← Quay lại trang sách

Chương 643 Không quan tâm hơn thua (2)

Cho dù không có những lực lượng này, Phi Long giao ra đi thì giao ra đi, hắn lại không nghĩ tạo phản, có cái lực lượng này trên tay, làm việc đương nhiên dễ dàng hơn một ít, nhưng mà lúc lực lượng tồn tại này đã thành lý do hắn thu hút hoàng đế kiêng kị, vậy không còn là trợ lực của hắn, mà là căn nguyên gây tai họa cho hắn, bỏ đi thôi.

Lúc đi ra Cẩn Thân điện, bên ngoài hạ nổi lên mưa nhỏ đầm đìa, Mộc Ân bưng lấy cái ô vội vàng đã chạy tới, đưa cái ô cho hắn, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Quốc Công thứ tội, nô tỳ thực không phát giác hoàng thượng có ẩn nộ ý…”

Hạ Tầm lắc đầu cười, tiêu sái nói:“Ha ha, không sao, lôi đình mưa móc, đều là quân ân thôi!”

Nói xong, tiếp nhận cái ô đến, đi trong mưa rả rích…

Mưa đánh vào thân chuối, thanh âm vui vẻ.

Trong phòng ngủ cách ra tám phiến bình phong, đèn sáng lóng lánh, chiếu đến trên đài, tùy ý đặt vòng tay trâm cài, các đồ trang sức trân quý, bảo khí rạng rỡ sáng chói.

Tạ Tạ mặc áo tắm chân thành đi tới, ngồi xuống trước đài, cầm lấy lược răng ngà nhẹ nhàng để ý chải mái tóc nàng.

Gương đồng trước mặt mười phần sáng ngời, rõ ràng rành mạch.

Đây là một gương đồng thượng phẩm trong năm triều đại Nam Tống làm ra, không chỉ có giá trị đồ cổ, hơn nữa so với gương đồng tốt nhất thời kì Nguyên Minh, tạo nghệ còn muốn tinh sảo hơn, tay nghề chế tạo gương đồng thời kì Nguyên Minh, so sánh với gương đồng Tống Triều phải kém hơn rất nhiều, nhưng rất nhiều người nhà giàu cũng chỉ là dùng gương đồng đương triều, trong nhà có thể xử dụng được thượng phẩm cổ kính rất tốt như vậy cũng không nhiều.

Sau khi Mính Nhi gả vào Dương gia, giỏi công việc quản gia, quản lý tài sản, trải qua một hai năm phát triển, Dương gia ngày càng phát triển, nội tình so với những Vương thế gia nhiều năm kia cũng không bì kịp, các phu nhân kia mỗi người cũng có một cái Ly Long Kính bát giác thượng phẩm.

Tạ Tạ ngồi xuống trước gương, trong kính liền hiện ra một mỹ nhân xinh đẹp, lượn lờ, kiều diễm vũ mị, đó là một khuôn mặt thanh tú mà kiều my, tràn đầy sức hấp dẫn điên đảo chúng sinh, vừa rồi sau khi tắm rửa da thịt trắng trong mềm mại, oánh nhuận vũ mị có một loại xâm đáng yêu mềm mại nhập cốt tủy.

Trong phòng ngủ không có người bên ngoài, Tạ Tạ ngáp một cái, trong lòng nghĩ:“Qan gia tối nay sợ là sẽ không tới, tám chín phần mười lại dụ dỗ Tô Dĩnh và Tử Kỳ quấn đến cùng chỗ”.

Nàng vươn người đứng dậy, bên trong áo ngủ rộng là một thân đồ lót thiếp thân, duỗi cái lưng mỏi, liền lộ ra đường cong uyển mị làm cho tâm người ta lay động, bộ ngực sữa kiên cố mà đầy đặn, mượt mà mà thon thả xíu xiu…

“A!”

Bên ngoài bình phong đột nhiên có một người tiến vào, một phát nắm ở eo nhỏ nhắn của nàng, làm Tạ Tạ giật nảy mình, hơi định thần, mới từ trong kính nhìn ra cái cằm người

kia dán trên vai nàng mỉm cười đúng là lang quân nhà mình, không khỏi gắt giọng: “Tại sao hai ngày này đều là lén lén lút lút, chàng không thể đi đường chính được sao?”

