Chương 561 Thật lạnh thật lạnh (1)
Ngày hôm sau, quả nhiên có mấy vệ Đô tỉ quan không kịp thời trở lại vệ sở bọn họ, mà là chạy đến trước mặt Hạ Tầm để cầu tình cho Trầm Vĩnh.
Thủ đoạn cầu tình khác nhau, có người trực tiếp, có người đi một vòng quanh, ý tứ hạch tâm thật ra chỉ có một, xin Tổng đốc cho Trầm Đô tỉ một đường, giờ đây đang nói chuyện là Trầm Dương Trung vệ Đô ti Ngụy Xuân Binh, Ngụy Đô ti nói chuyện cũng rất có kỹ xảo, hắn nói nhăng nói cuội nói nửa ngày, thủy chung chưa từng trực tiếp cầu tình thay Trầm Vĩnh, nhưng từng câu từng chữ đều cầu tình vì Trầm Vĩnh.
Ngụy Đô ti chỉ để ý thế cục Liêu Đông như thế nào, rắc rối phức tạp như thế nào, các bộ Nữ Chân khi thì phục tùng khi thì sinh sự, điêu dân như vậy không dễ ứng phó như thế nào; Lại nói Trầm Vĩnh chưởng quản quân vụ Liêu Đông nhiều năm, thống trị các vệ coi như cần cù, không có công lao cũng có khổ lao, Quốc Công gia muốn nhanh kết thúc việc Liêu Đông, trở lại triều đình Kim Lăng phồn hoa hưởng phúc, có hắn có thể tương trợ làm ít công to.
Cuối cùng lại giảng giải đến dân chúng thành Khai Nguyên chủ yếu là chút người Hán do phạm tội lưu vong cùng với Nữ Chân, bộ lạc Mông Cổ quy phục Đại Minh tạo thành, ý nói chính là, nơi đó dân chúng không phải một số dị tộc thì chính là một số người phạm tội, không đáng vì bọn họ mà quên cả sống chết, cho nên Trầm Đô ti không phát binh theo tình có thể hiểu. Hạ Tầm chỉ là mỉm cười lắng nghe, thủy chung không nói lời nào, Ngụy Đô ti nói đến về sau cũng cảm thấy mình mất mặt, đành phải ngượng ngùng ngừng lại, có vẻ rời đi.
“Ngụy Xuân Binh, Trung vệ Trầm Dương”.
Hạ Tầm mở một quyển sách nhỏ ra, nhớ kỹ cái tên Ngụy Đô ti và vệ sở, nhưng ai cầu tình cho Trầm Vĩnh, quan hệ không bình thường cùng Trầm Vĩnh, những người này hắn phải cẩn thận điều tra một phen, sau đó lại quyết định xử trí như thế nào.
Vừa mới khép sách nhỏ lại, thị vệ tiến đến bẩm báo: “Bẩm báo Bộ đường đại nhân, Tam Vạn vệ Chỉ Huy Sứ Bùi Y Thật Đặc Mục Nhĩ cùng với Thiết Lĩnh vệ Chỉ huy sứ Khánh Cách Nhĩ Thái cầu kiến.
“A, mời bọn họ vào đi”.
Một lúc sau, theo tiếng cước bộ bên ngoài có hai đại hán đi vào, đều có dáng người khôi ngô, một đôi chân rất rõ ràng là vòng kiềng, xem xét chính là hán tử từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, hai người thấy Hạ Tầm lập tức chắp tay trước ngực chào, âm thanh như lôi đình nói: “Ty chức Bùi Y Thật Đặc Mục Nhĩ (Khánh Cách Nhĩ Thái) bái kiến Bộ đường đại nhân”.
Hạ Tầm đứng người lên, mỉm cười nói: “Hai vị Đô ti,
chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Bùi Y Thật Đặc Mục Nhĩ liền ôm quyền về phía hắn, trầm giọng nói: “Bộ đường, ty chức không biết là vị đại nhân ấy bênh vực lẽ phải, hướng Hoàng thượng buộc tội Trầm Vĩnh. Ty chức vốn cũng là muốn cáo trạng, chỉ là đường thẳng không tìm ra phương pháp, hôm nay Bộ đường đại nhân đã đến đây, vậy cũng tốt, ty chức nguyện làm người làm chứng, kính xin Bộ đường chấp pháp theo lẽ công bằng, nghiêm trị Trầm Vĩnh!
Không dối gạt Bộ đường, dân chúng bộ lạc ty chức, bởi vì việc này đều đã náo loạn lật trời, bọn họ đều nói, triều đình đã thu nạp chúng ta là dân chúng nước Minh, vì sao chỉ biết cố gắng đánh nhiều loại thuế má, một khi kẻ thù bên ngoài xâm lấn, giết ta cha mẹ, gian sát tỷ muội ta, binh mã triều đình lại ngoảnh mặt làm ngơ? Ty chức một mực áp chế dân chúng trong tộc, nhưng nếu cứ như thế, chỉ sợ ty chức cũng không thể đàn áp nổi!”
