Chương 581 Gãi đúng chỗ ngứa (1)
Hạ Tầm vội vàng rời khỏi mộ phủ, là vì thành Cáp Đạt đã xảy ra một sự tình hắn chờ mong đã lâu: Có người gây rối.
Hạ Tầm đã sớm hiểu rõ thành Cáp Đạt phồn vinh, rất nhiều tài phú tập trung, tất nhiên sẽ xảy ra chuyện, ngày cũng trông mong, đêm cũng trông mong, rốt cục chờ đến ngày này.
Nguyên nhân gây ra sự tình rất đơn giản, hàng hóa bộ lạc Mông Cổ Ô Nhật Canh Đạt càng lúc càng nhiều tiền, hàng hóa phải đi qua thành Cáp Đạt tập trung thu mua, sau đó lại thông qua thành Khai Nguyên vận hướng bờ biển Kim Châu. Mà kẻ quản lý thành Cáp Đạ là Mã Cố Nhĩ Hồn bộ lạc Đặc Mục Nhĩ Nữ Chân, Mã Cố Nhĩ Hồn đồng thời kiêm người quản lý cùng là một người kinh doanh lớn nhất.
Như vậy, người bộ lạc Đặc Mục Nhĩ đã quản lý kinh doanh, đối với bộ lạc mình như thế cùng thương nhân những bộ lạc khác tự nhiên không áp dụng chính sách giống nhau, thế là lúc “phân chia”, người hai bộ lạc đã xảy ra xung đột, tiện đà hai bên đánh nhau luôn.
Chỗ dựa của bộ lạc Đặc Mục Nhĩ là Tam Vạn vệ Đô Ti Bùi Y Thật Đặc Mục Nhĩ, chỗ dựa bộ lạc Ô Nhật Canh Đạt lại là Thiết Lĩnh vệ Khánh Cách Nhĩ Thái, luận thế lực thì ngang nhau, chỉ là bộ lạc Đặc Mục Nhĩ một mực chiếm cứ lấy thân phận quản lý thành Cáp Đạt, thực lực cường đại hơn một ít.
Mà bộ lạc Đặc Mục Nhĩ đã quản lý, lại kinh doanh, có nhiều thiên vị đối với bộ lạc mình, khiến cho tất cả bộ lạc lớn nhỏ khác bất mãn, hai bên chờ phát sinh xung đột, oán hận tích súc đã lâu liền bạo phát, những bộ lạc khác đều đứng ở bên Ô Nhật Canh Đạt Lạt, công khai lên án bộ lạc Đặc Mục Nhĩ, một số bộ lạc Mông Cổ càng trực tiếp tham chiến, quấn vào trận đại hỗn chiến này, mà các bộ lạc Nữ Chân bởi vì thân phận kẻ quản lý của Mã Cố Nhĩ Hồn, tiên thiên đã là người kinh doanh là đối lập, cho nên trực tiếp ra tay trợ giúp hắn cũng không nhiều.
Hai đại bộ lạc xung đột lại khiến cho Thiết Lĩnh vệ và Tam Vạn vệ chú ý, bởi vì binh tướng hai vệ sở này chủ yếu là do người hai bộ lạc này tạo thành, tộc nhân mình bị khi dễ, bọn họ sao chịu từ bỏ ý đồ?
May mắn lúc này không giống ngày xưa, uy quyền Hạ Tầm Tổng đốc Liêu Đông này ngày nặng, Bùi Y Thật Đặc Mục Nhĩ và Khánh Cách Nhĩ Thái không dám vuốt râu hổ của hắn, cho nên ngăn chặn bộ hạ, phái người bẩm báo về phía Hạ Tầm, xin hắn chủ trì công đạo. Nếu ở trước kia mà nói, Liêu Đông Đô tị Trầm Vĩnh với một vùng Khai nguyên, một mực áp dụng thái độ mặc kệ, hai vệ binh mã này đã sớm trực tiếp tham chiến, tình thế sẽ diễn biến thành một hồi đại hỗn chiến giữa các bộ lạc.
Lúc Hạ Tầm dẫn người vội vàng chạy tới thành Cáp Đạt, chỉ thấy trên phố xá bừa bãi một mảnh, rất nhiều hàng hóa để trên mặt đất, hiện trường có thật nhiều đám người cầm trong tay binh khí, đùng đùng nổi giận, quần áo những người này phần lớn đều mất trật tự, trên người mang thương, trên mặt đất phía sau bọn họ, còn nằm một số tộc nhân trọng thương hoặc đã chết đi. Khánh Cách Nhĩ Thái và Bùi Y Thật Đặc Mục Nhĩ mang theo Thiết Lĩnh vệ và Tam Vạn vệ nhân mã, dùng thương trận tách vài nhóm người này ra.
