← Quay lại trang sách

Chương 593 Cư thả an (1)

“Cô tên là gì?”

“A Lạp Na Mộc Kì”.

“A Lap…?”

“Đại nhân! người có thể gọi ta là Tiểu Anh, đây là… tên mà mẫu thân của ta lấy cho ta…”

Mỹ nữ bộ chúng Hoa Cổ Nạp tiến lên nói về mẫu thân, trên mặt lộ ra thần sắc đau thương, buồn bã nói: “Mẫu thân của ta vốn là tộc nhân Úy Ngột Nhân, lúc trước theo ngoại tổ phụ ta kinh doanh, sau khi đến Đại Ninh là định cư ở chỗ này, không còn trở lại cố hương, nàng ở qua thời gian rất lâu tại biên giới người Hán, cho nên lấy tên cho ta”.

Hạ Tầm đang muốn hỏi nàng câu tiếp theo, một tiểu bộ lạc lưu lạc thảo nguyên ít tiếp xúc cùng thế lực khác, hơn nữa bản thân Tiểu Anh cũng không phải con gái tộc trưởng, vì sao có thể được giáo dục tốt như thế, lại vẫn có thể nói một tràng Hán ngữ lưu loát, nghe xong những lời này lại không cần hỏi.

Hắn cẩn thận dò xét, vị Tiểu Anh cô nương này đầu kết tóc, áo bào trắng trên người thanh khiết không nhiễm bẩn, khí chất đó như trăng sáng trung thu trên thảo nguyên, một vầng trăng nhô lên cao, sáng tỏ sắp nơi, xác thực là một tuyệt sắc nhân gian, A Mộc Nhi nói nàng là một chim sơn ca trên thảo nguyên, hoa đẹp nhất bộ lạc Hoa Cổ Nạp, cũng là không phải tự sướng mà nói như vậy, vị cô nương này có sắc đẹp hỗn huyết, xác thực được xưng tụng mỹ lệ, không chỉ nói bộ lạc Hoa Cổ Nạp, cho dù nhìn khắp cả đại thảo nguyên, đó cũng là một mỹ nhân cấp một.

May mắn cách sống bộ lạc trên thảo nguyên tựa như bầy sói, từng bộ lạc đều có phạm vi thế lực của mình, sẽ không đơn giản tiếp xúc cùng với bộ lạc khác, từng trong bộ lạc dân chăn nuôi chăn thả lại đều có phạm vi của mình. Cả thảo nguyên rộng lớn vô cùng, thời gian bọn họ cùng tiếp xúc, ít hơn nhiều so với thời gian chạy đi chạy lại, không giống thành thị Trung Nguyên, dân cư cực kỳ dày đặc, đông thành có chút sự việc lớn nhỏ bằng cái rắm, chỉ chớp mắt đã truyền ra thành tây.

Lại thêm cái bộ lạc này rất nhỏ, đại bộ phận bọn họ không dám đắc tội Thát Đát, cũng không dám xâm phạm Liêu Đông người Hán, chỉ có thể chuyển dời chăn thả khắp nơi, tiếp xúc quá ít cùng người khác. Cô nương xinh đẹp nhất trong tộc, chỉ là hình dung tư sắc nàng, không có cái bộ lạc nào đem cô nương đẹp nhất trong tộc mình trở thành phương tiện giao tiếp, cả ngày quan hệ cùng người ngoài.

Bằng không, tư sắc nàng mỹ lệ như vậy, nếu như bị nhân vật cường thế trên thảo nguyên trông thấy, đã sớm đoạt hoặc dùng sính lễ bắt nàng đi, đưa vào trong trướng, coi như trận bảo, đặt ở trên giường thưởng ngoạn, không chịu đơn giản cho gặp người.

“Tiểu Anh cô nương, cô hẳn là tiếp nhận an trí cùng tộc nhân bộ lạc cô!”

Hạ Tầm nói: “Mặc dù bộ lạc cô đã không còn tồn tại, nhưng mà còn có tộc nhân may mắn còn tồn tại, các người có thể chăm sóc lẫn nhau. Bản đốc đều thích đáng an trí đối với các người, tuy thân nhân cô đều đã mất, nhưng với mỹ lệ dung mạo như vậy của cô, còn sầu lo chuyện chung thân không thành sao? Đến chỗ này của ta làm một thị nữ không phải là một lựa chọn sáng suốt”.

Tiểu Anh nháy mắt mấy cái, tựa như có chút không rõ dụng ý của hắn, nàng cẩn thận nhìn thoáng qua Hạ Tầm, rụt rè nhắc nhở: “Thị nữ sao… Đại nhân, Tiểu Anh được hiến lên cho đại nhân, ta chính là người của đại nhân ngài, Tiểu Anh… không chỉ bưng trà dâng nước, còn có thể… còn có thể phụng dưỡng giường chiếu cho đại nhân…”

Nói đến về sau, thanh âm nàng đã yếu ớt như ruồi muỗi, trên mặt cũng lặng yên xuất hiện hai vệt đỏ ửng, chiếu đến khuôn mặt tuyết trắng, sáng chói như ánh bình minh. Nàng là con lai, mẫu thân là người da trắng, màu da trời sinh đã trắng nõn. Hơn nữa mẫu thân của nàng thờ phụng đạo Hồi, mười phần tinh khiết, trước khi lễ bái đều phải tắm rửa. Từ nhỏ nàng cũng tiếp nhận thói quen mẫu thân rồi, điều kiện cuộc sống lại hậu đãi, không cần cả ngày gió thổi phơi nắng, cho nên một cái thẹn thùng này, hai má tựa như ngọc nhuộm đỏ, nhan sắc mỹ lệ, kiều diễm, dù là Hạ Tầm quen nhìn nhân vật đầy sắc đẹp, cũng không khỏi rung động trong nội tâm.

