Chương 582 Trí giả mượn lực mà làm (1)
Mã Cố Nhĩ Hồn hiện tại là Trư Bát Giới soi gương, hai mặt không phải người.
Một phương diện, các bộ lạc khác oán hận chất chứa đã sâu cùng hắn; Về phương diện khác, bởi vì tố giác quân coi giữ quan ải nhận hối lộ và Hán thương mua bán tùy tiện, hắn lại đắc tội với thế lực người Hán bên này, hơn nữa, Hán thương giờ đây có quyền vượt qua hắn, trực tiếp thu mua về phía các bộ lạc khác khác, cái quyền quản lý này của hắn thành một khối gân gà.
So sánh với nhau, thu mua rất nhiều thổ sản vùng núi, gỗ quý, ngựa đến, giá cả cũng không cao, lúc tiêu thụ ra, lợi nhuận không chỉ là gấp mười, với hắn mà nói, rõ ràng quyền kinh doanh so với quyền quản lý càng có thể để dân hắn ăn no mặc ấm. Phải biết rằng làm kinh doanh mà nói, bọn họ chẳng những có thể thu mua từ bộ tộc khác, chính bộ tộc mình cũng có sản xuất ra rất nhiều.
Một khi buông tha việc kinh doanh, để bộ tộc mình sản xuất phải bán cho thương nhân kinh doanh khác, lợi ích sẽ ít đi rất nhiều, cái tính toán này hắn có thể tính được rõ ràng.
Nhưng bắt hắn phải buông tha việc quản lý, hắn lại lo lắng, nếu như giao quyền lực này cho bộ lạc Ô Nhật Canh Đạt, một khi đối phương nắm quyền to, sao có thể không làm
khó bọn họ? Mã Cố Nhĩ Hồn lưỡng lự nói: “Chỉ là không biết… nếu như chúng ta buông tha quyền quản lý, Bộ đường đại nhân chuẩn bị giao nó cho cái bộ lạc nào?”
Hạ Tầm nói: “Giao cho cái bộ lạc nào, sẽ lợi ích cho bộ lạc đó, các ngươi có thể yên tâm sao? Ừm? Vậy các ngươi nói, cái quyền quản lý này giao cho ai, mới có thể xử lý sự việc công bằng, để tất cả các ngươi được yên tâm?”
Xung quanh, tất cả người các bộ lạc đều không lên tiếng, ai dám cam đoan, một tòa núi vàng biển bạc lưu động trong tay mình, sẽ an tâm để thần tài qua cửa, không động tâm với tiền tài?
Hạ Tầm thở dài khẩu khí, vô cùng đau đớn nói: “Từ khi bản đốc đến Liêu Đông, mắt thấy địa phương cằn cỗi, cuộc sống dân chúng các bộ lạc khác kham khổ, bởi vậy hao tổn tâm cơ, cân nhắc đạo phát tài cho các ngươi, để cho thời gian các ngươi trôi qua tốt hơn một ít. Hôm nay, vừa mới sống khá giả hơn một ít, kết quả các ngươi gây ra việc như vậy, các ngươi, các ngươi, tất cả các ngươi vỗ vỗ lương tâm của mình đi!”
Hạ Tầm đi ra phía trước, đi đến chính giữa thương trận làm thành, chậm rãi dạo qua một vòng, mở hai tay ra, lớn tiếng kêu gọi nói: “Trong các ngươi, ai làm được công bình công chính không hề tư tâm, có thể đứng ra!”
Trong lúc nhất thời xung lặng ngắt như tờ, dương quang sáng lạn chiếu vào trên người Hạ Tầm, sau đầu hắn, phảng phất xuất hiện một cái quang mang thần thánh, nếu có một giáo đồ Cơ Đốc thành kính đứng ở chỗ này, hắn nhất định sẽ lệ nóng đầy mặt, một màn này, giống như một màn chúa Jesu hùng hồn nói: “Trong các ngươi, ai là người vô tội, có thể đứng ra dùng tảng đá đập chết hắn!”
