Chương 570 Ban ân (1)
Sự tình thương nghị đã xong, Mã Cố Nhĩ Hồn cung kính đưa Hạ Tầm đi ra, nếu như nói thì là biểu hiện kính ý, chỉ là dưới mái hiên người, không thể không cúi đầu, nhưng lúc này kính ý lại phát ra trong lòng, ai sẽ coi thần tài là người ngoài, còn ước gì mời về trong nhà cung kính nâng lên cao cao nữa là đằng khác.
Hàng da buôn lậu được Bồ Lạt Đô và Mã Cố Nhĩ Hồn phân phó, không dám khinh thường, hấp tấp chạy một vòng trong thành Cáp Đạt, vơ vét toàn bộ da hỏa hồ tốt nhất, Hạ Tầm không có khách khí, cho phép Mã Cố Nhĩ Hồn một phần chỗ tốt lớn như vậy, cầm của hắn một chút đồ hẳn là nên làm, nếu như ngay cả chút tâm ý ấy cũng không chịu thu, chỉ sợ Mã Cố Nhĩ Hồn sẽ nghĩ nhiều.
Dựa vào ý tứ Mã Cố Nhĩ Hồn, những da hồ thượng phẩm này có thể nói là toàn bộ để Bộ đường lấy đi. Cái bộ lạc bọn họ, tộc trưởng vốn là hắn theo đệ Bùi Y Thật Đặc Mục Nhĩ, từ khi hắn theo đệ làm Đô Ti Tam Vạn hộ, không thể thường trở lại lạc, cho nên giờ
đây là người hàng đầu, trên thực tế thủ lĩnh bộ lạc đã biến thành hắn, hôm nay hắn lại kiêm chức quản thành Cáp Đạt, uy vọng trong tộc nhân cực lớn, quyền bính ngày càng nặng, bảo bọn hắn kính dâng vài món hàng da chỉ là một câu.
Hạ Tầm đường đường là Tổng đốc, cũng không thể biểu hiện hình dạng nghèo như thế, cho nên vẫn là cẩn thận chọn lựa một phen, Mã Cố Nhĩ Hồn là đại hành gia, nhãn lực khá tốt so với hắn, cuối cùng là một chọn lấy bốn cái da hồ phẩm chất tốt nhất, bảo người bọc lại là xong việc.
Mã Cố Nhĩ Hồn và Hạ Tầm một đường đi ra, đang nói cười đi lên phía trước, đột nhiên phía trước ầm ầm, mấy chục người đâm đầu đi tới, chính giữa còn cột mấy người, rêu rao khắp nơi, rất nhiều thương gia thương hành tất cả đều ghé mắt tới chỗ này.
“Mã Cố Nhĩ Hồn đại nhân đang ở chỗ này, đại nhân đang chỗ này, nhanh nhanh, xin đại nhân chủ trì công đạo, những con sâu làm rầu nồi canh này, hôm nay nhất định phải nghiêm trị bọn họ!”
Những kia người Hồ liếc mắt trông thấy Mã Cố Nhĩ Hồn, nhất thời tung tăng như chim sẻ, dắt mấy tộc nhân bị trói đến, liền vọt tới trước mặt Mã Cố Nhĩ Hồn.
Mã Cố Nhĩ Hồn khẽ giật mình hỏi: “Các ngươi làm cái gì vậy?”
Một người hán tử trong đó lên án: “Đại nhân, chính là bọn họ, chính là Địch Cổ Nãi, chính là mấy người trộm dê nhà ta, bị chúng ta bắt tại chỗ! Từ lúc lần trước bị mất hai con dê, ta đã chú ý đến, hắc! Bọn họ được tiện nghi quả nhiên lại làm lần nữa rồi, đại nhân, ngài nói làm sao bây giờ!”.
Mã Cố Nhĩ Hồn vừa nghe cái này, thầm mắng trong lòng: “Không có mắt, đồ khốn nạn! Không thấy được ta đây đang đứng cùng đại quan người Hán sao? Tộc nhân ăn trộm đánh rắm, ngươi sau hãy nói không được sao? Cần gì phải đang ở trước mặt người ta đánh mặt mũi ta!”
Mã Cố Nhĩ Hồn tức giận nhìn nhìn mấy tộc nhân mặt mũi bầm dập, bị trói gô, mặt trầm xuống, nói: “Trộm tài vật hàng xóm, Địch Cổ Nãi, chuyện xấu bực này, mấy người các ngươi cũng làm được sao? Ừm! Mưu Lương Hổ, dẫn bọn họ đi, đánh gãy hai chân, để trừng phạt!”
Mấy đại hán bị trói căng cắn răng một lời không nói, trên mặt cũng có vẻ xấu hổ, hiển nhiên tộc nhân ăn cắp tài vật bị người bắt được tại chỗ, trong lòng cũng rất xấu hổ. Nếu nói là ăn cắp vài ba con dê, chịu tội cũng chỉ bị đánh gãy hai chân, chỉ có điều ở trong một tộc, tộc trưởng chính là người thống trị cao nhất, quyền tư pháp nắm giữ ở trong tay
hắn, theo hắn vui buồn, trừng phạt hoặc nhẹ hoặc nặng, vậy cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
“Chậm đã!”