Hạ Tầm cười nhẹ một tiếng nói: “Quân kỷ nghiêm minh, quân pháp nghiêm ngặt! Trước làm rõ, rồi sau đó mới nghiêm. Phải xử trí, bản đốc tự nhiên phải xử trí, lần này đến Khai Nguyên, bản đốc chính là muốn bắt được chứng cớ trực tiếp nhất, đầy đủ nhiều loại chứng cớ, Trầm Vĩnh tự nhiên đền tội. Nếu chứng cớ không được đầy đủ, thực sự không bởi vì tộc nhân ngươi phẫn uất bất bình liền tự ý giết đại thần. Bản đốc dùng đao, có thể bắt bên ngoài làm nô lệ, có thể giết nịnh thần, chẳng lẽ không chém được người làm loạn?”
Đối với Đặc Mục Nhĩ gặp tao ngộ, Hạ Tầm cũng rất đồng tình, đối với chiến công hắn thủ vững Khai Nguyên, Hạ Tầm cũng rất là khâm phục, đối với hôm nay hắn tiến vào gặp mà nói, Hạ Tầm cũng có thể giải thích. Nhưng mà tất cả cái này, cũng không đại biểu
không có nguyên tắc bao dung, lần này hắn là đại biểu triều đình, làm sao có thể tùy ý để thuộc hạ uy hiếp.
Trong lời nói Đặc Mục Nhĩ giấu đao, Hạ Tầm lập tức nghiêm mặt, Đặc Mục Nhĩ bị hắn nói đến da mặt hồng đến được phát đỏ, cũng không dám phát tác.
Khánh Cách Nhĩ một bên thấy thế, vội vàng hòa giải nói: “Bộ đường đại nhân nhận thánh dụ làm Tuần phủ Liêu Đông, Tổng đốc quân vụ, đã biết đến chuyện này, luôn muốn xử trí. Đặc Mục Nhĩ, ta biết con rể ngươi bị giết, đại nữ nhi bị bắt đi, trong lòng rất là phẫn hận lo lắng, nhưng triều đình có pháp luật quy củ, cũng không thể rối loạn. Chuyện này, ngươi chỉ cần kiên nhẫn chờ, Bộ đường đại nhân sẽ trả lại ngươi một cái công đạo”.
Khánh Cách Nhĩ Thái là hán tử Mông Cổ, sau khi triều Nguyên diệt vong, phụ thân hắn dẫn bộ lạc đầu phục Đại Minh, được Chu Nguyên Chương an trí tại phụ cận Thiết Lĩnh, thiết lập Thiết Lĩnh vệ, ủy nhiệm cha hắn chắc vệ chỉ huy, hôm nay nhận chức phụ thân, hiện giữ chỉ huy Thiết Lĩnh vệ. Cũng là người giống Mục Nhĩ, hắn cũng chịu sự xa lánh của các tướng lãnh vệ sở khác, cho nên đồng bệnh tương liên cùng Đặc Mục Nhĩ, giao tình rất tốt.
Khánh Cách Nhĩ Thái trấn an Đặc Mục Nhĩ, tiếp đó liền ôm quyền về phía Hạ Tầm, cung kính nói: “Đặc Mục Nhĩ tâm tình buồn giận, ngữ khí hơi quá một chút, kính xin Bộ đường chớ trách. Bộ đường đại nhân muốn đi đến hướng Khai Nguyên, mạt tướng và Đặc Mục Nhĩ cùng đường với Bộ đường đại nhân, nay đến bái kiến, là muốn hộ tống Bộ đường, cùng đi Khai Nguyên”.
Hạ Tầm mỉm cười nói: “Được, vậy chúng ta cùng đi”.
Liêu Đông không có nha môn quan văn, cả Liêu Đông, quân chính pháp ti toàn bộ là do quân đội phụ trách, đây là một mảng quân quản rộng lớn, mà Trầm Vĩnh là Tổng binh Liêu Đông, thực tế là thổ hoàng đế ở đây.
Liêu Đông có hai mươi lăm vệ, mười lăm vạn đại quân, nhiều tướng lãnh như vậy, Tam Vạn vệ bị tập kích, Trầm Vĩnh mắt thấy gió lửa không động, Đặc Mục Nhĩ đi thỉnh binh mà không đưa ra, nếu không có Liêu Đông đạo Ngự sứ Thiếu Vân Phong dâng lên một đạo mật tấu, triều đình đối với việc này lại hoàn toàn không biết gì cả, có thể thấy được, trên đất Liêu Đông không thể nói là quan lại bao che cho nhau toàn một mảnh thối nát, ít nhất cũng là Trầm Vĩnh lấy thúng úp voi.
Trong hoàn cảnh như vậy, xử lý một Trầm Vĩnh, có thể làm được thì phải hết sức cẩn thận đến ổn định và hoà bình lâu dài? Cho nên xử lý đối với Trầm Vĩnh sẽ không thể qua loa như chỉ huy Quan Hải vệ Thường Hi Văn. Là quan thì có phe phái, Hạ Tầm muốn
dùng Trầm Vĩnh làm mồi, phải hiểu được có người nào là thuộc về phe phái hắn, sau đó khảo sát thật kĩ đối với những quan viên này, còn có thể dùng hết sức tranh thủ một số người, người hủ hóa đọa lạc hoặc ngoan cố không thay đổi, phải chộp lấy một ổ.