Hai người một mặt đàn áp cục diện, một mặt chửi mắng đối phương gây tổn hại, tuy hai người trước kia cùng bị người Hán Đô ti khác xa lánh, do đồng bệnh tương liên nên giao tình không nhạt, nhưng tộc nhân mình bị tộc nhân đối phương khi dễ, chút giao tình này sẽ không đủ nhìn.
Vừa thấy Hạ Tầm chạy tới, hai bên nhẹ nhàng thở ra, lập tức một đám người ầm ầm vây lên, loạn hết cả lên cáo trạng về phía Hạ Tầm.
“Không ồn ào nữa!”
Hạ Tầm rống to một tiếng, hiện trường lập trường không còn một tiếng động, Hạ Tầm quét qua mọi nơi quát: “Ai động thủ trước?”
Mã Cố Nhĩ Hồn lập tức nói: “Là người Ô Nhật Canh Đạt!”
Hạ Tầm chuyển hướng Ô Nhật Canh Đạt hỏi: “Vì sao động thủ đánh người?”
Ô Nhật Canh Đạt lập tức quay đầu hỏi một người bên người: “Vì sao động thủ đánh người?”
Lúc Ô Nhật Canh Đạt vội vã đuổi tới, tộc nhân mình đã động thủ cùng người, vừa thấy tình huống khẩn cấp, hắn liền rút đao xông lên, sự tình ngọn nguồn hắn còn chưa làm cho rõ ràng, vừa thấy Hạ Tầm trầm mặt quát hỏi, Ô Nhật Canh Đạt cũng có chút sợ hãi, vội vàng về phía A Mộc Cổ Lang là đưa cháu hắn phái đến thành Cáp Đạt thu mua hàng hóa hỏi thăm.
Trên cánh tay A Mộc Cổ Lang trúng một đao, giờ phút này đã bọc lung tung chút ít vải, trong tay mang theo một thanh huyết đao, đùng đùng nổi giận nói: “Đại nhân hỏi bọn hắn, xem thử bọn hắn trích phân thế nào? Quan phân chia, một thớt ngựa ngân sáu tiền, một tấm da chồn ngân hai phần, một cân ngân sâm năm phần, túi mật bạc một phần, mộc nhĩ bạc một phần, hạt thông một đấu bạc ba phần, nấm mười lăm cân bạc một phần, da rái cá một tấm bạc hai phần”.
Nếu như giờ đây Liêu Đông phổ biến tiền giấy mà nói, còn không có đủ điều kiện, trên sự tình kinh tế, nếu dùng chính quyền cưỡng chế quy định, là có ích vô hại, cho nên Liêu Đông giờ đây kết toán hàng hóa chủ yếu là dùng thực vật và bạc đến trao đổi. A Mộc Cổ Lang này làm ăn buôn bán đã lâu, thuộc làu thuế quan phương Đại Minh quy định tỉ lệ phân chia.
Hắn nói xong, một ngón tay chỉ người Mã Cố Nhĩ Hồn bên kia, hầm hầm quát: “Người trong tộc bọn họ, yêu cầu tiền bạc về phía chúng ta, so với quan định cao hơn không chỉ một lần, là đạo lý gì?”
“Ha?”
Sắc mặt Hạ Tầm lại trầm xuống, lạnh lùng nhìn về phía Mã Cố Nhĩ Hồn, Mã Cố Nhĩ Hồn vội nói: “Bộ đường đại nhân, chúng ta được triều đình sai khiến, thay quản lý thành Cáp Đạt, nhưng gần đây không dám sưu cao thế nặng. Giờ đây tình hình là, thành Cáp Đạt sinh ý từ từ thịnh vượng, có rất nhiều thương lữ đều chạy tới nơi này mậu dịch, có ít người đường xa mà đến, ngày đó không cách nào quay về, hoặc là cần chọn mua rất nhiều thứ gì đó trở về, phải dừng lại ở chỗ này lâu hơn mấy ngày.
Có ít người muốn lưu lại làm lái buôn hay việc buôn bán, càng lưu luyến không đi. Những người này ai tới trông nom? Uống rượu nháo sự, đánh nhau ẩu đả, trộm cắp, đùa giỡn phụ nữ, người nào có thể không bị hắn quấy nhiễu. Không làm sao hơn, ta phải mượn những người này, chuyên môn duy trì trật tự, những người này làm việc tất nhiên cũng phải thu thù lao, cái tiền này là từ chỗ nào đến?”