Chương 540 Hành thích (2)
Có thích khách!
Sau một lát, một tiếng nổ vang lên trong hồng lâu, một bóng người đánh vỡ cửa sổ bay đi ra ngoài, sau khi hạ xuống liên tiếp lăn vài vòng, lăn đến hành lang mới dừng thân thể, hắn vừa mới bò lên, liền gặp một đạo thân ảnh hoa chân múa tay vui sướng bay ra từ trên lầu, người này hiển nhiên là bị đánh một cái hung ác, thành thành thật thật lui xuống trên mặt đất, oa một cái, nhổ ra một ngụm máu tươi, thân thể run một cái, liền cứng ngắc nằm bất động ở nơi đó.
Thích khách kia miễn cưỡng bò lên, đầu vai vừa mới chạm đất, chỉ cảm thấy xương vai đau đớn muốn nứt, hắn cắn răng, đang muốn cầm chiến đao xông vào lâu để hoàn thành nốt chức vụ liền gặp một thân ảnh bay tới, lúc này trăng tròn nhô lên cao, trong trẻo một mảng, mắt người nọ thấy người tới tựa như một con chim to giẫm lên đỉnh một ngọn giả sơn bay lên trên lầu, trong lòng không khỏi hoảng hốt, có khinh công bực này, công phu người này sao có thể kém.
Chỉ thấy người nọ nhảy vào trong lan can, hai chân vừa mới chạm đất, đột nhiên lại hơi nghiêng thân, người thích khách thứ ba lại phá cửa sổ bay ra từ bên trong, nhìn hắn mềm nhũn giống như vải bố, giống như thân ảnh một người thả lỏng giữa không trung, thích khách này thấy thế nào dám bỏ phí tính mệnh, lập tức lặng lẽ kín đáo đi tới phía sau, chuyển ra xa xa, vội chạy đi mất dép.
Trên lầu, thi thể người nọ lóe lên bay ra ngoài, lóe lên một cái, phá cửa sổ, một đạo ánh đao sáng như tuyết liền bay tới đúng ngay mặt, một đao kia mau lẹ vô cùng, ẩn theo tiếng sấm nổ mạnh, người ngoài cửa sổ cũng hoảng hốt, nhảy vào quay tít một vòng trên sàn
nhà, hiểm lại càng hiểm tránh được qua một đao kia, một cái ống tay áo đã bay bổng rơi xuống dưới lầu.
“Dừng tay! Là ta!”.
Người bên ngoài lầu kia hét lớn một tiếng, đao người thứ hai bên trong ngưng lại mà không phát. Dưới ánh đèn, người này đúng là Hạ Tầm, Hạ Tầm vốn nên uống đến say mèm giờ phút này hai mắt vô cùng tỉnh táo, đã không nhìn thấy một tia men say, mà người nọ đứng ngoài cửa sổ tự nhiên chính là Trịnh Hòa.
Hạ Tầm nghiêng người ra, Trịnh Hòa phi thân nhảy vào, chỉ thấy một chiếc đèn trên bàn, ánh sáng chiếu lên cả gian phòng, một cỗ thi thể nằm trên mặt đất, dưới khuôn mặt đã là một bãi máu.
Trịnh Hòa khẽ chau mày hỏi: “Phụ Quốc Công, đây là có chuyện gì?”
Hạ Tầm nhẹ nhàng cười nói: “Có người hành thích mà thôi, công công tới thật nhanh!”
Trịnh Hòa nói: “Lúc tối đêm, ta đã cảm thấy có chút kỳ quái, hạ nhân dẫn đường, hô hấp kéo dài, dưới chân cũng cực kỳ vững vàng, một hạ nhân, có thân thủ cao minh, vốn là có chút ít cổ quái, hơn nữa hắn cử động. rất có… rất có…”
Hạ Tầm cười tiếp lời nói: “Rất có kiểu dáng binh nghiệp!”
Trịnh Hòa im lặng, hành thích khâm sai đại thần, vốn là đại sự kinh thế hãi tục, nếu như thích khách còn có bối cảnh trong quân, cái án này chỉ sợ càng thêm phức tạp khó có thể tưởng tượng.
