← Quay lại trang sách

Chương 562 Khai Nguyên (1)

Liêu Đông Đông Đô ti chịu sự quản lý Sơn Đông Đô Chỉ Huy Sứ ti, tương đương với một đại quân khu… quản lý nam đến Lữ Thuận Khẩu, bắc đến Khai Nguyên, đông giáp Lục Giang, tây tận Sơn Hải quan, tương đương với đại bộ phận địa khu tỉnh Liêu Ninh về sau, nhìn qua Thanh Từ, đến Tùng Mạc, khống chế Nữ Chân phía tây, ngăn cách Mông

Cổ và Triều Tiên, bắc quan sát Nô Nhân Kiền, giống như một bàn tay khổng lồ, che chở phương đông Đại Minh.

Khu vực này, là lúc năm thứ bốn Hồng Vũ, nguyên Liêu Dương hành tỉnh Bình Chương Lưu Ích đầu hàng Đại Minh mới nhét vào lãnh thổ Đại Minh, Khai Nguyên sắp đặt hai vệ binh mã Tam Vạn vệ, Liêu Hải vệ, cứ điểm biên quan thiết lập hai quân chính cùng cấp song song xây dựng chế độ, trong cả nước Đại Minh cũng là vô cùng hiếm gặp. Hơn nữa binh lực hai vệ này còn nhiều hơn so với vệ sở bình thường, vệ sở bình thường ước chừng có năm nghìn sáu trăm binh mã, chia làm năm Thiên hộ.

Mà Tam Vạn vệ có tám Thiên hộ, Liêu Hải vệ có đến chín Thiên hộ. Thiết lập Chưởng ấn Chỉ huy một viên, Quản truân Chỉ huy một viên, Quản cục Chỉ huy một viên, Kinh lịch một viên, Trấn phủ một viên, Thương quan một viên, Khố quan một viên, Dịch quan một viên, Đệ vận sở quan một viên, Chưởng sở ấn Thiên hộ tám viên. Có thể thấy được triều đình coi trọng đối với nơi này.

Trên thực tế ở đây không chỉ hai vệ đóng quân, còn có một vệ binh mã, gọi là hộ vệ trong Khai Nguyên. Từ sau khi Chu Tùng được phong Hàn vương, triều đình liền điều tinh nhuệ trong từ quân cấm vệ tạo thành hộ vệ quân Hàn vương, đến Khai Nguyên thiết lập hộ vệ chỗ trong Khai Nguyên, hơn nữa kiến tạo Hàn vương phủ tại Khai Nguyên, nghênh đón Hàn vương đến, kết quả Hàn vương ngại chỗ này kham khổ, mượn cớ ốm không đến, hộ vệ cũng chỉ dùng đôi mắt trông chờ chờ ở chỗ này.

Ngoài ra, Khai Nguyên còn sắp đặt Binh bị đạo (quan đặc trách chỉnh quân) Khai Nguyên ở những vùng trọng yếu thời Minh, chỉnh đốn binh nghiệp, chủ yếu phụ trách thành Khai Nguyên, trong Cố thành, Phạm Hà thành, Ý Lộ thành, Bồ Hà thành, Khánh Vân bảo, Trấn Tây bảo, sự vụ binh nghiệp to như vậy. Có thể nói rất nhiều nha môn, mà lại là không lệ thuộc lẫn nhau, tình hình trong quân hết sức phức tạp.

Trong thành Khai Nguyên có đóng Trung hộ vệ quân Khai Nguyên, Binh bị đạo Khai Nguyên, nha môn Tam Vạn vệ thiết lập tại góc tây nam thành Khai Nguyên, tự xây một tòa thổ thành, Liêu Hải vệ thiết lập tại La Thành không xa thành Khai Nguyên, hai tòa binh thành làm vệ thành Khai Nguyên, thành tam giác đặc biệt, bảo vệ xung quanh tòa thành thật ra cũng không lớn, nhưng mà vị trí quân sự lại mười phần quan trọng.

