← Quay lại trang sách

Chương 549 Lương tiêu mỹ cảnh (1)

“Mính Nhi”.

Dừng mắt nhìn thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, Hạ Tầm nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ của nàng, tâm tình nhất thời kích động vô cùng.

Thiếu nữ trước mắt đang mặc một thân quần áo màu đỏ, mũ phượng khăn quàng vai, trên đầu mái tóc đen nhánh xinh đẹp đeo châu sức, đem lúm đồng tiền xinh đẹp vui buồn lẫn lộn của nàng tôn lên được càng thêm không gì sánh được. Người thiếu nữ trước mắt này, tại lúc nàng vẫn một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, Hạ Tầm đã quen nàng, lận đận, mưa gió, mắt thấy nàng phát triển thành một cô nương mỹ lệ hào phóng, mà nay, nàng an vị tại bên người của mình, đầy mặt thẹn thùng, sắp trở thành tân nương của mình. Loại ngắt lấy thỏa mãn cùng sung sướng kia, thật sự là trước đó chưa từng có

“Phu… phu quân…”

Chỉ lắp bắp kêu lên một tiếng xưng hô này làm cho nàng đã cảm giác vui mừng ngọt ngào, lại cảm giác xấu hổ không thể đè xuống, ửng đỏ liền lặng lẽ bò lên trên khuôn mặt cười của nàng: “Phu quân… khách nhân còn chưa đi, phu quân nên đi tiếp khách nhân, miễn cho mất lễ phép… Ta chờ phu quân trở về, lại hầu hạ nghỉ ngơi”.

Hạ Tầm trong lòng rung động, nhẹ nhàng nâng cằm nàng, làm cho nàng xấu hổ con mắt lấp lánh không cách nào trốn tránh nữa: “Phải gọi Húc ca ca, tự xưng Mính Nhi!”

“Nhưng mà…”

“Đây là quy củ nhà chúng ta!”

“Dạ, Húc… ca ca, ca ca vẫn là trước tiên tiếp khách đi, nô… Mính Nhi chờ”.

“Không cần để ý bọn họ, chúng ta trưởng bối ít, ta mời Cửu Giang cùng Như đại nhân thay khoản đãi rồi” Hạ Tầm ha ha cười, nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ của Mính Nhi nói: “Đến đây!”

Hạ Tầm đứng lên, thuận thế đem Mính Nhi cũng kéo dậy, Mính Nhi càng khẩn trương, nơi này là một nơi hoàn toàn mới, sau này cùng Hạ Tầm là quan hệ hoàn toàn mới, tối nay là kinh nghiệm mới của nàng, như thế các loại mặc dù giờ khắc này là lúc nàng đã sớm chờ đợi, vẫn không khỏi khẩn trương vạn phần. Nhất là xem qua những bức tranh

khiêu dâm khiến người đỏ mặt kia. Những động tác tư thế kia đột nhiên hiển hiện vô cùng rõ ràng ở trong lòng, càng làm cho nàng toàn thân nóng bỏng.

May mắn nàng còn nhớ những gì mà nữ quan trong cung dạy về nghĩ vụ của tân nương có quan hệ tới phụ đức, phụ ngôn nhiều loại giáo hối đều đã ghi sâu trong lòng, mắt thấy Hạ Tầm đem nàng kéo dậy, chỉ nói lang quân không thể chờ đợi được muốn cùng nàng lên giường cùng nhau mộng vu sơn, một khối tâm hồn thiếu nữ tuy khẩn trương đến độ sắp nhảy ra lồng ngực, cũng không muốn mất nghĩa vụ cùng lễ tiết cô dâu phải tận, vội vàng xấu hổ nói: “Phu quân… xin để Mính Nhi hầu hạ phu quân cởi áo ra!”

Hạ Tầm thần bí cười: “Cởi cái gì quần áo, đến đây, đi theo ta!”

“A?”

Mính Nhi có chút kỳ quái, khó hiểu liền bị Hạ Tầm kéo ra khỏi cửa, gian phòng ngoài lại có hạ nhân đã sớm xách đèn chờ ở nơi đó, vừa thấy Hạ Tầm cùng cô dâu đi ra, hạ thấp người gọi một tiếng “Lão gia, phu nhân!” xoay người liền dẫn đường phía trước.

Hạ Tầm nắm bàn tay nhỏ của Minh Nhi, đi theo đằng sau gia đinh kia, trực tiếp đi về hướng cửa hông, một đường này xuống dưới, cửa sân đều mở ra, một mực ra khỏi cửa góc tây, ngoài cửa lại có một chiếc xe ngựa hoa lệ bốn góc treo lấy đèn sáng, màn che buông thấp, xe thơm ngựa tốt, lúc Hạ Tầm đem Mính Nhi đưa vào xe đi, chỉ thấy trên xe đều vung cánh hoa hương thơm xông vào mũi.

Mính Nhi có chút luống cuống, động phòng hoa chúc, lại có thể chạy khỏi nhà, tướng công đây là muốn làm cái gì? Nàng nhịn không được hỏi: “Phu quân, chúng ta đây là muốn đi hướng nơi nào?”

Hạ Tầm cười nói: “Nương tử chỉ để ý an tâm ngồi, tướng công mang ngươi đi nơi động thiên phúc địa!”

Dứt lời, xoay người ngồi lên vị trí người đánh xe, run lên cương ngựa, xe bốn cất cao vó mà đi.