Hạ Tầm ho một tiếng, lắc đầu nói: “Đa tạ ý tốt của cô nương, theo ta thấy, tốt hơn là cô theo tộc nhân của cô cùng nhau an trí đi, bản đốc đến Liêu Đông, là nhận thánh chỉ đến làm việc, bên người thu một đống nữ nhân, thật sự sẽ rất kỳ cục, sẽ có người buộc tội bản quan, ha ha, Ngôn quan cô biết không? Chính là quan nhân chuyên môn chọt tật xấu của người ta”.

Tiểu Anh đưa cặp con ngươi vũ mị kia liếc về phía một đôi mỹ nhân quạt sau lưng Hạ Tầm, nói: “Xin thứ cho Tiểu Anh lớn mật, tại sao bên cạnh đại nhân lưu lại các nàng?”

Ha Tam quay đầu lại nhìn nhìn, tuy Nhật Lạp Tháp và Tát Na Ba Oa không nghe hiểu bọn họ nói chuyện với nhau, nhưng khi nhìn ánh mắt Tiểu Anh mang theo chút ít đề phòng và địch ý, dường như nhìn thấy một đồng hành đoạt bát cơm, Hạ Tầm không khỏi có chút buồn cười, hắn sờ sờ cái mũi đáp: “Các nàng khác với ngươi, các nàng là làm nô dịch của một bộ lạc, tặng tại bản đốc, sứ giả đường xa đem đến, nếu bản đốc không nhận lấy, không khỏi làm hắn nghi thần nghi quỷ. Nhưng hai vị cô nương người Nga này, tại bản địa không có thân nhân cùng tộc nhân, hơn nữa ngôn ngữ không thông, bản đốc nhất thời tìm không thấy địa phương phù hợp an trí các nàng mà thôi”.

Tiểu Anh nói: “Đại nhân, các nàng không có thân nhân, chẳng lẽ Tiểu Anh có thân nhân?” Nói xong, nước mắt nàng liền rào rào lăn xuống, nàng cất bước tiến lên, quỳ rạp xuống trước mặt Hạ Tầm, đầy nước mắt nói: “Phụ thân Tiểu Anh, đã bị đại cừu nhân giết đi! Tiểu Anh… lúc thuở nhỏ được gả cho đứa con tộc trưởng, nhưng hắn… cũng đã chết tại dưới đao cừu nhân! Tiểu Anh hôm nay đã là người cô độc…”

Nói đến cừu nhân, Tiểu Anh đột nhiên nắm chặt hai đấm, trong con ngươi màu lam nhạt bắn ra hào quang kinh người, nàng kích động tuôn rơi nước mắt, thật lâu, mới chậm rãi dẹp yên tâm loạn, nàng thở dài thật sâu, gục đầu xuống, ảm đạm nói: “Nhưng… Tiểu Anh không có năng lực báo thù! Vì sinh tồn, tộc nhân chúng ta may mắn còn tồn tại trốn đông trốn tây; Vì sinh tồn, người tộc của ta đã từng nghĩ tới việc dùng ta đổi lấy mọi người bình an, bọn họ muốn hiến ta cho ta tộc đại cừu nhân!

Lại muốn qua chạy trốn tới làm nô dịch, đầu nhập vào một cái bộ lạc lớn hơn một chút. Nhiều lần trắc trở, chúng ta mới nghĩ tới Liêu Đông… Đại nhân, chỉ có ngài, dám đối địch cùng A Lỗ Đài, hơn nữa còn đánh bại hắn! Ngươi là đại ân nhân của ta, Tiểu Anh dâng cho đại nhân, là cam tâm tình nguyện. Cho dù… chỉ làm một cái thị tỷ cũng tốt.

Nếu như đại nhân muốn đuổi Tiểu Anh rời đi, đại nhân cho rằng Tiểu Anh có thể được tộc nhân chiếu cố thích đáng sao?”

Nàng lắc đầu, buồn bã cười nói: “Ở trên thảo nguyên, không có ai coi nữ nhân là quan trọng. Đầu lĩnh bộ lạc, các nam nhân trong bộ lạc, bọn họ có thể vì tranh đoạt một bãi cỏ mà giết người, có thể vì một câu người khác nhục nhã mà giết người, lại sẽ không vì một nữ nhân mà đi phát động một hồi chiến tranh, nếu vì một nữ nhân mà làm vậy, còn chế nhạo hắn vô năng!

Nữ nhân trên thảo nguyên, không khác gì con dê trong bầy cừu, một khi bị bầy sói bắt đi, không có ai vì cái con dê này, mà liều lĩnh làm càng nhiều con dê bị nguy hiểm. Ta tới trên đường, đã từng nhìn thấy vị Đinh Vũ tướng quân kia, hắn nhận lệnh đại nhân người, suất lĩnh ba trăm dũng sĩ, một mực đuổi vào ở chỗ sâu trong thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm, cứu mẫu thân và thê tử Mông ca đại nhân trở về, mà ở trên thảo nguyên chúng ta, chắc là không có người như vậy, việc như vậy…”