Nhưng mà ở đây không có, tất cả mọi người bị Hạ Tầm nhìn chăm chú và chất vấn, đều hổ thẹn cúi đầu, đao thương trong tay nắm chặt cũng lặng lẽ rủ xuống che dấu ở sau lưng.
Hạ Tầm tiếp tục lắc đầu, đau lòng nói: “Trong trường hợp đó, ta có thể vứt bỏ không để ý các ngươi sao? Không thể! Triều đình để cho ta làm Tổng đốc Liêu Đông, Dương Húc ta, sẽ vì Liêu Đông mà phụ trách quân dân!”
“Vạn Thế Vực!”
Hạ Tầm nói xong, đột nhiên quay đầu kêu lên.
“A!? A! Thảo dân… hạ quan… ty chức ở đây!”
Liền thấy vẻ mặt Vạn Thế Vực nhập thần ngây thơ đứng ra.
Hạ Tầm nói: “Vạn đại nhân, chính là Trưởng sứ Liêu Đông Mạc phủ. Vạn Trưởng sứ, sau này quản lý thành Cáp Đạt do Trưởng sứ ti phụ trách, lúc này thiết lập tư pháp, ti dân, trong sạch hoá bộ máy chính trị, chiêu mộ kiện đinh tuần bổ, thống trị địa phương, bảo đảm tất cả bộ tộc bình thường, kinh doanh, giao dịch hợp pháp. Tất cả lãng phí do Mạc phủ chi tiền trả, không được thu của các bộ lạc khác một văn tiền!”
“A! Hạ quan tuân mệnh!”
rung Hạ Tầm lại bùi ngùi thở dài nói: “Hôm nay thành Cáp Đạt phát sinh thảm kịch, đã vì bổn đốc lên hồi chuông cảnh báo! Vạn Trưởng sứ, nhanh chóng bố trí xuống dưới, thuộc hạ Liêu Đông Đô ti khác, các chợ, chợ ngựa, phường thị các nơi, tất cả chiếu theo công việc này, tất cả quan Binh bị, sáu khoa ngoại trừ binh khoa, tất cả đều tập trung, để các nơi thành lập tổ chức thành viên hành chính công sở, thành lập cơ cấu chuyên môn quản lý Mạc phủ, quản lý trật tự địa phương, phương pháp duy trì chế độ nơi đây, nhất định phải tránh cho sự kiện cùng loại phát sinh một lần nữa!”
“Vâng, hạ quan… tuân mệnh!”
Thủ lĩnh các bộ lạc còn chưa kịp phản ứng, nguyên một đám đầu ngốc giống như con vịt nhìn Hạ Tầm. Hạ Tầm nhíu nhíu lông mày, một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn bọn họ nói: “Các ngươi đều là con dân Đại Minh, có chuyện gì, không thể thông qua hiệp thương giải quyết, còn có thể tìm quan phủ chủ trì công đạo sao! Chém chém giết giết, không có vương pháp sao?
Các ngươi người nào thắng? Ai thua ? Lúc cha mẹ thê nhi tộc nhân, ôm thi thể trụ cột trong nhà bọn họ, khóc sướt mướt tìm tới cửa, các ngươi thân là tộc trưởng, thân là trưởng lão đức cao vọng trọng trong bộ lạc, các ngươi dùng cái gì để cho bọn hắn một câu trả lời thỏa đáng, hả? Cho dù các ngươi cho bọn hắn nhiều trợ cấp hơn nữa, thời gian trôi qua, có thể chết rồi sống lại sao?”
“Đọc nhiều sách, học đạo lý làm người! Bản đốc đã thành lập phủ học, những trong nhà thủ lĩnh các ngươi, còn có bao nhiêu thế hệ con cháu không đưa đi đọc sách hả!? Chỉ hiểu được múa thương múa đao, một cái chữ to không nhìn được người, có thể thành châu báu gì? Tất cả đều hạ phẩm, chỉ có đọc sách, các ngươi nghe nói qua chưa? Chưa từng nghe qua sao? Chưa từng nghe qua thì nhớ kỹ! Tất cả đều hạ phẩm, chỉ có đọc sách cao!”