Xa xa, tựa hồ có người giục ngựa bảo vệ xung quanh trong bóng đêm cũng xem không quá rõ ràng dù sao chỗ gần là tuyệt không thấy một người, Mính Nhi ngồi ở trong xe, mờ mịt nhìn người nam nhân đã trở thành chồng của mình kia cao hứng bừng bừng vung cương ngựa, nhất thời có loại cảm giác tựa như ảo mộng.

“Đến rồi nương tử mời xuống xe!”

Hạ Tầm dừng xe ngựa, cười tủm tỉm vươn tay nâng ra đỡ cổ tay trắng của Mính Nhi.

“Đây là… hồ Mạc Sầu?”

Mính Nhi đi đến bên cạnh xe, nhìn màu hồ trước mắt, kinh ngạc kêu lên.

Hạ Tầm một tay ôm ở eo nhỏ nhắn của nàng, đem nàng ôm xuống xe, ừm, cô gái nhỏ hương cốt khoan thai, mềm mại tựa như một mảnh lông vũ, một cỗ mùi thơm thiếu nữ thấm vào ruột gan. Hạ Tầm tại trên má nõn nà của nàng nhẹ nhàng hôn một cái, cười nhẹ nói: “Không sai, đây là hồ Mạc Sầu, đến đây, cùng tướng công!”

Mính Nhi đầy bụng nghi vấn, vốn đợi hỏi rõ ràng, lại bị Hạ Tầm một câu “đến đây cùng tướng công” nói cho trong lòng ngọt từng tia, chỉ để ý nắm tay hắn, theo hắn đi về hướng bên bờ.

Hồ Mạc Sầu cũng không phải đen vắng vẻ, trong rừng chung quanh hồ Mạc Sầu đều treo đèn màu năm màu sáu màu, chiếu được một mảnh rực rỡ tươi đẹp, bên hồ trên Thắng Kỳ lâu cũng là đèn màu treo cao, xa hoa, phảng phất cung khuyết trên trời, trong hồ có một chiếc thuyền nhỏ hình lá, trên đò đều treo mấy cái đèn cực sáng, chiếu được thuyền nhỏ kia xa xa nhìn lại phảng phất mỹ lệ giống như trăng lưỡi liềm.

Đêm dưới hồ Mạc Sầu, được những ngọn đèn này chiếu được so với năm đó lúc Kiến Văn đế tại hồ Mạc Sầu triệu tập đương khoa cử tử mở đại hội thơ rượu còn muốn mỹ lệ hơn.

Mính Nhi kinh động cười nói: “Tướng công, ngươi đây là đang làm cái gì?”

Hạ Tầm cười mà không đáp, nắm tay nàng trực tiếp chạy tới bên hồ, nơi đó sớm có một chiếc thuyền lá nhỏ, Hạ Tầm đem nàng đỡ lên thuyền, gọi nàng ngồi vững, liền quơ lấy sào trúc, thuyền nhỏ ung dung, rời bờ mà đi, Mính Nhi đè váy áo, ngồi ở trên thuyền trải nệm mềm để cho nam nhân của mình trái một sào, phải một sào… Đem một chiếc thuyền nhỏ nhanh chóng đưa đi.

Trong hồ trên bờ, phong cảnh vô hạn, bên tai truyền đến lúc chồng chống sào tạo nên tiếng nước ào ào, xa gần ánh đèn tại trong hồ nước giao thoa thành từng mảnh lân quang vàng, bạc, đỏ, xanh lá, cảm giác mới lạ, lãng mạn dần dần dần dần xông lên trong lòng Mính Nhi, đêm động phòng hoa chúc này, tin tưởng nàng một đời một kiếp cũng sẽ không quên…

Thuyền tại đảo giữa hồ cập bờ, Hạ Tầm ngừng thuyền xong, mỉm cười dắt bàn tay nhỏ của Mính Nhi, ôn nhu nói “Nương tử, mời…”

Trên đảo cũng khắp nơi treo đầy đèn màu, tuy một người cũng nhìn không thấy, nhưng mà Mính Nhi vững tin, âm thầm không biết có bao nhiêu người tại bộ bố trí những

chuyện này, chỉ có điều, người bên ngoài cũng sẽ không xuất hiện, quấy rầy bầu không khí yên lặng này mà thôi.

Mính Nhi vén váy tay áo, theo Hạ Tầm leo lên đảo, đi qua rừng hoa hải đường, hàng rào trúc nội viện, nhà gỗ hành lang cong, cũng là khắp nơi một mảnh sáng ngời, khắp nơi bay tới một hồi hương thơm của hoa, hẳn là mùi thơm hoa quế, hương thơm xông vào mũi, nhưng là tựa hồ lại có mùi thơm khác.

Lúc nàng bước vào chỗ khuê phòng quen ở của mình lúc ở trên đảo, thoáng cái mắt mê năm màu, bị cả phòng lấp đầy hoa tươi sợ ngây người, cánh tay nhỏ bé mịn nến đỏ rồng phượng, đem gian phòng chiếu lên vô cùng rõ ràng, khắp nơi đều là hoa tươi, hoa quế, tử vi, hoa nhài, phượng tiên, hải đường, trường xuân, cây hoa hồng… Hoa tươi đem khuê phòng của nàng trang sức thành giống thế giới đồng thoại, trên tường chữ hỷ cũng là do hoa tươi tạo thành…