← Quay lại trang sách

Chương 587 Tự vào bẫy rập (1)

Hạ Tầm nói: “Ngươi có nhiệm vụ

rất quan trọng! Tương đối quan trọng!”

Tinh thần Đinh Vũ chấn động, Hạ Tầm quay đầu đưa mắt nhìn ngoài xe, thị vệ ngoài xe, có một thiếu niên ngồi trên lưng ngựa, mặc trường bào Mông Cổ, đó là trưởng tử A Cổ

của Mông Ca Thiếp Mộc Nhân, sau khi hắn đưa tới tin tức đã lưu lại trong đội ngũ Hạ Tầm, rất hiển nhiên, đây là y theo quy củ trên thảo nguyên, hành động con tin.

Hạ Tầm nói: “Cáp Nhĩ Tị Lạp phái một đội ngàn người, đang trông coi bộ chúng Mông Ca, danh nghĩa là bảo vệ, thật là giám thị, nhiệm vụ của ngươi chính là xử lý cái đội ngàn người này, đưa bộ lạc hắn ra khu vực an toàn”.

Hạ Tầm nghiêm túc nói: “Không người nào đáng tín nhiệm! Nếu như chúng ta không thể làm được điểm này, hoặc là ngoảnh mặt làm ngơ đối với an nguy tộc nhân hắn, mất đi dân tâm, mà dân tâm ngươi không xem không đến sờ được, nó lại thời thời khắc khắc đều ở phát huy tác dụng cường đại”.

Đinh Vũ vốn có hơi thất vọng, thấy Hạ Tầm nói thận trọng như thế, liền nghiêm túc lên, hắn trịnh trọng gật gật đầu nói: “Bộ đường yên tâm, mạt tướng nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”

Hạ Tầm nói: “Ừm! Theo lý thuyết, nhiệm vụ này thật sự rất đơn giản, diệt trừ một đội ngàn người, giải cứu bộ chúng Mông Ca nhanh chóng đi về đông. Đại quân Cáp Nhĩ Tị Lạp hãm thân trong khổ chiến, chung quanh không có quân đội khác chiến, nhưng mà không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, ngươi nhớ kỹ, sau khi giải cứu bộ chúng Mông Ca đi ra, một lát không ngừng, lập tức chạy về Khai Nguyên, bên này chiến đấu ngươi không cần tâm!” quan

“Rõ!”

“Được rồi!”

Hạ Tầm lại chuyển hướng tất cả thuộc cấp: “Một trận, chúng ta trước đó chiếm được tin tức Mông Ca Thiếp Mộc Nhân cung cấp, đúng bệnh hốt thuốc, nếu như loại tình hình này còn bị đánh bại, thiên lý không dung! Chư quân, hãy cố gắng!”

Chúng tướng nhất tề đứng lên, ầm ầm đồng ý: “Cúc cung tận tụy, đến chết không thôi!”

Hạ Tầm nói: “Tốt, các vị tướng quân, mời tất cả trở lại trận, chuẩn bị hành động! Ta cùng với Trương Tuấn tướng quân dẫn trung quân làm chân chạy, tùy thời căn cứ vào tình thế chiến sự mà hành động!”

Chúng tướng đều ôm quyền cáo lui, xuống chiến xa, cưỡi chiến mã, dẫn thị vệ thân binh của mình gào thét rời đi.

Hạ Tầm cười, nói về phía Trương Tuấn: “Mọi sự đã chuẩn bị, ta và ngươi bình tĩnh chờ két cục đi!”

Hôm nay, cái kế hoạch hành động này là Trương Tuấn định ra, Hạ Tầm cho tới hiện tại vẫn không cảm thấy mình có thể mang binh tốt như vậy, nhất là binh đoàn tác chiến lớn như vậy, không nói đến việc hắn không hiểu chiến trận chiến pháp cổ đại, kể cả một số ít nhận thức hiểu biết khi lâm chiến cũng phải hiểu rõ, ví dụ như: Thói quen chiến thuật người Mông Cổ, am hiểu chiến thuật quân ta, chặng đường một ngày một đêm, giữa bộ binh hoặc kỵ binh tiến lên khoảng bao nhiêu, phụ trọng từng binh sĩ có bao nhiêu, tình huống phụ cận kỹ càng …

Những nhân tố này tại lúc định ra kế hoạch quân sự, tất cả đều phải lo lắng, mà những thứ này hắn cũng không quá mức rõ ràng, cho nên mặc dù có Mông Ca Thiếp Mộc Nhân lộ ra kế hoạch hành động của đối phương, có thể có chuẩn bị, Hạ Tầm vẫn rất khiêm tốn mời Trương Tuấn vị chức nghiệp quân nhân này đến định ra kế hoạch hành động. Hắn muốn đánh thắng trận, không phải muốn thể hiện mình, không cần bày đặt nhân sĩ chuyên nghiệp, không cần mặt mũi quá cao.

