← Quay lại trang sách

Chương 558 Muốn quyền (1)

Vào lúc ban đêm, Ô Hồi Lan Ba Nhật có xuất hiện ở chỗ ở của hắn, dùng cơm thì A Nhĩ Đô Sa mới chú ý tới Ô Hồi Lan Ba Nhật không còn đây, thuận miệng hỏi một câu, nhưng mà đến các tùy tòng cũng không biết Ô Hồi Lan Ba Nhật đi nơi nào. A Nhĩ Đô Sa có phần khó chịu, lại gọi người đi về phía trước binh lính quân Minh nghe ngóng, tìm được tin tức trở về là buổi chiều, Ô Hồi Lan Ba Nhật từng mang mùi rượu ngút trời trở về, cũng không biết trở về lấy chút gì đó, sau đó lại say khướt đi đâu đó.

A Nhĩ Đô Sa được tin tức này liền không dám hỏi lại, Ô Hồi Lan Ba Nhật tuổi trẻ lực tráng, so nên kỷ không được mấy năm, có lẽ là say rượu, chạy tới thanh lâu kỹ viện phong lưu khoái hoạt cũng là điều dễ hiểu, nếu thật lên tiếng hỏi chuyện, mình là Đại Tể tướng đế quốc Thiếp Mộc Nhân thật sự khó coi. Lập tức đóng miệng không nói, chỉ ở trong lòng nảy sinh ác độc, muốn đợi Ô Hồi Lan Ba Nhật trở về, giáo huấn một trận nên thân.

Sáng ngày thứ hai Ô Hồi Lan Ba Nhật đương nhiên không ở đây, nhưng đến trưa, vẫn không thấy hắn trở về, A Nhĩ Đô Sa bắt đầu cảm thấy có điều lạ, hắn lập tức tiến đến gặp mặt Hạ Tầm, nói rõ tình huống, yêu cầu Hạ Tầm hỗ trợ tìm kiếm.

Hạ Tầm đương nhiên đáp ứng, lập tức đang ở trước mặt hắn, gọi Chỉ Huy Sứ Đức Châu, bảo hắn phái người tìm kiếm toàn thành.

Trong lúc nhất thời thanh lâu kỹ viện, tửu lâu ngói cao, toàn thành triển khai thanh thế to lớn tìm tòi, A Nhĩ Đô Sa tức giận ngồi ở ghế chính, Hạ Tầm mỉm cười trấn an, đột nhiên có một tùy tùng A Nhĩ Đô Sa chạy vào nói cho hắn biết, lão bản thư viện cầm một bộ sách tìm tới cửa.

Bởi vì Đức Châu là binh doanh, chỉ vẹn vẹn có một nhà thư viện cũng không khởi sắc, sách vở ít… Bọn họ đi dạo thư viện, không nhìn thấy sách vở vừa ý ở đây, đã nói lựa chọn phương hướng đại khái sáng tỏ, muốn điếm chủ kia khẩn cấp vận chuyển một đống sách vở từ nơi khác, chẳng phân biệt là sách gì, bọn họ nhất định muốn toàn bộ, còn đưa tiền đặt cọc, hôm nay người ta đã đưa hàng đến.

A Nhĩ Đô Sa và Cái Tô Da Đinh cũng không chịu trách nhiệm tài vụ, từ lúc bọn họ nghe lệnh Mã Nhĩ hãn đi Đại Minh, ngoại trừ đưa cho hoàng đế Đại Minh lễ vật, còn mang theo rất nhiều kim tệ, những kim tệ này đều ở trong thành Kim Lăng đổi thành tiền giấy Đại Minh, đều là tiền giấy lớn nhất, xếp thành chồng chừng có bảy tám chồng dầy như sách, đều là do Ô Hồi Lan Ba Nhật quản lý.

A Nhĩ Đô Sa liền gọi người đi chỗ ở của Ô Hồi Lan Ba Nhật lấy tiền giao, chỉ chốc lát sau tùy tùng vội vàng chạy đến, thì thầm với hắn một phen, A Nhĩ Đô Sa khẽ giật mình, liền đứng dậy nói với Hạ Tầm: “Hành tung Ô Hồi Lan Ba Nhật, còn phải làm phiền Quốc Công thay tìm kiếm, ta nơi này còn có chút ít sự tình, xin cáo từ”.

