Chương 610 Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng (2)
Hạ Tầm gật gật đầu, có chút thoải mái nói: “Xem ra tâm ý Hoàng Thượng đã định rồi. Lần này bắc tuần, một mục đích quan trọng, chỉ sợ sẽ là muốn thông báo thiên hạ, Thái tử đã lập, sau khi trở về yên ổn, danh phận quân thần ba vị hoàng tử, sẽ triệt để định ra!”
Mính Nhi xinh đẹp cười, nói: “Ừm! Tỷ tỷ yêu mến Cao Sí trung hậu nhân thứ, Hoàng Thượng quyết định như vậy, tỷ tỷ rất vui mừng. Lại nói tiếp, tỷ tỷ cái này dẫn thiếp cùng đi, chưa hẳn chính là hướng về muội muội mình.
Chàng vì Cao Sí tranh trữ, ra sức quá lớn, tỷ tỷ đây là muốn thưởng chàng cũng nói không chừng”.
Hạ Tầm trầm thấp cười nói: “Dùng tiểu kiều thê của mình đến khao thưởng ta sao? Hoàng hậu nương nương cũng quá keo kiệt!”
Mính Nhi cười khéo trợn mắt nhìn hắn, gắt giọng: “Vậy chàng muốn thế nào, muốn tỷ tỷ thiếp ban thưởng chàng hai tiểu mỹ nhân sao?”
Hạ Tầm cười nói: “Tiểu mỹ nhân là thật có, ngược lại không cần Hoàng hậu nương nương đưa đến. Vi phu tại Liêu Đông, các bộ lạc bấu víu dâng tặng lễ vật, có nhiều nữ tử dâng lên, nàng còn đừng không tin, phu quân nàng thật là giữ thân như ngọc, một cái không đụng”.
Mính Nhi mặt đỏ hồng hôn hắn một cái, ngọt ngào nói: “Người ta tin chàng! Lúc đêm tân hôn, cũng không thấy chàng… cũng không thấy chàng hung mãnh giống như đêm qua!”
Tuy là làm quen vợ chồng, nói lên chuyện cảm thấy khó xử như vậy, Mính Nhi vẫn xấu hổ mà ức, nhịn không được dúi đầu vào trong lòng ngực của hắn.
Hạ Tầm cười nhẹ nói: “Đêm tân hôn, Tiểu Mính của ta mới nếm thử tư vị mây mưa, vi phu chỉ là sợ nàng chịu không nỗi, mới không đành lòng trắng trợn đánh chiếm, nàng cho rằng thể lực ta chống đỡ không nổi sao?”
Nói xong, hắn đã nắm bàn tay nhỏ bé của Mính Nhi, lặng lẽ về phía dưới nước tìm kiếm, dán lỗ tai đáng yêu giống như nguyên bảo của nàng nói: “Đêm qua xem áo ngực nàng mặc, thêu là kỳ lân tống tử, hắc hắc! Kỳ lân tống tử như thế nào? Đến đây đi, hãy để cho vi phu đến tống tử cho bảo bối Mính Nhi của ta đi!”
Bàn tay nhỏ bé của Minh Nhi đột nhiên chạm đến một chỗ thô to thẳng tắp, tay liền vột rụt trở về, kinh hô: “A! Đêm qua mới điên cuồng như vậy, giờ đây tại sao phong… lại biến thành bộ dáng như vậy?”
Hạ Tầm ra vẻ bộ dạng ủy khúc nói: “Nương tử, nàng cũng không nhìn vi phu tại Liêu Đông một mình gối không, đã bao nhiêu thời gian!”
Mính Nhi nghe xong vừa cảm động vừa động tình, nhưng thật muốn nàng hầu hạ phu quân, giờ đây thật sự là có chút sợ.
Nam nhân một khi động tình dục, tựa như dấy lên một đoàn lửa, củi mới nhóm lửa không cháy sáng, nào có dễ dàng như vậy liền cởi cơn tức. Lúc này một tay nhẹ nhàng tạt đến khom chân Mính Nhi, một bên chân liền bị hắn chậm rãi nâng lên.
Mặt nước có chút nhộn nhạo, một cái mủi chân nhanh nhẹn rời thủy, sáng loáng không thôi, khéo léo cẩn thận, liền giống như bạch ngọc điêu khắc thành óng ánh có bàn chân mỏng mà tươi đẹp, ngón chân chỉnh tề xinh đẹp, phảng phất một đóa hoa sen mềm rủ xuống trồi lên mặt nước, còn xuyết giọt sương óng ánh. Tiếp đó, chính là đường cong bắp chân tươi đẹp, còn có một đoạn đùi rất tròn như ngọc trụ mượt mà, hiển thị rõ vẻ đẹp thiếu phụ ưu nhã mê người tân hôn.
“Phu quân…”
Vì giữ gìn thằng bằng, Mính Nhi chỉ đành vòng ở cổ Hạ Tầm, cả thân thể treo tựa ở trên người hắn, so sánh với loại trâu đực cường tráng như Hạ Tầm, tiểu Mính Nhi ở trong lòng ngực của hắn, tựa như một con chim sơn ca nhỏ nhắn xinh xắn, con chim sơn ca nhỏ nũng nịu năn nỉ: “Tướng công, thân thể người ta cực kỳ bủn rủn, để cho người ta nghỉ ngơi một chút, lại hầu hạ phu quân có được không?”
