← Quay lại trang sách

Chương 524 Trộm kiếm (2)

Ba người dùng hơn nửa canh giờ, dần dần di chuyển đến chánh điện, Tiêu Chí Bằng và Tào Lỗi tiến nhập vào chỗ tối các điện, giám thị bốn phía, Tư Đồ Lượng lặng lẽ ẩn vào đại điện, trong điện im ắng, ngọn đèn chập chờn theo gió, mơ hồ chiếu ra tình hình trong điện, hai bên cột cung điện, có chứa màn chướng chức điền qua thần, nhẹ nhàng đong đưa đổi chiều theo gió nhẹ.

Chính giữa thì thờ phụng tố Tố Trản Minh đại thần, trái phải là Khí Bỉ đại thần và Nhẫn Hùng Vương, ba thần nằm ở chỗ cao trước thần án, có một giá hắc đàn mộc đao, đao trên kệ lẳng lặng vắt ngang một thanh trường kiếm.

Hương án đã rộng mà lại dài, bay người cũng không đến, trên hương án bày đầy đủ loại tế phẩm, còn có hà bao cầu nguyện vân vân… cực kỳ lộn xộn, nếu như va chạm vào, rất khó nói sẽ không bị thần quan phải đến quét dọn mỗi ngày, tế bái phát hiện, Tư Đồ Lượng nhìn nhìn mọi nơi, lấy ra cái móc dây thừng lật cổ tay ném lên một cái, bốp một tiếng móc ở đỉnh điện, cũng không biết là xà nhà hay lọng che, hắn thử thăm dò kéo, có thể gánh chịu sức nặng của hắn, liền chạy vội một cái, nương theo cái móc dây thừng trợ giúp tung vọt người lên.

Tư Đồ Lượng treo cả người ở trên kệ đao, nhẹ nhàng gở thanh thần kiếm xuống, lại đem thanh kiếm mình mang theo để lên chỗ cũ, cẩn thận đánh giá một phen, xác nhận không hề dị trạng, lúc này mới nhét thanh thần kiếm trở lại trên lưng mình, lung lay vài cái rời khỏi thần án, xoay người nhảy đến trên mặt đất, cổ tay run chấn động thu hồi cái móc dây thừng, lặng lẽ lui ra khỏi thần điện.

Nửa canh giờ sau, ngoài phía Tây Kiếm Thần cung, trong bụi cây lại truyền ra một hồi chim bạo động, ngay sau đó liền vô thanh vô tức. Đèn chong vẫn lẳng lặng chiếu sáng cả

tòa cung điện như trước, canh bốn, một vị thần thị đi tới, thêm chút ít dầu thắp cho đèn chong, không hề xem xét thần điện, ngáp một cái, liền tiếp tục đi ngủ…

***

Không thể đi qua Hàng Châu, một nửa là phải dừng chân hồ này.

Tây hồ, không thể nghi ngờ là trở thành thiên đường lớn nhất của nhân gian Hàng Châu. Xuân hạ thu đông, Tây hồ đều có các mỹ cảnh; Băng sương vũ tuyết, Tây hồ cũng đều có các mỹ cảnh; Ban ngày và đêm tối, phong tình cũng có chỗ khác nhau, phảng phất một tuyệt thế giai nhân, một bộ xiêm y khác, một kiểu tóc khác, có thể cho ngươi một cảm giác khác, hoặc kiều mị, hoặc kiều diễm, hoặc xinh đẹp, hoặc ung dung…

Chúng ta đời sau chứng kiến cảnh tượng trong hồ Tam Đảo, là hai đời Minh Thanh kiến tạo một lần nữa, cảnh tượng trước đây rất khác. Trong đó tiểu doanh châu là lớn nhất, thì ra là Tam Đàm Ấn Nguyệt mọi người chúng ta đều biết, là vì trong hồ nước phụ cận có xây ba tòa thạch tháp hình bình hành, tên là Tam Đàm, nhưng mà lúc Minh sơ nó đã bị hủy bởi chiến loạn, lúc này còn chưa xây dựng lại, ban đêm ở trên đảo, có thể thấy được ánh sáng phản chiếu, có thể thấy được nguyệt quang, có thể thấy được ngọn đèn, lại khó gặp cảnh tượng Tam Đàm.

Ban đêm, núi xa mờ ảo, sóng đều trong như gương, cây đèn trên đảo treo trên cao, trong đình vài vũ điệu không ngớt.

Đêm nay, là Phì Phú mở tiệc chiêu đãi Hạ Tầm, ngay tiếp theo, Chiết Giang Bố Chính Sứ ti, Án Sát sử ti, Đô Chỉ Huy Sứ ti, các vị quan to cũng đều đến đây. Hôm nay phong cách mở tiệc chiêu đãi hoàn toàn là Nhật Bản, tất cả mọi người khoanh chân ngồi ở sau chiếc kỷ trà, vừa múa vừa hát phía trước cũng là vài vị vũ kỹ nữ nhân Nhật Bản, cầm trong tay quạt lụa, nhảy cực kỳ ra sức, còn có bộ dáng đều rất đáng xem.

