánh tới ổ người Oa luôn, dẹp sạch hang ổ bọn họ! Theo ta được biết, thuyền lũ khấu đại đa số so với một bè trúc cũng không mạnh hơn bao nhiêu, hoàn toàn chính là năm người điều khiển, chiến lực trên biển mười phần có hạn. Bản đốc đã có được tình báo, một khi đội thuyền lũ khấu đánh về phía

bờ biển Đại Minh ta, lũ khấu chỉ đem theo khẩu phần lương thực ba ngày, nước uống ba ngày, nhiều hơn thuyền bọn họ căn bản không thể chở năm người.

Tiếp tế như thế, cuồng vọng phải không? Nhưng bọn họ vẫn liên tục thành công! Lúc này đây, ta muốn đánh bọn hắn để kiến thức sự lợi hại của chúng ta, bản đốc đã trùng kiến thủy sư viễn dương, hôm nay bọn họ đang huấn luyện tại Quan Hải vệ, không lâu sẽ tuần tra hải cương, một khi gặp được lũ khấu, dùng đội thuyền đơn sơ của lũ khấu, mang tiếp tế thiếu thốn, sao có thể là đối thủ của thủy sư Đại Minh ta?

Trên biển không để cho bọn chúng tồn tại, bọn chúng phải co đầu rút cổ trở lại ổ của bọn họ để chờ cơ hội, lúc này bản đốc sẽ chỉ huy chiến hạm, giết tới bản thổ Nhật Bản, đánh nát hang ổ bọn chúng một lần. Nhưng mà! Các ngươi nghe rõ cho ta, muốn làm tất cả những việc này, phải có một điều kiện tiên quyết, chính là bọn chúng không trèo lên được bờ, lên bờ sẽ không chỗ ẩn thân! Mà đó chính là trách nhiệm của các vị tướng quân!”

Hạ Tầm lạnh lùng quét mắt hơn mười vị tướng quân đứng thẳng trước mặt nói: “Bản đốc tiêu diệt lũ khấu, không cần các ngươi tập trung binh lực, tướng lãnh theo bản đốc, truy đuổi mệt mỏi theo sau mông lũ khấu, ta đã căn cứ nơi trú quân của các vị tướng quân, phân bổ khu vực phòng thủ, trong từng khu vực phòng thủ do thôn, trấn, huyện, phủ đoàn huấn luyện, dân tráng cấu thành nhiều thể trình tự phòng ngự, tất cả cùng phòng thủ, tất cả cùng cố gắng, chỉ để ý ngăn địch, mặc kệ địch lưu động.

Mà các ngươi, những quan binh vệ sở này, thì phải chịu trách nhiện tự truy kích trong khu vực phòng thủ, trách nhiệm bao vây tiêu diệt lũ khấu. Giờ đây, thôn thành trấn, trấn thành huyện, huyện thành phủ, đã thành lập một lưới tin tức ngang dọc đan vào truyền đi, giống như một tấm mạng nhện cực lớn, có một chỗ có tin tức gió thổi cỏ lay gì cũng có thể rất nhanh rơi vào tay vệ sở các ngươi, trách nhiệm các ngươi, chính là truy kích ở trong khu vực mình phòng thủ, tiêu diệt kẻ địch.

Một khi lũ khấu chạy ra khu vực các ngươi phòng thủ, ta không cần các ngươi đuổi theo, một đường truy xuống dưới, cả hệ phòng ngự sẽ hỗn loạn thành một đống, cuối cùng lại diễn biến thành nhân mã chủ lực truy đằng sau mông lũ khấu, bị bọn họ nắm mũi dẫn đi, cuối cùng làm thành cục diện tự mình bị làm cho suy sụp. Nếu như giặc Oa trốn vào khu vực phòng thủ vệ sở khác, đều có vệ sở khác phụ trách nhiệm vụ tiêu diệt.

Chúng ta không cách nào dùng tốc độ nhanh nhất thông báo toàn bộ tin tức đến khu vực phòng thủ, chúng ta không cách nào dùng tốc độ nhanh nhất đem quân đội chúng ta đưa lên đến địa phương xuất hiện lũ khấu, vì thế, chúng ta liền đứng yên, chỉnh thể bất động, lũ khấu chạy trốn tới nơi đâu, ở đâu sẽ động, ta phải khiến cho lũ khấu ở bất kỳ chỗ nào,

không chiếm được tiếp tế, đoạt không được thứ gì, không dám dừng lại, không dám qua đêm!