Thông dịch nói xong, Hạ Tầm liền nở nụ cười chân thành đứng lên nói: “A Nhĩ Đô Sa đại nhân chỉ cần đi làm việc, người là ở trên đất chúng ta, ngươi yên tâm đi, cho dù đào sâu ba thước, ta cũng sẽ tìm ra!”

A Nhĩ Đô Sa nháy mắt về phía Cái Tô Da Đinh, hai người liền cáo từ rời đi, vội vã trở về chỗ ở của mình.

“A Nhĩ Đô Sa đại nhân, người xem!”

Lập tức có một tùy tùng hai tay dâng một phong thư, cung kính nói: “Đây là lúc tiểu nhân tìm tiền, phát hiện dưới gối Ô Hồi Lan Ba Nhật!”

A Nhĩ Đô Sa đoạt lấy mở lá thư này ra, trên thư là bút tích Ô Hồi Lan Ba Nhật, văn tự Mông Cổ lưu loát, Ô Hồi Lan Ba Nhật nói trong thư, lúc trước hắn đi đến phương tây, là muốn ở dưới trướng đại hãn Thiếp Mộc Nhĩ lập thành một phen công lao sự nghiệp, không thể tưởng được lần này sang phía đông, Tể tướng và tướng quân bên người đại hãn lại đều sợ quân uy Đại Minh, không muốn đông chinh, điều này làm cho hắn phi thường thất vọng.

Hắn xa xứ, rời khỏi tộc nhân của mình, không ngờ lại tìm được một cái kết cục như vậy, hắn không muốn lại trở lại phương tây, hắn phải về thảo nguyên phương bắc, trở lại trong tộc nhân hắn. Cuối cùng, hắn còn tỏ vẻ cảm ơn đối với Thiếp Mộc Nhân đại hãn chiếu cố và ưu ái, xin A Nhĩ Đô Sa và Cái Tô Da Đinh thay mặt hắn, dùng kính ý cao thượng và thân thiết ân cần thăm hỏi về phía đại hãn Thiếp Mộc Nhân.

A Nhĩ Đô Sa chửi ầm lên: “Cái tên súc sinh đáng chết này, ta đã biết, những người phản bội Đại hãn Mông Cổ, chạy trốn tới bên người Đại hãn chúng ta là phản đồ, căn bản không đáng tin cậy!”

Tùy tùng lại nói: “Tể tướng đại nhân, chúng ta ở phòng của hắn không tìm được một phần tiền nào, tất cả tiền tài đều bị hắn cuỗm đi rồi!”

Cái Tô Da Đinh vừa nghe, chửi ầm lên nói: “Cái tên hèn hạ súc sinh này! Quá vô sỉ!”

Tùy tùng ngại ngùng nói: “Tể tướng đại nhân, tướng quân đại nhân, còn chủ tiệm sách đang chờ ở cửa nha môn…”

Gò má A Nhĩ Đô Sa co lại, nhẹ nhàng sờ sa nhẫn trên tay mình, trên tay hắn đeo một cái giới chỉ, giới chỉ là vàng ròng, vừa rộng lại dày, hình như là nhẫn đặc biệt, bên trên còn khảm một khối bảo thạch cực lớn, mỹ ngọc xanh mơn mởn, óng ánh sáng long lanh, giá trị liên thành.

A Nhĩ Đô Sa run rẩy tháo cái nhẫn từ trên tay mình xuống, nói với người hầu kia: “Đi, đưa cái giới chỉ này cho thương nhân kia, bảo hắn nhanh cút đi!”

Cái Tô Da Đinh giận không kềm được nói: “Ta đi tìm Dương Húc, xin hắn đi hướng bắc tìm, nhất định phải bắt cái tên kia khốn kiếp trở về, ta muốn kéo thi cốt hắn đằng sau cổ ngựa, kéo trở lại trước Mã Nhĩ hãn!”

“Đứng lại!”

A Nhĩ Đô Sa khẽ quát một tiếng, trên mặt âm tình bất định nói: “Ngươi muốn cho người Minh chê cười chúng ta sao? Chúng ta là sứ tiết đế quốc Thiếp Mộc Nhân phái ra, lại có the theo tiền lẩn trốn, chuyện này một khi truyền ra, chắc chắn trở thành trò cười của người trong thiên hạ, để cho sự anh dũng vô địch của đại hãn bị hổ thẹn!” mang

Quát bảo Cái Tô Da Đinh ngưng lại, A Nhĩ Đô Sa trầm ngâm một chút, nói: “Ta đi gặp vị Quốc Công kia”.