Hạ Tầm đến Khai Nguyên, không thiếu được việc quan viên quân chính quan trọng ở đây đều phải chạy đến nghênh đón, thành Khai Nguyên hiện hữu hơn ba nghìn hộ dân chúng hơn một vạn người, đại bộ phận người Hán trong đó là gia đình quân đội, một số nhỏ là phạm nhân lưu vong đến biên cương, ngoài ra chính là người Nữ Chân và người Mông Cổ quy phục Đại Minh, phần lớn bọn họ cũng không ở lại trong thành, mà ở phụ cận

thành lập thôn trại, thuận tiện du mục, nhưng mà hằng ngày giao dịch qua lại, cũng phải đi vào trong thành, cho nên tòa thành nhỏ coi như náo nhiệt.

Quan viên quân chính quan trọng của Khai Nguyên ra mười dặm nghênh đón, Hạ Tầm được khua chiêng gõ trống nghênh đón vào trong thành, ngoài Tây Môn thành Khai Nguyên chính là La Thành, La Thành là vệ thành thành Khai Nguyên, đồng thời cũng là thành cũ thành Khai Nguyên, đây là một tòa thành bằng đất, nam bắc dài ước chừng năm trăm trượng, trái phải không đủ hơn bốn trăm trượng, là chỗ Liêu quốc năm đó đánh nước Bột Hải thì làm nơi đóng quân và an trí tù binh, trải qua bốn đời Liêu Kim Nguyên Minh, không ngừng sửa chữa gia cố mà thành.

Cả tòa thành đều là xây bằng gạch gỗ, thành cao ba trượng năm thước, toàn thành sắp đặt bốn cửa: Đông viết “Dương Hòa môn”, tây viết “Khánh Vân môn”, nam viết “Nghênh Ân môn”, bắc viết “An Viễn môn”. Trên tường thành sắp đặt bốn tòa vọng lâu, tường thành rộng lớn, để thông xe ngựa. Bốn phía ngoài thành sắp đặt một con sông đào bảo vệ thành, trong thành xây có một tòa cổ lâu.

Cửa nam La Thành Nghênh Ân môn tiếp giáp đường lớn, trên cửa thành thổ thành bị gió thổi mưa xối hình thành lỗ thủng, một lão binh tóc rối bù, ăn mặc áo da dê thủng lỗ chỗ thủ thành lười biếng nửa nằm nửa ngồi trong lỗ thủng, một bên phơi nắng thái dương, một bên tìm con rận trong quần áo, tìm được một còn thì dùng móng tay bấm, ném vào trong miệng, liền nhai răng rắc răng rắc.

“Quốc Công gia đến đó! Hắc! Nhìn đội ngũ người ta khí phái! Chậc chậc chậc!”

“Ta nghe nói, vị Quốc Công gia này của chúng ta và Hoàng Thượng đều lấy nữ nhi đại tướng quân Từ Đạt, là một đôi tỷ muội, người ta là anh em cột chèo cùng hoàng thượng đó”.

“Đó chính là hoàng thân, hoàng thân quốc thích cũng tới thành Khai Nguyên ta, ta cả đời này, còn chưa từng gặp qua quan nhân lớn như vậy đó!”

“Ngươi giờ đây cũng còn chưa thấy, chẳng phải liếc nhìn nghi thức xa xa sao?”

“Nói nhảm, cái này cũng chưa tính là thấy sao? Cần phải tiến đến mắt trước mặt mới tính? Ta xứng sao! Người ta là đại quý nhân đó!”

Lão binh đầu rối bù ngẩng đầu, lau lau dử mắt, mờ mịt hỏi: “Quốc Công? Quốc Công nào đến đây vậy!?”

Một thú binh thủ thành nhân tiện nói: “Đương triều Phụ Quốc Công đó! Vạn lão đại, đã từng nghe nói chưa?”

Gò má lão binh co mạnh lại, lẩm bẩm: “Phụ Quốc Công… Dương Húc?”

“Hừ…Vạn lão đại, nhỏ giọng dùm một chút, cái tên Quốc Công gia cũng để ta có thể trực tiếp xưng hô? Nghe nói ngươi trước kia còn là một người đọc sách, cũng không hiểu quy củ sao?”

Lão binh lộ vẻ sầu thảm cười, chôn đầu xuống dưới, tiếp tục chăm chú bắt con rận, binh lính bên cạnh đứng ở đầu tường, chỉ trỏ đối với đại quân triều đình hiện ngang đi qua xa xa, hưng phấn dị thường, hắn đến mí mắt cũng không nhướng lên.