← Quay lại trang sách

Chương 536 Một người nguyện chịu (1)

Sáng sớm, Hạ Tầm và Trịnh Hòa đang ở trong phòng đã bị một đội võ sĩ Nhật Bản đột nhiên bao vây.

Đây là dinh thự Mạc Phủ tướng quân, các võ sĩ có thể vây quanh đây, không có Túc Lợi Nghĩa Trì gật đầu là không thể nào, mà Túc Lợi Nghĩa Trì đã đứng ở sân đối diện cửa ra vào, tay cầm một trường đao.

Tại bên cạnh hắn còn có một lão nhân cầm đao đứng, tóc dĩ nhiên là hoa râm, lại một thân bá đạo, hết sức ngạo nghễ, sát khí bức người, tuy hắn rớt lại phía sau nửa bước so với Túc Lợi Nghĩa Trì, nhưng vững vàng đứng nơi đó, cũng đã đoạt hết khí thế phong quang của tướng quân trẻ tuổi bên cạnh, tựa như Tào Tháo tiếp kiến sứ giả dân tộc Hung nô thì để cho Thượng Thư Thôi Diễm giả trang Ngụy vương, tự mình giả dạng làm thị vệ đứng ở một bên, tuy giả trang là thị vệ, lại đoạt hết khí thế của người xung quanh.

Thủ vệ tại nơi phụ cận đặc phái viên có hơn mười thị vệ Đại Minh, bọn họ không cam lòng yếu thế, đều rút đao ra khỏi vỏ, còn dựng lên một cây hỏa tiễn trên đầu tường, hai bên giương cung bạt kiếm, thị vệ và các võ sĩ đều dùng đều dùng ngôn ngữ quốc gia mình lớn tiếng chửi bậy, lại không nghe rõ đối phương rốt cuộc đang nói chuyện gì.

Sau một lát, Hạ Tầm và Trịnh Hòa thản nhiên thong thả bước ra từ trong phòng, hai người dường như vừa mới dùng hết bữa sáng, trong tay Hạ Tầm còn cầm một khăn lụa trắng nõn, lau sạch nhè nhẹ khóe miệng, lúc đi ra cửa sân, mới chậm rãi nhét trở lại tay áo.

Đối với tình thế giương cung bạt kiếm xung quanh, Hạ Tầm xem như không thấy, chỉ là cười chào hỏi về phía Túc Lợi Nghĩa Trì và Tư Ba Nghĩa Tương: “Tướng quân các hạ, Lợi Nghĩa các hạ, thức ăn trong phủ tướng quân rất ngon. Sáng sớm, làm cái gì mà tập trung vậy?”

Vừa thấy hai người, Tư Ba Nghĩa Tương không thèm để ý gì liền quát: “Lớn mật, các ngươi lại phá hư hiệp định, tự tiện dụng binh đối với đảo Phá Lãng, Cấp Phong, Áp Tiều, còn phái người đưa quân đội các ngươi lên đất liền tác chiến, giờ đây trộm cướp lẻn khắp nơi, khiến cho khắp nơi thành một mảnh bừa bãi, các ngươi phải gánh chịu trách nhiệm! Bắt bọn chúng lại!”

Tư Ba Nghĩa vừa ra lệnh một tiếng, bảy tám võ sĩ Nhật quốc lập tức chen chúc đi lên, giơ trường đạo lên cưỡng bức về phía bọn họ, thị vệ Hạ Tầm bên này còn không kịp có động tác, thân hình Trịnh Hòa đột nhiên vừa chuyển… phảng phất giống như nổi lên một gió lốc, nhanh đến mức không thấy rõ được khuôn mặt và động tác hắn, cũng chỉ thấy bóng dáng một thanh đao lẫm liệt cuốn qua theo trước mặt những võ sĩ kia, không ngừng leng keng bên tai, lúc Trịnh Hòa một lần nữa đứng trước mặt Túc Lợi Nghĩa Trì và Tư Ba Nghĩa Tương, trường đạo trong tay bảy tám võ sĩ đều đã lọt vào trong tay hắn.

