Chương 636 Gài bẫy (2)
Trông cậy vào những quân coi giữ Phong Nha sau lưng kia đến cứu mạng là không thể nào, không nói đến đã đi ra hai mươi dặm, bọn họ căn bản nhìn không biết tất cả việc phát sinh ở đây, cho dù thấy được, bọn họ vừa mới tin Đường Kiệt xúi giục, tràn ngập
oán hận đối với triều đình, chịu tới cứu hắn mới là lạ, tám chín phần mười là giả câm vờ điếc.
Thân binh Đường Kiệt huấn luyện nghiêm chỉnh, đều là chiến sĩ tinh nhuệ hắn mang đến từ Bắc Kinh, lâm nguy mà không loạn, bọn họ cũng biết lúc này phòng ngự hẳn phải chết, xông về trước còn có một đường sinh cơ, lập tức hộ về Đường Kiệt bên trong, liều chết giết về phía trước. Bọn quan binh một khi định thần trí, tính kỷ luật và phối hợp của hắn vượt xa bọn sơn tặc, không phải là thứ có thể so sánh, đáng tiếc là, giờ đây đã đánh thành trận chiến nát bấy, ưu thế phối hợp hỗ trợ liền không thể nào triển khai.
Con đường hẹp, không bài bố kịp, binh lực lại yếu thế, tất cả phía trước đều là xác ngựa vừa mới bị bắn chết, trái, phải, sau, ba phương thì là bị đám Hồ tử như uống trúng thuốc điên khùng chặn, làm sao có thể đào tẩu? Một thanh đao trong tay Phản Thiên Đạo như sét đánh chớp giật, tựa như ngày đó đích thân dẫn người giết về phía xe ngân lượng, dũng mãnh không thể để Đường Kiệt phóng tới, phảng phất Đường Kiệt chính là một tòa núi đầy vàng đang lòe lòe sáng lên…
Tàn sát kết thúc, đầy đất đều là tử thi, còn có một chút ngựa bị thương, Đường Kiệt không phải chết ở trong tay Phản Thiên Đao, sau khi hắn đích thân vung đao chém giết sơn tặc, bị hai sơn tặc sau mặt dùng trường mâu vừa nhặt lên mới đâm trúng lưng và bụng, tiện đà bị loạn đao của người chém chết. Trên đất bừa bãi, Phản Thiên Đao hạ lệnh triệt để kiểm tra, tử thi cũng phải chọc một đao tại chỗ hiểm, quyết không lưu một người sống, đến ngựa bị thương cũng triệt để giết, làm kiểu báo thù huyết hận, chó gà không tha, lúc này mới mang theo người mình gào thét rời đi.
“Hầu gia! Tiểu nhân không nhục sứ mạng!”
Một chỗ trong khe núi, Phản Thiên Đạo nhìn thấy Đinh Vũ chờ tại đó, lập tức kích động nghênh đón, hắn còn có ý nhô ngực lên, để Đinh Vũ nhìn rõ ràng một thân hắn đầy vết máu.
“Đã giết chết hắn?”
“Hầu gia yên tâm, tiểu nhân làm việc, rất ổn thỏa!”
“Ha ha, tốt! Như vậy, ngươi có thể… đi tìm chết đi!”
Đinh Vũ mang trên mặt vẻ tươi cười, cứ cười như vậy, đao bên hông đột ngột ra khỏi vỏ, dùng lực bổ xuống, đao lóe lên như chớp! Phản Thiên Đạo mặt đầy kinh ngạc, hắn thậm chí không kịp làm ra vẻ mặt thứ hai, một cái đầu người liền bị Đinh Vũ một đao chém thành hai nửa.
Đinh Vũ lấy ra một cái khăn tay trắng nõn từ trong tay áo, cúi đầu lau máu trên đạo, cẩn cẩn thận thận, phi thường cẩn thận. Đầu hắn cũng không ngẩng, bên tai, mũi tên đột nhiên như mưa, âm thanh giống như ong, trong tiếng ong ong, vô số mũi tên nhọn từ trong rừng rậm hai bên bắn ra như mưa, đây đều là quân bên cạnh sử dụng mũi tên nanh sói xuyên ba tầng trọng giáp, lực sát thương cách biệt một trời so với cung săn của đám Hồ tử.
Đinh Vũ lau sạch đao, cho đao vào vỏ, xoay người thản nhiên đi, nhàn nhạt phân phó thân binh nói: “Quét dọn sạch sẽ!”
“Bộ đường, Đường Đồng tri dò xét phong hỏa đài tất cả vệ sở, dọc đường Trấn Giang bảo, bất hạnh bị bộ hạ Tằng Ngốc Tử đạo tặc Liêu Đông trả thù cho hả giận, ngang nhiên giết chết!”
