Chương 591 Gặp lại trên thảo nguyên (1)
Bầu trời mênh mông, gò đất phập phồng, sông uốn lượn, vài cây tùng nhỏ khiến cho cái thảo nguyên này cũng không lộ ra vẻ trống trải, bầy cừu trong chốc lát lên gò đất, trong
chốc lát lại đi đến bờ sông, phảng phất một đoàn hạt giống cây bồ công anh, theo gió nhẹ nâng lên hạ xuống.
Gò đất ở đây cũng không phập phồng đột ngột, đường cong cực kỳ ôn nhu, giống như thân thể phu nhân đẫy đà mượt mà, thoải mái phập phồng, kéo dài đi xa xa.
Hoa dại trong hoa cỏ màu xanh, rơi lả tả xuống vài lều trướng không lớn, đây là địa phương mục dân ra ngoài chăn thả, tạm thời dựng lên để nghỉ. Xa xa, người chăn ngựa kiện tráng cưỡi lên tuấn mã ngẩng đầu chạy nhảy, trong tay huy động cái roi, thi triển hết khí khái hào phóng và bưu hãn.
Liễu Liễu Đặc Mục Nhĩ cưỡi một thớt tảo hồng mã (ngựa màu đỏ thẫm) khoẻ mạnh, con ngựa này xoang mũi dài rộng, trước ngực rộng lớn, chân dài có lực đầy cơ bắp cuồn cuộn, con ngựa đực này chạy nhanh nhất, hơn nữa sức chịu đựng bền bỉ, nếu để cho nó vung ra bốn vó tận tình chạy như bay, hầu như có thể nói là lướt trên thảm cỏ.
Nàng cưỡi tảo hồng mã chạy đến trước một đám ngựa, xoay người nhảy xuống, tảo hồng mã lập tức thân mật lè lưỡi, liếm láp lưng nàng, Liễu Liễu tuấn mã muốn vuốt vuốt lông bờm, để dây cương lên trên yên ngựa, bước nhanh đi thẳng về phía trước, tảo hồng mã liền ôn thuần theo sát đằng sau nàng.
“Nguyễn Tiểu Cửu, ngươi xuống đây!”
Một người chăn ngựa lập tức xoay người nhảy xuống, chạy đến trước mặt nàng, quy củ nói: “Liễu Liễu cô nương!”
Nguyễn Tiểu Cửu này là người Hán, bộ lạc Đặc Mục Nhĩ giờ đây kinh doanh, nghề nông, thợ khéo, tộc nhân chạy vận chuyển càng ngày càng nhiều, những phương diện này đạt được ích lợi đã xa xa vượt qua chăn ngựa, đến nỗi tại tất cả thanh niên trong tộc đều chạy tới làm chức nghiệp càng có tiền đồ, dê bò ngựa trong tộc giờ đây lại không đủ nhân thủ đi chăn thả.
Mà Nguyễn Tiểu Cửu là một người thành Khai Nguyên, vốn là làm công ngắn hạn cho người ta, hôm nay đã được người bộ lạc Đặc Mục Nhĩ mướn, thay bọn họ chăn ngựa. Đây là một loại giai đoạn dung hợp quá độ, mục dân tự mình chạy tới làm các ngành sản xuất khác, người phụ trách chăn thả trong tộc càng đến càng ít, dê bò ngựa hiện hữu lại không có khả năng bỗng nhiên giảm bớt, thế là trái lại còn thuê một ít người Hán vô sản không nghề nghiệp giúp bọn hắn chăn thả.
Nhưng mà những người Hán này vô luận là cỡi ngựa, hay tri thức chăn thả cũng không xem như một mục dân hợp cách, làm nữ nhi của tộc trưởng, Liễu Liễu Đặc Mục Nhĩ đành phải gánh chịu chức vị giáo sư dạy bọn họ tri thức chăn thả.
“Nguyễn Tiểu Cửu, ngươi thả mấy nhóm ngựa?”
“Bốn nhóm!”
Nguyễn Tiểu Cửu cười hắc hắc: “Nè, Liễu Liễu cô nương xem đi, cái chỗ này ba mươi chín thớt, một ít phía sau là hai mươi tám thớt, phía trước sườn núi là mười sáu thớt, còn nữa, trên bờ sông xa xa có một vài con, là mười một thớt”.
Liễu Liễu cười cười, khen: “Không tệ lắm, mới tới hai mươi ngày, có thể một người trông bốn nhóm ngựa, khá lắm”.
Nàng đi lên phía trước vài bước, nhìn bốn đám ngựa nói: “Ngươi nhìn thấy không, nhóm gần bờ sông này, chỉ có một thớt ngựa đực, mặc dù xem cái bầy này ít ngựa nhất, nhưng ngươi phải phá lệ chú ý. Nhất là ngựa đầu đàn, nếu có hai ba thớt ngựa đực, ngươi cũng không cần quan tâm, chúng nó sẽ ở bên ngoài chiếu cố cả bầy, không cho chúng nó chạy loạn lộn xộn.
Nhưng một đám này chỉ có một thớt ngựa đực, cũng không phải là nó trông bầy, mà là mang theo bầy, ngươi phải lưu ý một chút, nó vung chân lên, sẽ không nhất định dẫn bầy ngựa của nó tới chỗ người nào”.