Lúc này, động tĩnh trong tiểu lâu đã khiến cho quân binh tuần tra ngoại viên chú ý, một đám tướng tá cầm cây đuốc trong tay, giơ đao thương, chen chúc về phía tiểu lâu, Hạ Tầm liếc ngoài cửa nói: “Công công nên tránh đi trước, để Dương mỗ đến trả họ là đủ, sáng sớm ngày mai, chúng ta còn phải lên đường đến kinh, tốt nhất không cần phải quấy rầy chúng ta trắng đêm khó ngủ”. bọn
Trịnh Hòa gật gật đầu, xoay người lại nhảy ra ngoài cửa sổ, khi hắn nhảy lên trên đỉnh núi đá giả mượn lực, quay về chỗ tiểu lâu mình, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, vừa rồi Phụ Quốc Công Dương Húc thần thái tỉnh táo, không hề có men say, mà lúc chạng vạng tối đi vào mai viên, hắn đã say đến không đi được, hắn tỉnh rượu nhanh như vậy? Lại nói… hắn đã sớm biết sẽ có người hành thích?
Một đêm này, bọn họ quả nhiên không có cách nào khác ngủ ngon , Hạ Tầm vừa nói sự tình bị người hành thích, binh sĩ phụ trách cảnh vệ khẩn trương vạn phần, lập tức lấy tiểu
lâu làm trung tâm, tìm tòi một lần từ trong đến ngoài, tiếng động nói to làm ồn ào khắp nơi, thật vất vả mới thanh tĩnh xuống, biết được tin tức, Trần Huyên, Ti Hán Siêu các quan văn võ như có lửa đốt dưới mông chạy đến, Hạ Tầm và Trịnh Hòa lại phải giữ vững tinh thần ứng phó.
Trần Huyên biết được sự tình trải qua, không khỏi vừa sợ vừa giận, tra rõ một phen, đã phát hiện trong phủ thiếu bốn hạ nhân, trong đó ba người trang điểm làm dạ hành, đã phơi thây ngoài cửa sổ, mà người khác đã thoát được chẳng biết đi đâu, bốn người này đều là ngại mai viên không đủ nô bộc tiếp đãi, tạm thời được quản sự điều đến từ địa phương khác.
Tri Phủ Hàng Châu lập tức sai người tìm quản sự mai viện, bọn bộ khoái tuẩn bổ phụng chỉ lệnh Tri phủ đại nhân vội vã chạy tới trong nhà quản sự mai viên, lại phát hiện hai người vợ chồng quản sự đã bị người giết chết chính giữa giấc ngủ.
Tuy đã xảy ra sự tình như vậy, sáng sớm hôm sau Hạ Tầm và Trịnh Hòa vẫn đúng hạn ra đi, Trần Huyên áy náy không thôi, liên tục cam đoan nhất định nghiêm khắc truy nã hung thủ về phía hai vị khâm sai, Trần Huyên là người hiền tài Hạ Tầm tiến cử, đã được Hạ Tầm xem là người mình, ngoài ra trách nhiệm trị an là việc của Tri Phủ Hàng Châu, vô luận như thế nào cũng không rơi đến trên đầu của hắn, Hạ Tầm đương nhiên sẽ không trách móc nặng nề hẳn, ngược lại còn an ủi hắn.
Trần Huyên và một đám quan viên tiễn hai vị khâm sai đến hơn mười dặm ngoài Hàng Châu, lúc này mới quay về Hàng Châu, nghiến răng nghiến lợi bắt đầu lùng bắt toàn thành, nhất thời huyên náo cả Hàng Châu đến gà bay chó chạy.
Trên xe khâm sai, ánh mắt Hạ Tầm mông lung ngáp một cái, dựa lưng vào tấm thảm đằng sau, đang muốn nhắm mắt ngủ, Hà Thiên Dương chui từ bên ngoài vào, cười hắc hắc về phía hắn, bẩm báo nói: “Đại nhân, người Tiềm Long đã theo sau!”
Hạ Tầm ừ một tiếng, không mở con mắt, thân thể xóc nảy hai cái theo xe, hắn lại phân phó nói: “Ngươi ra roi thúc ngựa chạy về kinh thành, đi Phủ Định Quốc Công, tìm một vị Xảo Vân cô nương”.