Nhưng mà kế hoạch lúc đầu Trương Tuấn định ra cũng không phải có bộ dạng giờ đây, kế hoạch của hắn sau khi thôi diễn trên bàn đã bàn luận cùng Hạ Tầm một phen, bị Hạ Tầm đẩy ngã, tuy Hạ Tầm không định ra được kế hoạch chiến đấu không chê vào đâu được… Nhưng mà thông qua Trương Tuấn giải thích, lại có thể rõ ràng kế hoạch Trương Tuấn định ra có khả năng đạt tới hiệu quả gì.

Thì ra kế hoạch có thể đánh thắng trận, cũng có thể càng giảm bớt hạn độ thương vong, vấn đề là thảo nguyên mênh mông, tùy ý có thể trốn, hiệu quả sát thương đối với Thát Đát cũng nhỏ, đó là đánh tan, mà không phải trận tiêu diệt. Hạ Tầm biết rõ, hiện nay là giai đoạn sức chiến đấu quân Minh chỉnh thể thật ra là hơi cao hơn quân đội Thát Đát, hỗn chiến ban đêm, đối phương am hiểu cỡi ngựa bắn cung cũng không phát huy được hiệu lực.

Còn đối phương tác chiến cùng quân Minh, chỗ làm quân Minh đau đầu nhát chính là lực cơ động của bọn họ rất mạnh, chiến đấu thọc sâu rất lớn, tùy thời có thể chiến, cũng có thể tùy thời phòng thủ mà không chiến, trước mắt có cơ hội tốt như vậy, nếu không tiến hành lợi dụng đầy đủ, đả kích trầm trọng đối với binh lực đối phương, thì thật đáng tiếc. Hạ Tầm quyết định ý đồ chiến đấu, Trương Tuấn định ra kế hoạch hành động, nhiều lần cân nhắc phía dưới, cuối cùng làm ra một khối thịt ba chỉ như vậy. ў

Thám báo Thát Đát lặng lẽ theo đuôi quân Minh, bọn họ phi thường cẩn thận, cũng không dám quá thân cận, vùng đất trên thảo nguyên bằng phẳng, không dễ giấu mình, hơn nữa thám mã quân Minh gào thét đi qua, xa nhất thì ngoài trăm dặm, bọn họ cần phải

vạn phần cẩn thận, để tránh bị quân Minh phát hiện, khiến cho quân Minh đề cao cảnh giác. Cũng may mười vạn đại quân quân Minh, mục tiêu tầng tầng lớp lớp quá lớn, đứng ở xa xa, đủ để giám thị cử động của bọn họ.

Quân Minh qua Âm Mã Hà lại không tiếp tục hướng đi về phía trước, tựa như bọn họ trú doanh nghỉ ngơi, lằng nhằng đến khi mặt trời sắp lặn, đột nhiên nhổ trại đi hướng tây, hành động xuôi theo Âm Mã Hà, cũng không chỉ có theo Lưu Hoa Hà chạy về phía Diệc Mã Hốt Sơn, đồng thời còn có rất nhiều quân lưu động chạy về phía bốn phương tám hướng, cảnh giới không lại nghiêm mật.

Thám báo Thát Đát thấy thế, quyết đoán rút lui.

Cáp Nhĩ Tị Lạp nhận được tin tức tin tức liền vui mừng quá đỗi, lân cận Diệc Mã Hốt Sơn căn bản không có đại bộ lạc Thát Đát, nơi đó là vùng núi, chỉ có vài cái bộ lạc du mục phụ cận, lớn nhất cũng không đủ ngàn lều trướng, căn bản không cần xuất động mười vạn đại quân đến tập kích, mục tiêu quân Minh quả nhiên là bộ lạc Mông Ca. Đến lúc này nghi ngờ cảnh giác của hắn đối với Mông Ca cũng đã biến mất, một mặt hắn sai người phi ngựa truyền báo, Mông Ca Thiếp Mộc Nhân và Hàn Xích Cân Thổ Cáp dựa vào kế hoạch nguyên bản để làm việc, một mặt cẩn thận cất dấu hành tung, để tránh để quân Minh phát hiện, một cái lưới lớn yên lặng mở ra.