Hạ Tầm đến nơi này, vừa nghe nói ẩm thực và ca múa đều là kiểu Nhật, lập tức thẳng thắn, nói cho Phì Phú, ca múa Nhật Bản có thể thưởng thức, nhưng mà trên trang điểm vẫn tận lực thích ứng mỹ quan thẩm mỹ của người Trung Nguyên, ngàn vạn lần không cần phải bôi vẽ bạch phiến lên mặt, bằng không cả buổi tối, dưới đèn nhìn như ma, sợ trở về sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ.

Vũ nữ Nhật Bản khiêu vũ thì thích bôi mặt cực trắng, lượng bạch phiến tiêu thụ tại Nhật Bản rất lớn, bạch phiến tối sơ chứa đựng rất nhiều thành phần chì, đến nỗi rất nhiều mỹ nữ hài tử Nhật Bản vì theo đuổi vẻ đẹp lúc tuổi còn rất trẻ, cũng bởi vì trúng độc chì mà chết vô cùng thê thảm, làm ra hy sinh lớn như vậy, nhưng loại mỹ mạo này Hạ Tầm lại không tiếp thụ được, tự nhiên muốn sớm nói rõ. Phì Phú đáp ứng ngay, cho nên những vũ

kỹ này đều là hóa thành đào hoa trang người Trung Nguyên, dưới đèn xem xét, mười phần xinh đẹp, lại không đến mức làm cho người ta không đành lòng.

Ẩm thực đều là kiểu Nhật Bản, đến rượu cũng đều là thanh tửu Nhật Bản, thanh tửu Nhật Bản là tham khảo phương pháp sản xuất hoàng tửu của Trung Quốc để chế tạo riêng ra, nơi này là phía nam, đại bộ phận quan viên thói quen uống hoàng tửu, cho nên đối với thanh tửu này cũng không mâu thuẫn, tiệc rượu lại hoà thuận vui vẻ rất tốt.

Phì Phú mập mạo, ân cần nói với Hạ Tầm: “Các hạ, đối với ẩm thực, ca múa, có hài lòng không?”

Hạ Tầm hơi đưa tay: “Không sai, vô luận là ẩm thực hay ca múa, phong vị đều rất đặc biệt”.

Phì Phú ha ha cười rộ lên:“Các hạ quá khen, những vũ kỹ và đầu bếp này, đều là ta cố ý mang từ Nhật Bản đến, vì để cảm ơn các hạ cố gắng xúc tiến mậu dịch, ta muốn tặng các nàng cho các hạ, trò chuyện bề ngoài là để tỏ lòng biết ơn, hy vọng các hạ không nên ghét bỏ”.

Hạ Tầm vừa nghe, vội vàng khoát tay nói: “Không không không không, ngẫu nhiên nhấm nháp thì bỏ đi. Trong kinh đều có quyền quý rất có hứng thú đối với ẩm thực và mỹ nữ quý quốc, Phì Phú tiên sinh muốn hợp ý mà nói, đưa tặng cho bọn hắn một ít là rất tốt. Ngươi yên tâm, đối với việc mở mậu dịch, bổn quan luôn luôn ủng hộ, lần này Phì Phú tiên sinh đi kinh thành, bổn quan cùng ngươi đi giải quyết, tranh thủ sớm ngày định xuống sự tình này”.

Phì Phú cật lực nịnh bợ, chờ được chính là câu này, vừa nghe liền mừng rỡ, vội vàng cúi đầu không thôi.

Trong chốc lát, thừa dịp Phì Phú đứng dậy đi tiểu tiện, Ti Hán Siêu lặng lẽ thì thầm nói với Hạ Tầm: “Bộ đường, một sứ tiết độc bang tiểu quốc, hơn nữa là xuất thân thương nhân, Bộ đường đại nhân bỏ qua việc tiêu diệt lũ khấu, đích thân trở về kinh cùng hắn, có phải là quá đề cao hắn?”

Hạ Tầm nói: “Việc ta muốn làm, cũng là vì tiêu diệt lũ khấu, hơn nữa không chỉ là vì đâm lũ khấu. Thượng binh phạt mưu, kì thứ phạt giao, kì hạ công thành (dùng binh trên hết là dùng mưu, tiếp đó dùng ngoại giao, cuối cùng mới công thành), có thể không đánh mà thắng giải quyết sự tình, hơn nữa sẽ có lợi thật lớn, vì sao không làm? Nhân sinh một thế, vội vàng trăm năm, có thể làm được mấy việc đại sự? Cái giá là cái gì, chỉ tranh sớm chiều mà thôi”.

Hắn nâng một khối sushi, chấm vào trong mù tạc, đối cười nói với Ti Hán Siêu: “Điểm này, bản thân chúng ta ngày xưa được học tập, bọn họ làm việc cũng rất vội vàng! Ngươi nhìn, con cá này cũng không chờ kịp đun sôi, đã bưng lên”.