Đinh Vũ đứng ở trước mặt Hạ Tầm hai chân thẳng, hai tay cúi nặng, xoay người thật sâu, mặt đầy thống khổ.
Hạ Tầm cả kinh thất sắc nói: “Đường Đồng tri lại bị giết?”
Đinh Vũ nói: “Vâng, bị bộ hạ Tằng Ngốc Tử đào tẩu giết đi! Hiện trường, vô cùng thê thảm, không chỉ nói người, mà ngay cả ngựa… bọn chúng cũng không buông tha, thù này quả nhiên là báo được triệt để, chó gà không tha!”
Hạ Tầm giận dữ nói: “Đồ khốn kiếp này, đường đường là Đồng Tri, lại bị một ít thổ phỉ giết đi, các ngươi tiêu diệt kiểu gì vậy?”
Đinh Vũ cúi đầu nói: “Quốc Công thứ tội! Tằng Ngốc Tử chiếm cứ núi hiểm trùng điệp, công phá thật sự không dễ. Phản Thiên Đạo Từ Ninh bỏ gian tà theo chính nghĩa, quy thuận triều đình, có hắn dẫn đường, chúng ta trông vài ngày tại thôn Vương gia chỗ nhà Tằng Ngốc Tử hay đến thân mật, mới bắt hắn giết đi được, kết quả thừa dịp ban đêm đánh lén sơn trại hắn, bởi vì con đường hiểm trở, vẫn bị một số dư đảng của bọn họ thừa dịp loạn chạy thoát, trận chiến ấy thảm thiết vô cùng, Từ Ninh đã công hãm sơn trại, bị tặc binh trong trại trên núi giết chết!”
Một bên, Từ Thái băng một chân cùng treo một cánh tay, trên người quấn đầy băng vải lại liên tục gật đầu, rưng rưng nói: “Quốc Công gia, ngài nên làm chủ cho chúng ta!”
Phản Thiên Đao quyết định quy thuận triều đình, bọn họ hiểu rõ; Phản Thiên Đạo theo Đinh Vũ đi tập kích bọn giặc Tằng Ngốc Tử lớn thứ hai Liêu Đông, bọn họ cũng hiểu rõ; Bọn họ thậm chí gặp vài thân binh Tằng Ngốc Tử bị nhốt ở trong lao, cùng Hàn quả phụ bị mời đến làm chứng, Hàn quả phụ chứng minh, Tằng Ngốc Tử là Phản Thiên Đạo dùng
một đao chém chết, thân binh Tằng Ngốc Tử thì chứng minh, sau khi bọn họ bị lừa gạt mở cửa sơn môn, Phản Thiên Đạo là người thứ nhất dẫn người xông vào, sau đó, bọn họ nghe được chính là tin dữ Phản Thiên Đạo vong thân vì quốc.
Hạ Tầm dạo bước thật lâu trong sảnh, thần sắc ngưng trọng thở dài, nói với Đinh Vũ: “Có quan hệ Đường Đồng tri, vì quốc vong thân, ngươi ghi kỹ càng chút ít, đây là phải báo Ngũ quân đô đốc phủ Nam Kinh cũng xin trợ cấp vì hắn”.
Hạ Tầm nói xong, rồi nói về hướng Từ Thái cùng Lương Dĩnh Diệu: “Từ Ninh đã là người triều đình, hắn chết, không chỉ là thù riêng các ngươi, cũng là việc của triều đình, triều đình đương nhiên sẽ cho các ngươi một câu trả lời thỏa đáng. Hai người các ngươi quen thuộc đạo tặc trên núi các nơi Liêu Đông, từ nay về sau tiêu diệt lục lâm Liêu Đông, còn cần nhờ lực các ngươi, các ngươi nén bị thương, từ từ dưỡng thương, ngày sau vì nước lập công, báo thù rửa hận!”
Rời khỏi công sở Hạ Tầm, Đinh Vũ mạnh mẽ nói: “Chuyện này không để yên, các ngươi yên tâm, tiễu trừ lục lâm Liêu Đông, nhất là giết sạch dư nghiệt Tằng Ngốc Tử, tất cả đều đặt trên người bản hầu gia.
Từ nay về sau, các ngươi chính là người của ta, chờ các ngươi lập nhiều công lao, bản hầu gia thay ngươi hướng Hoàng thượng xin đạo ý chỉ, phong ngươi quan to lộc hậu, liền có tiền đồ lớn lao. Đi theo bản hầu gia, chính là sẽ nổi tiếng, uống rượu nồng, bản hầu gia không bạc đãi các ngươi”.
Từ Thái và Lương Dĩnh Diệu cảm động đến rơi nước mắt: “Vâng vâng, kính xin Hầu gia chiếu cố nhiều hơn!”