Chỉ cần bọn chúng không chiếm được tiện nghi trên đất bằng, là có thể bức bọn chúng về trên biển! Biển rộng mênh mông, cho dù hạm đội bản đốc có khổng lồ gấp mười, cũng vô pháp hình thành vòng vây đối với lũ khấu. Nhưng chỉ bằng lũ khấu ít có nước uống và thực vật, chỉ cần bọn chúng bị ép trốn về trên biển, căn bản không cần chúng ta vây đuổi chặn đường, bọn chúng tất phải trốn về ổ, ta đưa hạm đội lên, chờ chúng tại đó!”

Hạ Tầm dứt lời, phân phó nói: “Giao địa đồ khu vực phòng thủ bổn quan xác định cho các vị tướng quân!”

Thư kí quan lập tức nâng một đống sách chồng chất từ trên thư án, đưa đến trong tay Đô ti các vệ.

Hạ Tầm lại nói: “Các vị có quan hệ phụ trách khu vực phòng thủ, bên trên đều có ghi lại rõ ràng. Ta đề nghị các ngươi, cần nhìn khu vực phòng thủ của mình trước, trước phải đọc rõ mười sáu điều lệnh tất sát ghi ở phía trước! Ở trong khu vực các vị phòng thủ, người nào tác chiến dũng cảm, giết địch gây thiệt hại bị nghiêm trọng, đem đầu người lũ khấu đến, bản đốc luận công ban thưởng. Nếu như đánh không tốt, ngươi có thể đuổi lũ khẩu ra khu vực ngươi phòng thủ, không để hắn chiếm tiện nghi ở trong khu vực ngươi phòng thủ, vô công vô tội, bản đốc không phạt! Tác chiến bất lực, không làm tròn cương vị công tác, khiến cho lũ khấu công thành cướp trại, cướp phá dân chúng, giết không tha!”

Vì đối phó lũ khấu làm người đau đầu này, Hạ Tầm thay đổi thói quen chỉ huy toàn cục của chủ tướng nắm giữ toàn quân, hoàn toàn ủy quyền, đến đây là từng người tự chiến.

Nhưng hắn dùng từng người tự chiến này, là phân chia khu vực kỹ càng, nói rõ ràng ưu khuyết và trách nhiệm từng người tự chiến, thật ra hắn làm chính là “phân vùng chịu trách nhiệm cho đến khi xong trách nhiệm”.

Tại điều kiện lúc ấy, thông tin và cơ động hiệu suất thấp, nắm tổng thể toàn cục, hắn chắc chắn bước theo gót Khâu Phúc, lại thất bại. Mà dùng cái biện pháp này, hắn thậm chí không cần lo lắng tướng sĩ Chiết Đông các vệ có hiềm khích ân oán cá nhân cùng hắn hay không, toàn bộ quyền lực và trách nhiệm phân giải ra, trao quyền cho cấp dưới, trừ khi ai đó có thù không đội trời chung cùng với hắn, đánh bạc liều chết để kéo hẳn xuống nước, nếu không nhất định phải giữ vững tinh thần để toàn lực tác chiến, một trận chiến vì chính mình!

Hạ Tầm từ từ quét mắt liếc nhìn mọi người, nói: “Ngạn ngữ nói, người đang làm, trời đang nhìn! Trời có đang nhìn hay không, ta không biết, lão thiên gia chính là nhìn thấy, cũng không còn biện pháp nói cho ta biết, cho nên… tự mình phải nhìn! Bản đốc đã thông qua năm tỉnh Bố Chính Sứ tị, chiêu dụ dân chúng khắp nơi, nếu như các vị ở trong khu vực mình phòng thủ, sợ địch sợ chiến hoặc là ôm cái tâm tư gì khác, để dân chúng gặp hại, bất kể là châu huyện nha môn, thôn quan thành phủ, hay dân chúng hương thân, chỉ cần một cáo trạng bẩm báo đến chỗ này bổn quan, tướng quân bị cáo xin mời lo liệu hậu sự trước, rồi hãy đến cầu kiến. Bản đốc có vương mệnh kì bài, thượng phương bảo kiếm. Ta, chỉ quản giết không quản chôn!”

Câu đằng đằng sát khí này vừa ra khỏi miệng, trong lòng các tướng quân bỗng chốc giật mình, đúng lúc này, trung quân kì bài tiến đến bẩm báo: “Bộ đường đại nhân, Quan Hải vệ Thường Hi Văn cầu kiến!”