Hạ Tầm cười nói: “Mới vừa ở thư phòng phân công cho người một sự tình, trở lại hậu trạch, nhìn thấy ở trong phòng nàng vẫn sáng đèn, hiểu được nương tử đang chờ vi phu, vi phu có thể nào để nương tử thất vọng, cho nên liền chạy vào!”

Khuôn mặt Tạ Tạ nóng lên, không thuận theo, lấy khuỷu tay thoáng cái đẩy về phía sau sẵng giọng nói: “Tốt, thì ra là trong phòng người khác đều tắt đèn, chàng mới nhớ tới người ta? Không lương tâm, người ta cũng không cần chàng, nhanh đi ra ngoài đi”.

Hạ Tầm vẻ mặt đau khổ nói: “Cái canh giờ này, nàng như đuổi ta đi ra ngoài, vi phu cũng không có chỗ an giấc”.

Tạ Tạ hừ một tiếng nói: “Đại Minh triều nhiều người như vậy, lúc này chàng mới vừa trở lại kinh, không ở trong nhà nghỉ ngơi một chút, chạy đến thư phòng xuôi xuôi ngược ngược làm chuyện gì?”

Hạ Tầm hàm hồ nói: “Có một số việc vội vã giao hàng thoáng cái…” Dứt lời nhoẻn miệng cười, lại nói: “Nương tử trách ta rời nhà quá lâu, lạnh nhạt nàng sao? Yên tâm đi, lần này trở về, chắc hẳn không cần bôn ba khắp nơi, sau này tận khả năng vui vẻ cùng nàng”.

Tạ Tạ là hạng nhân vật lanh lợi, sinh ra được một tâm thất xảo linh lung, nghe thanh âm ngôn ngữ hắn, nhìn tâm, tựa hồ có loại mất mát nhàn nhạt, liền rất thông minh không hỏi lại, chỉ là quay người nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ôn nhu nói: “Trên triều, chàng là thần tử tốt; Trên mặt đất, ngươi là quan thật lớn; Nhưng ở trong nhà? Tướng công nhà mình ngẫm lại, có thể tính là một phu quân tốt, người cha tốt không? Nếu có thể ở nhà an hưởng vinh hoa, đó là phúc khí người khác không tưởng tượng đến, tướng công lại có cái ý gì tốt thất?”

Hạ Tầm nhẹ nhàng hôn tại môi nàng, cười nói: “Nói đúng, có kiều thê khéo hiểu lòng người như vậy, vi phu còn cầu gì hơn! Nương tử à, vi phu ở Liêu Đông, hàng đêm nhớ thương lưỡi hoa sen của nàng, đêm nay tận khả năng để cho vi phu vui sướng khoái hoạt một hồi nhé?”

Tạ Tạ nghe xong, lập tức khuôn mặt đỏ bừng, con mắt lưu chuyển, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, gắt giọng: “Trong mồm chó không nhả ra răng ngà, đồ xấu xa, mặc kệ chàng!”

Trong mồm chó không nhả ra răng ngà, trong miệng đỏ của Tạ Tạ, lại nhả được ra hoa sen thủy tuyền.

Một ánh đèn như đuốc xuyên thấu màn trướng, đóa phù dung thổi tiêu trướng đêm. Cùng với tiếng nước mưa đầm đìa ngoài cửa sổ, một ít lưỡi non mùi đinh hương vận động như rắn bình thường, mút, nhu, quấn, cuốn, khỏa, mút, liếm, trêu chọc, các loại kỳ thú, làm người mê đắm, liếm láp thì mười phần lực đạo, càng sâu gần đến đáy miệng, làm Hạ Tầm thoải mái cơ hồ hồn phi phách tán, thực sự cái gì khó chịu, cũng muốn vứt đến ba mươi ba tầng trời.

Tích tí tách, mưa đứt quãng rơi xuống dưới mặt đất một đêm, đến sáng sớm. Hạ Tầm hôm nay buông tha luyện công, một đêm ngủ ngon, đến sáng sớm chưa tỉnh, ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu khắp, lúc chiếu đến trong ao lá sen, Hạ Tầm vẫn ôm giai nhân, say sưa ngủ say. Nhưng đáng tiếc, có người không thể nhìn Hạ Tầm tiêu dao như vậy, cái này không được, cô nương quy tư Tây Lâm gõ ở bên ngoài cửa sổ, gấp giọng gọi: “Lão gia! Mau thức dậy, lão gia! Có thánh chỉ, có thánh chỉ đến!”