Thân thể nửa lộ khỏi nư mà ngay cả cái rốn cánh hoa gợi cảm mượt mà đã ở dưới mặt nước như ẩn như hiện, Hạ Tầm còn làm sao có thể nhịn. Minh Nhi đã nhận ra trượng phu giống như một tòa núi lửa muốn bồng bột phun trào, lấy chỗ chịu giáo dục của nàng, tại trong suy nghĩ của nàng, thì chuyện hầu hạ phu quân, vốn là nghĩa vụ nữ nhi gia phải tận, huống chi nàng cũng đau lòng trượng phu một mình trấn Liêu Đông không người chăm sóc vất vả.
Nhưng nàng giờ đây thật sự là có chút có lòng không đủ sức, đành phải xấu hổ nói:“Tướng công, bằng không… bằng không để cho Mính Nhi…”
Nàng nhẹ nhàng tinh tế tại bên tai Hạ Tầm nói, chính mình bên tại trước tiên mắc cỡ đỏ bừng, con mắt cũng không dám ngước lên, Hạ Tầm nghe xong mừng rỡ, liên mồm nói:
“Được, vi phu dựa vào nàng!” Nói buông đùi Mính Nhi ra, ùm một tiếng, một thân thể bốc hơi nóng từ trong thùng tắm đứng lên, lộ ra một thân thể hùng tráng rắn chắc nam tính…
Trong phòng tắm, xuân quang vô hạn. Chiêm chiếp chít chít, trong tiếng vang làm cho người nghĩ mơ hồ sâu xa, Mính Nhi buông thỏng mi mắt, xấu hổ mang e sợ, khuôn mặt gần sát Hạ Tầm, dùng lời lẽ nhu nị hương trượt, hầu hạ chồng yêu của mình, cổ cao ưu nhã của nàng phảng phất trên mặt nước như thiên nga giơ lên, ngón tay nhọn đẹp tựa như đặt tại trên tiêu đồng dạng uyển chuyển, đầu ngón tay nhếch lên, đẹp tựa hoa lan.
Lúc đầu ngac nhiên cùng mới lạ, dần dần bị dục vọng càng thêm rừng rực bao phủ, vẻn vẹn chỉ với lưỡi thần linh xảo, liền muốn thỏa mãn dục vọng Hạ Tầm, tại quý phủ Hạ Tầm, chỉ có Tạ Tạ mới có công lực như vậy, các cô gái khác ai cũng không được, càng đừng đề cập tiểu quận chúa thẹn thùng không lưu loát, Hạ Tầm dần dần nhịn không được, đột nhiên bắt được vai Mính Nhi, đem nàng từ trong nước nhấc lên nói: “Minh Nhi ngoan, tướng công nhịn không được!”
Mính Nhi kinh hãi, vừa xấu hổ vừa tức sẵng giọng: “Tên vô lại! Đại lừa đảo! Chàng vừa rồi tự mình đáp ứng…”
Kháng nghị chưa xong, nàng đã bị xoay người sang chỗ khác, hai tay chống ở tay vịn thùng tắm, cái bụng bằng phẳng mềm mại bị Hạ Tầm kéo vào, một cái mông rất tròn trắng như ngọc liền ngoan ngoãn vểnh lên, một vật to và dài xuyên vào, phảng phất đâm xuyên qua cả cái mông trắng, Mính Nhi rên rỉ một tiếng, ngón tay tinh tế thật dài liền nắm chặt bờ thùng, thân thể mềm nhũn đến phảng phất không có xương cốt như muốn trượt vào trong nước, những đã bị Hạ Tầm nắm chặt.
“Tướng công thương tiếc chút ít, nếu không… bảo Xảo Vân hầu hạ tướng công…”
Tiểu quận chúa mỹ mâu mê ly, thần trí hoảng hốt gọi. Xảo Vân là thiếp thân nha đầu thuở nhỏ hầu hạ nàng lớn lên, tuổi tương tự, tình như tỷ muội, lúc nàng lấy chồng, liền làm nha đầu của hồi môn, nha đầu nhà giàu của hồi môn người ta trừ khi tư sắc bình thường, nam chủ nhân không muốn, nếu không tám chín phần mười là phải trở thành nha đầu thông phòng. Mà nữ chủ nhân đối với nha đầu làm của hồi môn tài sản riêng của mình hầu hạ chồng, tâm tình mâu thuẫn cũng không lớn, trên thực tế, nha đầu của hồi môn xử lý như vậy còn có tác dụng củng cố sủng ái, Mính Nhi thật sự khó có thể tiêu thụ sủng hạnh của chồng, liền đưa ra cái kế sách điều hòa này.
Hạ Tầm nhớ tới tiểu nha đầu kia tươi mát xinh đẹp, tính tình hoạt bát, chỗ hiểm bát giác gây kích thích, khiến cho kiều thê không kìm lòng được, phát ra vài tiếng yêu kiều, Hạ
Tầm thở hổn hển nói: “Nương tử nàng là không hiểu được nỗi khổ khai hoang! Vi phu không phải người độc ác hủy hoa, mà lúc này làm sao mà đợi được. Nương tử ngoan, vi phu ôn nhu chút ít, đợi đến khổ tận, sẽ tới cam lai…”
Tiểu quận chúa ngóc lên cổ thon dài hu mỹ, thở hồng hộc yêu kiều: “A! Cái này kêu là ôn nhu sao? Lừa đảo! Chàng là tên đại lừa đảo! Người ta vừa rồi… thật nên cắn đứt của chàng.”
Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, phảng phất một cây bạch dương nhỏ trong cuồng phong, theo gió lung lay kích nổi bọt nước khắp nơi…