Những võ sĩ kia, nguyên một đám giống như đã gặp quỷ, khiển trách nhau, tiến không dám tiến, lùi không dám lùi, Tư Ba Nghĩa Tương giật nảy mình, lập tức rút đao ra khỏi vỏ, hét lớn một tiếng, bổ tới ngay mặt Hạ Tầm, một đao kia giống như một đạo sấm sét, nhưng Hạ Tầm phát sau mà đến trước, một trường đao trong tay Trịnh Hòa không biết làm sao lại rơi vào trong tay hắn, Tư Ba Nghĩa Tương toàn lực một đao vừa mới bổ tới giữa không trung, còn chưa áp chế dùng lực eo, một đao trong tay Hạ Tầm đã dí sát trên thiên linh cái của hắn.

Hạ Tầm vẫn nhớ mãi không quên một đao thiên địa oai của La Khắc Địch, vài năm khổ luyện xuống, tuy còn chưa hẳn có uy thế một đao của La Khắc Địch năm đó, nhưng nếu đem ra giao thủ với Tư Ba Nghĩa Tương trước mắt này đã là dư dả. Tư Ba Nghĩa Tương chấn động toàn thân, hai tay dùng hết lực, liều mạng ngừng lại một đao đang bổ xuống, gương mặt trắng bệch một mảnh.

Túc Lợi Nghĩa Trì không ngờ hai đặc phái viên Đại Minh này đều có một thân võ công làm cho người ta sợ hãi, bị dọa cho nhảy dựng, hắn lập tức lui hai bước, sắc mặt hoảng hốt nói: “Các ngươi… Các ngươi muốn làm gì? Nơi này chính là Nhật Bản, không phải Đại Minh các ngươi, các ngươi cho rằng, có thể đào thoát khỏi sự đuổi bắt của chúng ta?”

Trịnh Hòa hừ lạnh một tiếng, bảy tám thanh trường đao đều ném trên mặt đất, tiếng định đương vang lên làm một tràng, Hạ Tầm cầm đao trong tay vừa chuyển, đao trong tay quay lại, đem chuôi đao đưa tới, mỉm cười nói: “Chúng ta căn bản là không muốn chạy trốn, tại sao phải trốn? Chỗ này là nơi quốc vương bệ hạ các ngươi an bài cho chúng ta. Ta không biết Nghĩa Trì các hạ có thể làm chủ thay quốc vương bệ hạ, hay là tướng quân các hạ có thể không để quốc vương bệ hạ vào mắt?”

Sắc mặt Túc Lợi Nghĩa Trì và Tư Ba Nghĩa Tương nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, Tư Ba Nghĩa Tương tìm được người dưới tay bẩm báo, nói quân đội Đại Minh cũng không dựa theo ước định thời gian hai bên hành động, mà là đột nhiên phát động công kích Cấp Phong, Phá Lãng, giết một cái trở tay không kịp, tất cả đảo đều tổn thất thảm trọng, đại bộ phận hải tặc và rất nhiều vật tư cùng với gần như toàn bộ đội thuyền bị hủy bởi lửa lớn, một số hải tặc nhỏ trốn lên bờ đến còn bị quân Minh truy kích, không khỏi nộ khí công tâm, lập tức giống như con mèo bị giẫm cái đuôi, không thể chờ đợi được liền tìm tới.

Trên đảo Áp Tiều, một đội hải tặc lớn nhất thật ra là người của hắn, là gia thần Chức Điền gia của hắn bày mưu đặt kế phái ra ngoài, dùng thân phận hải tặc cướp bóc thương thuyền, cướp bóc Đại Minh. Tư Ba Nghĩa Tương cũng là một người dã tâm bừng bừng, địa vị và danh vọng hắn giờ này ngày này thật ra còn chưa bằng Xuyên gia lúc toàn thịnh,

việc này cũng có thể lý giải, bởi vì lúc Túc Lợi Nghĩa Mãn trở thành tướng quân còn là một hài tử, Tế Xuyên Lĩnh làm phụ chính đại thần liền giống như thái thượng hoàng bình thường.

