Chương 566 Muốn mấy cái? (1)
Thành Cáp Đạt so với Khai Nguyên không được thành cao tường dày, nhưng mà cửa khẩu muốn náo nhiệt hơn một bước so với Khai Nguyên, chưa vào thành, thật xa đã nhìn thấy lữ hành ra ra vào vào, có người còn vội vàng lùa mảng lớn dê bò, phi thường náo nhiệt.
Xoay mình gặp một đại quân đang đến trước mặt, những các thương lữ kia đều có chút sợ hãi, may mắn thấy rõ là cờ xí quân Minh, bọn họ không mất trí mà chạy trốn, chỉ sớm đuổi dê bò tới ven đường, mở ra một con đường cho bọn hắn.
Hạ Tầm thấy tình cảnh này, cũng lo lắng một đại quân như vậy đột nhiên xuất hiện ở thành Cáp Đạt có khả năng khiến cho bạo động xảy ra, liền đưa ra về phía bọn người Thiểu Ngự sứ, Tiêu Binh bị, chỉ dẫn hơn mười thị vệ vào thành. Mấy người mắt thấy thành Cáp Đạt đã ở trong tầm mắt, trong khoảng cách ngắn như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì, liền cũng đáp ứng, bốn người liền dẫn hơn mười thị vệ tiến về hướng thành Cáp Đạt, đại quân thì hạ trại chờ tại bên đường.
Thành Cáp Đạt là một tòa thành đất cực đơn sơ, phỏng chừng mục đích chủ yếu xây tòa thành đất này chính là vì thuận tiện cho mục dân các tộc đi vào giao dịch, cho nên cũng không hùng tráng, vừa đến dưới thành, trước mặt đã có hơn mười hán tử cưỡi ngựa chạy như bay mà đến, mỗi người đều mặc Hồ phục thân hình cao lớn, bội đao dưới xương sườn, trên vai là cung, thị vệ Hạ Tầm lập tức như lâm đại địch, lập trận sẵn sàng đón quân địch.
Chờ những người kia đến trước mặt, thấy rõ bộ dáng mấy người bọn họ, một người trong đó rất kinh ngạc, thất thanh nói: “Lại là các ngươi? Các ngươi là tướng quân người Hán?”
Hạ Tầm tập trung nhìn vào, lúc này mới thấy rõ những hán tử người Hồ kia, một cô nương nam trang xinh đẹp, đúng là vị nữ nhân trông nom thành gặp qua vài ngày trước, không khỏi cười nói: “Ha ha, lại nhìn thấy cô, cô nương, chúng ta thực sự có duyên”.
Cô nương kia cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, sẵng giọng: “Phì, ai có duyên với ngươi?”
Đinh Vũ giận cười nói: “Nha đầu ngươi rốt cuộc là cô nương nhà ai? Một hồi trước làm chậm trễ Bộ đường thì bỏ đi, chúng ta cải trang, không hiện thân phần, coi như người là
người không biết không trách. Lần này ngươi đã thấy rõ thân phận Bộ đường đại nhân, còn dám vô lễ như thế?”
Cô nương tức giận nói: “Ngươi khẩu khí lớn như vậy, hù dọa ai đó? Cái gì bộ đường với mã đường, bổn cô nương chưa nghe nói qua! Chỗ này là thành Cáp Đạt của chúng ta, không phải Khai Nguyên các ngươi, ai kêu các ngươi tự dưng dẫn đại đội nhân mã, hù dân chúng trong thành không rõ chi tiết, còn tưởng muốn đánh một trận chiến”.
Tiêu Binh bị chậm rãi nói: “Bộ đường chính là Tổng đốc, Tổng đốc chính là so với quan nhân Đô tỉ Liêu Đông còn muốn lớn hơn, quản lý tất cả sự vụ Liêu Đông, rõ ràng chưa? Tiểu cô nương, kêu gia gia người đi ra, nghênh đón Bộ đường đại nhân!”
Cô nương kia nghe xong lời Tiêu Binh bị nói không khỏi có chút ít giật mình, nàng nháy một đôi mắt to, chăm chú nhìn Hạ Tầm một chút, lưỡng lự nói: “Tổng đốc? Ngươi chính là Dương Tổng đốc?”
Hạ Tầm nở nụ cười chân thành nói: “Đúng là bản đốc!”
