← Quay lại trang sách

Chương 523 Lại quay lại (2)

Phì Phú đứng ở đầu thuyền, mắt thấy đã gần đến biển Trung Quốc, một trái tim treo trên ngực rốt cục cũng thoáng buông.

Hắn rất lo lắng lại gặp được những đồng bào nghèo đến điên rồi kia, lần này trở về, cố ý mượn một trăm võ sĩ của tướng quân các hạ, đương nhiên, những võ sĩ này một khi lên đất liền, là biết đã bị nghiêm mật khống chế, không có khả năng mang theo bọn họ tầng tầng lớp lớp thẳng đến Kim Lăng, nhưng mục đích của hắn chỉ là vì cam đoan đi trên biển an toàn, một khi cập bờ, cũng không cần những võ sĩ này hiện diện.

Đột nhiên, võ sĩ ở trên cột buồm phụ trách nhìn trên cao lớn tiếng quát vài câu, thủy thủ trên thuyền và các võ sĩ lập tức khẩn trương lên, đều chạy ra, có điều khiển thuyền, có bạt vũ khí ra, một bộ như lâm đại địch bộ dáng, Phì Phú kinh hồn táng đảm kêu lên: “Thiên Chiếu đại thần phù hộ! Sẽ không gặp được những thứ khốn kiếp kia chứ?”

Sau thời gian uống một chén trà, Phì Phú ngạc nhiên vui mừng kêu lên: “A! Là thuyền thủy sư Đại Minh! Ta nhận ra cờ xí bọn họ, ha ha ha, chúng ta an toàn rồi!”

Tiền Bách hộ rất thất vọng, thật vất vả bắt được một con cá mập, nhưng đối phương lại có thể công bố là phụng mệnh quốc vương Nhật Bản triều kiến hoàng đế bệ hạ, nhưng lại công bố quen biết với Tổng đốc năm tỉnh Dương Húc đại nhân. Mặc dù đối phương không có Khám hợp, nhưng lại có lộ dẫn chứng minh thông hành của Binh bộ và Lễ bộ liên hợp ký tên, đây là không thể làm giả được.

mang Nhưng mà làm như thương nhân, ánh mắt Phì Phú thật khôn khéo, hắn cũng nhìn ra vị tướng quân đại Minh này không hào hứng lắm, thế là từ bên trong hàng hóa mình tiện thể đến xuất ra một số ít, tặng cho Tiễn Hạo và sĩ tốt dưới tay. Lần này trở về, Phì Phú mang theo đĩnh vàng bạc và đồ sơn Nhật Bản, đặc sản trường đao, chuẩn bị cho tốt để mua bán một phen, kéo lại tổn thất lần trước, xuất ra một số chỉ là mất sợi lông trên chín trâu, có thể đổi được thủy sư ân cần chăm sóc vẫn rất đáng giá.

Túc Lợi Nghĩa Mãn nghĩ muốn hiểu rõ tình hình Đại Minh bên này, một lãng nhân tiến cử người khác, một thương nhân mới từ Đại Minh tới không lâu, thay hắn đến gặp. Thương nhân kia gọi là Đông Phương Lượng, vừa nghe tên, Túc Lợi Nghĩa Mãn cũng rất thích.

Nhật Bản, gần đây tự xưng là quốc gia mặt trời mọc. Lúc tùy hứng, bọn họ nếm thử vãng lại cùng Trung Quốc, khi đó phái sứ tiết đến trung thổ, trên quốc thư dùng xưng hô chính là “thiên tử quốc gia mặt trời mọc gặp thiên tử quốc gia mặt trời lặn…”, lúc ấy bọn họ dùng địa vị ngang hàng với Trung Quốc đến gặp gỡ Trung Quốc. Nhưng mà về sau lại bởi vì một trận chiến Bạch Giang Khẩu, triệt để cải biến thành địa vị ngang nhau.

