← Quay lại trang sách

Chương 527 Lấy lui làm tiến (2)

Ngày hôm sau, trên Kim Giám điện, Hạ Tầm hướng hoàng đế nộp chỉ, nói rõ quốc vương Nhật Bản Túc Lợi Nghĩa Mãn đã đáp ứng điều kiện Đại Minh xây dựng triều cống buôn bán, cử chính thức sự tình gặp hoàng đế, Chu Lệ long nhan cực kì vui mừng, lập tức phân phó tuyên sứ giả nước Nhật Bản lên điện.

Tổ A cùng Phì Phú lên điện kiến giả, tuyên đọc Quốc thư: …Quốc vương Nhật Bản Nguyên Đạo Nghĩa dâng thư lên Minh hoàng đế bệ hạ: “Thiên khải Đại Minh, vạn bang tất bị quang bí; Hải vô kinh lãng, trung quốc tư chiêm thái bình. Phàm tại suất tân, thục bất duy lại. Khâm duy đại minh hoàng đế bệ hạ, tứ thánh truyền nghiệp, tam biên cửu an, huân hoa kế thể, tòng tích sở hi. Nhật Bản quốc từ khi lập đến nay, vân luôn triều cống thượng bang, nay mong được thông thương buôn bán nhiều hơn, nguyện thuần phục lâu

dài. Cho nên đã cho Tổ A, Phì Phú làm sứ, ngưỡng mộ ánh sáng quý quốc, phục hiến phương vật. Thần nguyên đạo nghĩa thành hoàng giới khủng, đốn thủ cẩn ngôn”.

Lễ vật mà nước Nhật Bản cẩn hiến ở chỗ Tổ A mang theo, cùng với đồ mà Phì Phú lại mang theo một chút, hợp ở một chỗ, tổng cộng vàng ngàn lượng, bạc vạn lượng, ngựa mười thớt, lưu hoàng một vạn cân, mã não lớn nhỏ hai mươi khối, chủ đao một trăm thanh, thương một trăm cái, quạt một trăm cái… Các loại phía dưới, tự nhiên không cần bàn trên kim điện, chỉ đem danh mục quà tặng trình lên là được.

Chu Lệ sai người tiếp nhận, nhẹ lời an ủy, lễ tiếp kiến xong, do quan viên Lễ bộ dẫn bọn họ lui ra đại điện, Hạ Tầm lập tức lên trước tấu tiếp: “Hoàng thượng, lúc thần xin chỉ tiễu Oa, từng nói với Hoàng thượng, muốn hoàn thành được việc này, phải quyết chiến ở bản thổ Nhật Bản, càn quét hang ổ, đoạn căn bản của nó. Nay quốc vương Nhật Bản đã đáp ứng thủy quân thiên triều ta đi Nhật cùng nhau tiêu diệt cướp, thần hướng Hoàng thượng xin chỉ đi Nhật, mong rằng sẽ thành công kết liễu”.

Hạ Tầm ngừng một chút, lại nói: “Nay đại bộ phận Oa khấu, thấy vùng duyên hải ta hỏa lực tập trung chờ đợi, không có cơ hội có thể thừa dịp, đã lui về bản thổ, đây là cơ hội tốt tụ mà tiêu diệt. Thần đi Nhật Bản, đường biển khó đi, đầu đuôi không thể chiếu cố, vì sợ Oa khấu chó cùng giứt giậu, chạy trốn tán loạn vùng duyên hải, lại lần nữa gây đau khổ dân chúng Đại Minh ta.

Vùng duyên hải cần có bảo kiếm trấn thủ. Thần xin từ chức tổng đốc năm tỉnh tiễu Oa, tiến cử Đô đốc thủy quân Ngũ quân đô đốc phủ Trần Huyên, dẫn chư vệ các tỉnh vùng duyên hải, cùng nhau tác chiến, khẩn xin bệ hạ ân chuẩn!”

Hôm qua Trịnh Hòa trở về trong cung, Chu Lệ liền biết Hạ Tầm muốn từ chức Tổng đốc đi tiễu Oa rồi, phản ứng đầu tiên của Chu Lệ chính là: Không chuẩn!

Chu Lệ quả thật cùng cha hắn Chu Nguyên Chương tính cách giống nhau: thích đấu, thích đối chọi gay gắt.

Chuyện hắn quyết định rồi, nhìn chuẩn người, đó chính là nghịch lân của hắn, ngươi càng muốn đụng, hắn càng phải bảo vệ.

Hạ Tầm chính là nhìn chuẩn điểm này, mới dẫn lợi thế hưởng, trợ giúp, thúc đẩy càng nhiều người hạch tội chính mình, kết quả của nó chính là hạch tội phô thiên cái địa chỉ có thể khiến cho Chu Lệ tâm lý nghịch phản tăng thêm, đối với người hắn phái đi ra, biêu hiện ra càng cường thế ủng hộ và giữ gìn.