Cô nương kia lại dò xét trên dưới hắn vài lần, không nói hai lời, liền thúc ngựa đi, những võ sĩ kia đi theo nàng lập tức thúc ngựa đi theo, Đinh Vũ lắc đầu nói: “Những nữ tử người Hồ này, thật không quy cử”.
Hạ Tầm nghe Ba Y lão gia và A Phàm Đề trong những tài chủ kia, tôn xưng không sai biệt lắm, không khỏi hiếu kỳ mà hỏi thăm:“Vị Ba Y này, tên là Ba Y sao?”
Tiêu Binh bị nói:“Bộ đường đại nhân hiểu lầm, cái Ba Y này là tôn xưng người giàu có quyền thế trong tộc bọn hắn, thành chủ thành Cáp Đạt gọi là Cố Nhĩ Mã Kích, chuyển thành Hán ngữ chúng ta chính là ý tứ miễn tử”.
Tiêu Binh bị này cũng chỉ biết như thế, không biết rõ ràng, trên thực tế người Nữ Chân khi đó không có văn tự, sử dụng cũng là Mông văn, mà Mông văn là từ Duật văn diễn biến lại mà thành, cho nên Nữ Chân văn cùng người Mông Cổ đều có rất nhiều thành phần nguyên âm khác nhau, Duật ngữ Ba Y lão gia chính là Duật ngữ kính xưng bọn họ rập khuôn theo người Mông cổ.
Hạ Tầm bật cười nói: “Tại sao cái tên bọn họ cổ quái như vậy?”
Tiêu Binh bị cũng cười nói: “Bọn họ có tên là như vậy, nữ hài tử tốt hơn chút ít, phần lớn là dùng một loại hoa hoa thảo thảo gì đó đặt tên chữ, tên nam nhân thì chim bay cá nhảy, không chỗ nào không có. Trước đó một lần, cái người Nữ Chân gọi là Nhã Nhĩ Cáp muốn bán dê cho bộ đường kia, ý tứ Hán ngữ chính là da báo. Bọn họ còn có chút tên
người, ví dụ như Nỗ Nhĩ Cáp Xích, chính là da lợn rừng, Thư Nhĩ Cáp Tề chính là da lợn rừng nhỏ, Đỗ Độ Ý là ban tước, Khố Nhĩ Triền Ý là hạc, Mã Phúc Tháp Ý là tuần lộc…
Những vật này Đinh Đô Ti và Thiểu Ngự sứ cũng không hiểu rõ, nghe Tiêu Binh bị giải thích xong không khỏi cười đến nghiêng ngả, Hạ Tầm thầm nghĩ: “Khó trách về sau có người miệt thị Nữ Chân là da lợn rừng, thì ra gốc rễ lại là ở chỗ này, Nỗ Nhân Cáp Xích ý tứ Hán văn vốn tên là như vậy?”
Nhưng mà hắn thật sự không cười, chỉ là người ta có thói quen đặt tên mà thôi, thật sự không có gì đáng cười, người Hán từ xưa thì có cách nói đặt tên vật nuôi, cái tên như con mèo con chó thực sự không ít, Hán Vũ Đế có nhũ danh gọi “Trệ”, Trệ chính là lợn rừng, Hán Vũ Hoàng đế cũng không đổi tên, giễu cợt cái tên người khác, thật sự có hơi mất phong độ.
Tiêu Binh bị mấy ngày hôm trước mua nữ hài tử tộc Nữ Chân từ trong tay Nhã Nhĩ Cáp làm thiếp, tuy đây không phải đại sự gì, nhưng vạn nhất để Tổng đốc đại nhân hiểu rõ hắn mua từ trong tay thương gia buôn lậu, cuối cùng không phải một chuyện tốt, thừa dịp cơ hội này, Tiêu Binh bị thuận miệng nói ra một câu: “Nữ tử bọn họ cũng có mệnh danh dùng chim bay cá nhảy, nhưng mà đều là một ít động vật nhỏ bé. Mấy ngày hôm trước, hạ quan mua nữ tử tộc nữ Chân làm thiếp, cô gái này gọi Lăng Cách, ý tứ chính là con chuột lớn…”
Lúc này Tiêu Binh bị nói thiếp thất, Đinh Đô ti và Thiểu Ngự sứ không ôm bụng cười thật to, nhưng mà vẻ nín cười trên mặt thật sự cực kỳ thống khổ.