Hai nước giao chiến lần này, nguyên nhân gây ra lại là do Triều Tiên. Lúc ấy Triều Tiên có ba nước tranh giành, Bách Tế tiến công Tân La, Tân La cầu cứu về phía Đại Đường, Đại Đường xuất binh, đánh bại Bách Tế, bắt quốc vương Nghĩa Từ của Bách Tế làm tù binh. Thứ tử Nghĩa Từ vương là Phúc Tín, thu thập tàn quân, ý đồ phục quốc, đi xin giúp đỡ, lúc ấy Nhật Bản cũng đã tự cho mình là thượng quốc, nữ hoàng Tề Minh tại vị đáp ứng thỉnh cầu của Phúc Tín, rồi phát binh viện trợ Bách Tế, thế là cuối cùng diễn biến thành cuộc chiến Trung Nhật, đây là lần đầu tiên chiến tranh giữa hai nước Trung Nhật.

Kết quả, một trận chiến Bạch Giang Khẩu, chiến thuyền quân Nhật gấp ba lần quân Đường, lại làm toàn quân bị diệt, Bách Tế triệt để mất nước. Nghe nói, có chút nữ nhân sau khi bị cường gian, đối với người cường gian sẽ sinh ra một loại cảm tình si mê luyến ái, đại khái bên trong gien người Nhật thì có thừa hưởng loại này, từ đó về sau, bọn họ

điên cuồng mà mê luyến tất cả, chính trị, kinh tế, văn hóa Trung Quốc.. tất cả mọi thứ, ai cũng học tập, noi theo, từ đời Đường đến Tống, thủy chung tự cho mình là học sinh.

Nhưng mà trong xương cốt bọn họ, loại ngang ngược kiêu ngạo và cuồng vọng chưa bao giờ biến mất, Túc Lợi Nghĩa Mãn thống trị toàn bộ Nhật Bản, trở thành Thiên hoàng, càng có một loại kiêu ngạo chuyên thuộc về hắn tên, Đông Phương Lượng, hắn nghe xong cảm thấy rất vui vẻ, trước mắt đã có hảo cảm đối với người sáng mắt này, nghe lời hắn nói thì lọt vào tai hơn nhiều.

Khi hắn nghe nói vị Phụ Quốc Công này quá mức được Trung Quốc hoàng đế coi trọng, đối với việc mở biển kinh thương một mực có hứng thú thật lớn, hắn tận lực đả kích hải tặc, nhưng mà thông thương mậu dịch với Nhật Bản, trao đổi qua lại cũng không phản đối, hơn nữa sau khi cực kỳ đồng ý, rốt cuộc vững tin thành ý của đối phương. Hắn cùng vài viên võ gia dưới tay và các đại thần quan trọng trong triều thương nghị một phen, quyết định tiếp nhận điều kiện yêu cầu của Minh quốc, thế là, Phì Phú lại bị phái trở lại.

Mà Đông Phương Lượng lại trở thành thượng khách của Túc Lợi Nghĩa Mãn, Túc Lợi Nghĩa Mãn đáp ứng hắn, một khi Trung Nhật mở mậu dịch, hắn sẽ trở thành ngự thương Nhật Bản, được hưởng rất nhiều quyền đặc biệt thương nhân bình thường không hề có. Đái Dụ Bân vốn chỉ là muốn để cho hắn đi tìm hiểu ý tứ Túc Lợi Nghĩa Mãn, sau khi tìm được tin tức này, lập tức mệnh lệnh hắn bỏ qua những nhiệm vụ khác, toàn lực kinh doanh quan hệ tại Bắc Sơn điện, có thể có cơ hội xếp vào một ánh mắt đầu mối như vậy trong chính trị Nhật Bản, đây là kỳ ngộ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, sao có thể buông tha?

“Đa tạ Tiễn Tướng quân hộ tống!”

Trên bến tàu, Phì Phú bái thật sâu về phía Tiễn Hạo: “Phụ Quốc Công các hạ đang ở Hàng Châu, ta sẽ đi trước bái phỏng hắn, sau này, chúng ta còn có cơ hội lui tới, xin tướng quân chiếu cố nhiều!”