Nhưng mà qua một đêm, tức giận tiêu tan, trái lại lại suy nghĩ, hắn cảm thấy quyết định của Hạ Tầm cũng có đạo lý của hắn, tình thế chiến trường thay đổi trong nháy mắt, Hạ Tầm một khi đi Nhật Bản, lại để hắn chỉ huy quân đội năm tỉnh, trên sự chỉ huy căn bản không cách nào chiếu cố, cho nên đã có chút động lòng, lúc này nghe thấy Hạ Tầm chủ động xin từ chức, hắn liền nhẹ nhàng gật nhẹ đầu nói: “Chuẩn tấu, lập tức miễn chức Tổng đốc năm tỉnh tiễu Oa của Dương Húc, lĩnh chức khâm sai đi sứ Nhật, kiêm Thống Soái Sào hồ, Phúc Châu, hạm đội viễn dương Song Tự. Do Trần Huyên ra trấn Chiết Đông, tiết chế năm tỉnh, cho đến khi Dương Húc từ Nhật Bản trở về”.

“Thần lĩnh chỉ, tạ ơn!”

Trần Huyên rời hàng, cùng Hạ Tầm đồng thời bái xuống lĩnh chỉ, lén lút liếc Hạ Tầm một cái, đầy lòng cảm kích.

Khâu Phúc đứng ở đầu hàng võ thần, trầm mặt không nói một lời. Bọn họ hao hết tâm tư, phát động nhân mã tiến hành hạch tội, chính là muốn đem Hạ Tầm làm cho xuống, kết quả Hạ Tầm chỉ một chiêu lấy lui làm tiến, nhẹ nhàng dỡ xuống sai phái, vinh sủng không giảm, lật ngược thế cờ cái này binh quyền giao cho trong tay Trần Huyên cùng Từ lão tam quan hệ tốt nhất, đến lúc này Ngũ quân đô đốc phủ từ sau Từ Cảnh Xương, sẽ bị hắn đào đi một viên Đại tướng.

Trộm gà không được còn mất nắm gạo, đây là cảm giác giờ phút này của Khâu Phúc. ***

Lâm triều bàn việc đã xong, Chu Lệ liếc Hạ Tầm một cái nói: “Dương Húc lưu lại, cùng ta dùng bữa. Bãi triều!”

Các triều thần lại là một hồi bạo động, bằng hữu quen thuộc đều đánh mắt lẫn nhau: “Nhìn thấy rồi chứ? Hoàng Thượng muốn lưu người hỏi chuyện, cần phải trên triều công khai nói sao, Hoàng Thượng đây là chồng chất lời cho chúng ta nghe, Phụ Quốc Công, xô không ngã!”

Quần thần từ từ rời khỏi, quan viên một phái Chu Cao Hú lúc đi ra ngoài, đều sắc mặt đen lên.

Vẫn là giữa phòng ánh sáng tối tăm, người ngồi ở đàng kia thân thể có chút còng xuống, họ đến lợi hại hơn, xem ra, hắn là sinh bệnh rồi, thân thể một mực không được tốt.

“Lão gia, bệnh ngài…”

Người vội vàng từ bên ngoài đi tới thấy hắn ho đến lợi hại, không khỏi lo lắng nói.

Người nọ khoát tay áo, mang theo thở hổn hển một hồi, khàn giọng cuống họng hỏi: “Có tin tức gì không?”

Người tới đem chuyện hôm nay trên triều đình nói một lần, người nọ trầm mặc một lát, trầm thấp nở nụ cười: “Tên Dương Húc này, càng ngày càng khó đối phó rồi. Chuyên vụ Tổng đốc, chuyện xong phục danh, cái quân quyền này của hắn sớm muộn gì đều phải giao, hôm nay nương tiêu diệt Oa chưa xong, chủ động giao ra binh quyền, cái binh quyền này giao cho ai, lời hắn, Hoàng Thượng phải nghe, lại nói, Hoàng Thượng chính vì chuyện hắn chủ động xin từ chức mà sinh lòng áy náy”.

Hắn khe khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Đến lúc này loại địa vị này của hắn, quyền vị cá nhân đã thăng lên không thể thăng nữa, đối với hắn mà nói, quan trọng nhất đã không phải là chính mình ném lấy bao nhiêu quyền lực, mình có thể bò cao bao nhiêu, mà là hắn có thể có người vì hắn sử dụng, theo ý chí hắn mà động. Khâu Phúc lần này là trộm gà không được còn mất nắm gạo, ngược lại thành toàn hắn”.

“Lão gia có chút lâm vào ma chướng rồi, chỉ biết nói người, không biết nói mình, Khâu Phúc như thế, chúng ta… làm sao không phải như thế?”.

Người nọ đứng ở đối diện âm thầm bối rối, nhịn không được nói: “Lão Hầu gia cũng biết chuyện này, hắn… để cho ta gửi lời cho lão gia…”

“Cái gì?”