Mà bây giờ Túc Lợi Nghĩa Mãn Tương ở đây, ai có thể làm gì? Khi hắn và Túc Lợi Nghĩa Mãn không cùng chính kiến, dần dần thành thế thủy hỏa, mà hắn bắt đầu đưa ánh mắt về phía Túc Lợi Nghĩa Trì không được Túc Lợi Nghĩa Mãn quan tâm, vì bảo vệ tiểu tử này, quyền thế Tư Ba gia mới có thể tiến thêm một bước. Nhưng thẳng đến trước mắt, tướng quân Túc Lợi Nghĩa Trì này là hữu danh vô thực, không có quyền lực, cũng không có tiền tài, không có bất kỳ chút tư bản có thể dùng để thu mua đại danh, Tư Ba Nghĩa Tương chỉ là một vị Phó soái, cũng có chút trứng chọi đá, cho nên liền nảy ra chủ ý cướp bóc.

Túc Lợi Nghĩa Trì vừa nghe nơi kinh tế mình sinh ra bị phá hư, cũng nổi trận lôi đình, không chút nghĩ ngợi liền đi theo Tư Ba Nghĩa Tương đem quân đến giết, không ngờ Hạ Tầm và Trịnh Hòa còn kiêu ngạo hơn so với bọn hắn, lúc này thoáng tỉnh táo lại, nhớ tới thân phận đặc thù của hai người kia, cùng với sự coi trọng của Túc Lợi Nghĩa Mãn đối với bọn họ. Tư Ba Nghĩa Tương hủy tất cả thuyền, hàng, người, nhưng lại không cách nào công khai bí mật, chỉ là phá hỏng lời nói ước định hợp đồng tác chiến, Túc Lợi Nghĩa Mãn còn chưa tỏ vẻ ý kiến, đến phiên bọn họ làm đương gia quyết định sao?

Nghĩ thông suốt lợi hại trong đó, Túc Lợi Nghĩa Trì thu liễm sự tức giận, giải thích: “Ta… cũng không có ý thương tổn hai vị quý sứ, nhưng đối với một chuyện quân đội quý quốc phá hư hiệp định, tùy tiện dâng binh, làm một tướng quân, ta có quyền yêu cầu các ngươi phải có một lời giải thích, để báo cáo về phía phụ thân đại nhân”.

Hạ Tầm nói: “Chuyện này, chúng ta đương nhiên biết cách giải thích, nhưng bởi vì đang mang việc trọng đại, chúng ta hy vọng có thể gặp mặt nói chuyện cùng quốc vương bệ ha!”

Tư Ba Nghĩa Tương cắn răng, hung dữ nói: “Như vậy, xin mời hai vị quý sứ đi với ta một chuyến đến Bắc Sơn điện”.

“Không không không.”

Hạ Tầm mỉm cười lắc đầu: “Trong này, ta đã được tướng quân các hạ bảo vệ, ta không xác định lần này đi Bắc Sơn, dọc theo con đường này có an toàn hay không. Cho nên, ta quyết định, ở chỗ này chờ, chờ quốc vương bệ hạ đến!”

Hạ Tầm nói xong liền thản nhiên xoay người, Trịnh Hòa chậm rãi phủi phủi áo choàng, sóng vai bước đi cùng hắn.

Tư Ba Nghĩa Tương chăm chú nắm chặt chuôi đao, trên tay nổi gân xanh, nhưng nghĩ đến Trịnh Hòa loại thân thủ quỷ mị, một đao như kinh lôi thiểm điện của Hạ Tầm, thủy chung không dám rút đao ra.

Cửa sân, Hạ Tầm và Trịnh Hòa rất nho nhã khách khí: “Trịnh công công, mời!”

“Không không không, mời phụ Quốc Công!”

“Ài! Mời Trịnh công công trước!”

“Phụ Quốc Công đi trước mới đúng!”

Túc Lợi Nghĩa Trì nhìn hai người làm trò, tức giận đến mức trên mặt thoạt đỏ thoạt trắng, hắn hất tay áo lên, giận dữ rời đi.