Hạ Tầm thờ ơ lạnh nhạt, thấy tình cảnh này, vội vàng mở miệng ngăn lại, Mã Cố Nhĩ Hồn xoay đầu lại, vẻ mặt tức giận lại hóa thành tràn đầy nụ cười: “Bộ đường đại nhân, một nhà một hộ, cũng luôn luôn có con cháu không ra sao, một tộc trăm ngàn hộ, ngẫu nhiên lòi ra vài của nợ vô lại, càng không thể tránh được, chỉ là đúng lúc bị Bộ đường đại nhân gặp được, thật sự làm ta rất hổ thẹn…”
Nói đến đây, hắn hung ác trừng mắt nhìn mấy tộc nhân không có nhãn lực độc đáo, khách khí nói về phía Hạ Tầm: “Bộ đường đại nhân cảm thấy xử lý như vậy còn chưa thỏa đáng mà nói, sau khi trừng phạt, ta sẽ trục xuất bọn họ khỏi bộ lạc, để bọn họ tự sinh tự diệt cũng được”.
Hắn mới vừa nói muốn đánh gãy chân vài người trộm dê này, những người này cũng cắn răng không chịu cầu xin tha thứ, những lời này vừa ra khỏi miệng, mặt mấy người lại xám như tro, người dẫn đầu Địch Cổ Nãi dẫn đầu quỳ xuống, dập đầu xin xỏ nói: “Đại nhân, Địch Cổ chính là đã làm sai chuyện, muốn đánh muốn giết đều để đại nhân xử phạt, chỉ cầu đại nhân khai ân, chớ nên trục chúng ta ra khỏi tộc, đại nhân khai ân, đại nhân khai ân!”
Mấy người dập đầu như giã tỏi, hiển nhiên là sợ tới cực điểm.
Bọn họ là người tộc bộ lạc du mục tái ngoại, khác nhau rất lớn với dân chúng nông canh vùng Trung Nguyên. Hoàn cảnh sinh tồn ở đây ác liệt, săn bắn, thu thập, nông làm, mậu dịch, cướp đoạt, bất luận cái gì trong đó cũng không thể một mình thỏa mãn nhu cầu sinh tồn của bọn họ, cần kết hợp những sự tình này lại mới có thể mưu sinh, bởi vậy tính ỷ lại đối với quần thể rất nặng.
Tại Trung Nguyên dùng nông canh là chính, trong tộc người Hán, thanh âm gà chó cũng nghe thấy, cả đời không qua lại với nhau, cũng không làm chậm trễ người sống, thậm chí bị một số người coi là cuộc sống thượng cổ điền viên là ưu nhã nhất, mà ở chỗ này, rời khỏi bộ lạc, rời khỏi người khác trợ giúp, cũng chỉ có chỉ còn đường chết. Bởi vì loại tội danh bị trục xuất này của bọn họ, những bộ lạc khác cũng sẽ không tiếp nhận bọn họ, bọn họ và cả nhà già trẻ trừ bỏ việc bị người khác bắt đi làm nô dịch, cũng chỉ có từ từ mà chết.
Tộc trưởng đối với tộc nhân là có quyền lực sinh sát trong tay, nguyên nhân cũng ở chỗ này, nếu không phải là bản thân có thể sống thật tốt, ai bắt ngươi làm tộc trưởng quản
mọi người? Nhưng mà như thế, trục xuất ra khỏi bộ lạc, chẳng khác nào tuyên án tử hình người cả nhà hắn, bọn hắn có chết còn chưa tính, còn muốn liên lụy cha mẹ thê nhi, làm sao không sợ?
Hạ Tầm cười nói đối với Mã Cố Nhĩ Hồn: “Không nên gấp gáp, để cho ta tới hỏi hẳn một chút”.
Hạ Tầm cất bước tiến lên, hỏi về phía mấy người quỳ xuống: “Biết rõ đánh cắp tài vật tộc nhân là điều xấu hổ, một khi bị bắt còn phải bị nặng phạt, vì sao các ngươi còn muốn khăng khăng một mực làm việc này?”
Những người kia không biết thân phận cụ thể của hắn, nhưng cũng biết đến Mã Cố Nhĩ Hồn đại nhân đều phải xem sắc mặt hắn làm việc, nếu hắn chịu mở miệng, người một nhà mình có đường sống, Địch Cổ liền dập đầu khóc lóc về phía hắn nói: “Vị đại nhân này, Địch Cổ chính là đường đường chính chính là một hán tử, cũng không muốn làm cái sự tình sỉ nhục này. Chỉ là…
Vài ngày trước Thát tử đánh tới bên này, chúng ta không kịp tránh né, tất cả tài sản dê bò, mà ngay cả lều da đều bị đoạt đi rồi, Địch Cổ Nãi cho dù ăn cỏ dại, gặm rể cây cũng không là cái gì, nhưng mẫu thân tuổi già, hài tử tuổi nhỏ… Đại nhân, tiểu nhân nhất thời hồ đồ, làm chuyện sai, chọc giận Mã Cố Nhĩ Hồn đại nhân, đại nhân không tha thứ, liền quất roi chúng ta chết đi, chỉ cầu không cần phải trục xuất cả nhà ta rời đi”.
“Thì ra là thế.”
Hạ Tầm trầm mặc một lát, xoay người nói với Mã Cố Nhĩ Hồn: “Mã Cố Nhĩ Hồn đại nhân, bản đốc thay mấy người bọn họ cầu tình, bỏ qua hình phạt bọn họ, cũng không cần trục xuất bọn họ rời khỏi bộ lạc. Bọn họ ăn cắp tài vật tộc nhân, quả thật có tội, nhưng mà tội không thể thứ cho, tình có thể hiểu được! Lần này Thát tử xâm lấn, ta đi theo bên cạnh, có bộ phận phong hỏa quan ải bị phá hư, hôm nay đang lục tục chữa trị. Mấy người kia đã phạm vào tội, kêu bọn họ đi xây dựng phong hỏa, chữa trị quan ải để chuộc tội. Nếu dùng hình phạt giảm thấp tội, nơi đó của ta chỉ cấp cơm không giao tiền công”.