“Vâng, ty chức nói chuyện gì?”
“Ngươi nói: Ta đã trở về!”
“Chỉ có vậy?”
“Chỉ có vậy!”
“Vâng!”
Hà Thiên Dương chui ra khỏi thùng xe, lặng lẽ thè lưỡi: “Quốc Công nhà ta quả nhiên là biển chứa trăm sông, có nhỏ có lớn! Nha đầu phủ Định Quốc Công cũng đều bị hắn nắm trong tay!”
Trong xe, Hạ Tầm không biết nghĩ tới chuyện gì, khóe miệng bật ra một nụ cười đẹp mắt, hắn kéo mỏng thảm đến bên hông, dựa vào thành xe ngủ thật say.
***
Trong điện Cẩn Thân, hoàng đế Vĩnh Lạc vừa mới ngồi vào chỗ của mình, đã nhìn thấy một một phong tấu chương trên chỗ đầu tiên bên cạnh, thình lình bày biện một phong tấu chương buộc lên hai tơ lụa màu vàng, Chu Lệ bỏ tơ lụa màu vàng, mở ra xem xét, lại là một phong bí tấu Trịnh Hòa trình lên.
Tình hình bên ngoài, đương nhiên không thể đến khi khâm sai thoải mái nhàn nhã trở lại kinh thành, lại để cho hoàng đế hiểu rõ tất cả, tất cả tình hình cụ thể và tỉ mỉ có quan hệ đến việc đi sứ Nhật Bản, trước khi Trịnh Hòa rời đi kinh đô đã sai thân tín trong đêm tối đưa về đô thành Kim Lăng Đại Minh.
Chu Lệ cẩn thận nhìn, bên trong chẳng những giảng giải kỹ càng việc dùng trí đánh hải tặc vùng duyên hải Nhật Bản như thế nào, lại là Hạ Tầm bố trí xảo diệu, ly gián Tam Quản Lĩnh, vấy bẩn Kiếm Thần cung, thành công thúc đẩy nghi trượng Quản Lĩnh Tư Ba Nghĩa Tương căm thù Đại Minh suy sụp, triệt để diệt trừ Chức Điền thị, thủ phạm phía sau màn thảm án Tượng Sơn, tất cả sự việc trải qua đều tự thuật một lần.
Đây là mật tấu, chỉ có một mình hoàng đế mới có thể đọc ở trong đó, bọn thái giám phụ trách phân loại tuyển chọn tấu chương trong thư phòng cũng không có quyền xem, đây là vượt qua Thông chính ti, cơ mật tốc hành đến trong thư phòng, lúc Dương Húc và Trịnh Hòa trở lại kinh, công khai phục chỉ tại triều đình với hoàng thượng, là tuyệt đối không có khả năng nghe được mấy nội dung này.
Thiên triều thượng quốc, ân điển phủ xa, chỉ có thể dùng đạo nghĩa phục chúng, âm mưu quỷ kế, sao có thể trèo lên nơi thanh nhã?
Chu Lệ xem xong liền hiểu ý cười, để bí tấu vào một cái phong thư bịt kín, bỏ thêm hồ dán, Mộc Ân lập tức dùng hai tay tiếp nhận, bí tấu là loại đệ đơn, trừ khi một hoàng đế đời sau có hứng thú muốn nhìn bí tấu trước kia, hạ thánh chỉ, nội dung tấu chương này mới có thể tiết lộ. Nếu không, người hiểu rõ chỉ có đặc phái viên Đại Minh đi sứ Nhật Bản, trong lòng Nhật vương Nguyên Đạo Nghĩa còn có vương thất, ái quân hết sức chân
thành, vô cùng cung thuận, không phải là kiệt lực, cũng vượt qua sóng gió, đến triều cống, kinh thương. Cái khác, mọi người sẽ vĩnh viễn không biết.
“Dương Húc một lần trung thành, lần này đi sứ, công rất cao, việc Chiết Đông… cũng nên cho hắn một câu trả lời cuối cùng!”
Chu Lệ ngẫm nghĩ, cầm ngự bút lên…