“A, như vậy sao, ta còn cảm thấy kia bầy ngựa kia ít nhất, không cần quá quan tâm, chỗ kia mới đặc biệt cần coi chừng nhiều nhất, đa tạ Liễu Liễu cô nương chỉ giáo, ta hiểu được!”
Nguyễn Tiểu Cửu cười hì hì gật đầu, đôi mắt vụng trộm từ bên cạnh nhìn cái miệng nhỏ nhắn chúm chím của Liễu Liễu cô nương giống như quả đào, thật mê người.
Xa xa, có vài người chăn ngựa phụ trách trông coi khác, một người lắc đầu bật cười: “Tiểu tử Tiểu Cửu này, lại cố ý tìm cớ, thông đồng nói chuyện với cô nương nhà người ta”.
Cái người chăn ngựa này cũng là người Hán, gọi Trịnh Tư An. Mới đầu là từ một vài hộ mục dân bắt đầu thuê người từ Khai Nguyên thay người chăn thả tới nay, khổ nỗi trong nhà không có dư thừa tráng đinh, rất nhiều gia đình mục dân đều mô phỏng, thuê rất nhiều người hỗ trợ.
Những người Hán này đều là phạm nhân bình thường bởi vì các loại hành vi phạm tội mà bị lưu đày Liêu Đông, vô sản không nghề nghiệp, dùng làm công ngắn hạn làm nghề, vừa vặn mướn để làm việc. Những người tội phạm này bởi vì các loại hành vi phạm tội mà bị lưu đày, phẩm cách tính tình tự nhiên không nói tới cao thượng, bất quá tính cách rất dũng mãnh, rất thích bộ lạc du mục tranh đấu tàn nhẫn, bọn họ làm việc cũng không dám trộm cắp dùng mánh lới, lại càng không dám ác khách lấn chủ.
Bất quá chúng ta nhìn người chăn thả rất có ý thơ, nhưng suốt ngày chỉ liên hệ cùng súc sinh, trên thực tế là phi thường khô nóng, khó được Liễu Liễu cô nương một nữ tử như vậy chạy đến chỗ này chỉ điểm bọn họ chăn thả, bọn họ tự nhiên muốn nghĩ cách đến gần cùng người ta, nói nhiều vài câu chuyện phiếm. Về ngựa đầu đàn, lão Trịnh sớm nói qua cho Nguyễn Tiểu Cửu, hắn sao có thể không hiểu, cố ý làm ra chút ít đường rẽ, trêu chọc đại cô nương người ta nói chuyện cùng hắn mà thôi.
“Ô hay, ô hay, đi!” Chợt thấy người khác ở trong đó dục một thớt ngựa đực đến gần rồi tự mình lùa bầy ngựa, Trịnh Tư An lập tức vung roi lên xua đuổi.
Quy củ nuôi ngựa rất nhiều, cỏ nuôi súc vật, nước uống, muối… Còn có, ngựa đực không cho phép ngựa đực đàn khác tới gần, tự mình dẫn đoàn ngựa, một khi đến gần rồi, ngựa đực sẽ nhảy ra sẽ cắn đối phương; Ngựa trong bầy mình, bất luận một thớt ngựa mẹ nào, nếu như chạy đến trong đoàn ngựa khác, nó sẽ rất khó về lại đàn, bởi vì ngựa đực tuyệt không tha thứ con ngựa mẹ phản bội mình, nếu nó như trở về, ngựa đực biết được sẽ trục xuất nó rời đi.
Còn có một điều, con ngựa nhỏ lớn lên, sẽ tranh đoạt địa bàn cùng ngựa già, chăn ngựa người phải nhìn, chờ một bên bị thua, phải bắt nó đi, đi sau kéo xe, nếu để nó ở lại trong bầy ngựa, vậy không được ngày yên tĩnh. Các loại như thế, rất nhiều quy củ, cho nên chăn ngựa người nhìn như nhàn nhã, sự tình mỗi ngày cần ứng phó thực sự cũng không thiếu.
Liễu Liễu là cô nương vô tư, không chú ý một đôi mắt gian tà của Nguyễn Tiểu Cửu đều lưu luyến ở trên bộ ngực mình, nàng rất chăm chú giảng giải một phen, vừa nghiêng đầu bắt được ánh mắt Nguyễn Tiểu Cửu có phần tục tĩu, lúc này mới phát giác dụng tâm kín đáo của hắn, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, giơ lên roi quát: “Thích ăn đánh phải không?”
Nguyễn Tiểu Cửu vừa thấy nàng giơ lên roi, cổ lập tức co rụt lại, vội nói: “Nào có, nào có, ta xác thực không rõ, hắc hắc, đa tạ Liễu Liễu cô nương chỉ điểm!”
Liễu Liễu hừ một tiếng, thu hồi roi. Nếu yêu thì đánh thật, nếu yêu thì không co lại, roi người thảo nguyên, lúc nào cũng vươn thẳng, nếu là nhẹ nhàng quất hắn một cái, vậy không phải trừng phạt, mà là bày ra yêu mến về phía nam nhân mình yêu mến, Liễu Liễu sao có thể để roi rơi vào hắn trên vai, nàng tức giận bỏ đi, cũng không giẫm đất, trực tiếp vươn tay nhấn một cái trên lưng ngựa, tung người nhảy lên, thân hình khẽ cong lại một đường, lập tức ngồi thẳng ở trên lưng ngựa, thật xinh đẹp, hô lên một tiếng, tảo hồng mã liền chạy đi.