← Quay lại trang sách

Chương 652 Nữ nhân thật chống nửa bầu trời (2)

Chu Lệ ánh mắt lóe lên, mơ hồ có chút rõ ràng, không khỏi nghiêm nghị nói: “Hoàng hậu là đối với một chuyện lập người kế vị có ý kiến gì sao?”

Từ Hậu cuống quít rời ghế, cung kính nói: “Hậu cung không được can chính, đây là di huấn của phụ hoàng đã mất, thiếp thân nào dám vi phạm. Việc nước… thiếp thân là thật không muốn tham dự, cũng không dám can thiệp, chỉ là ba đứa con, đều là cốt nhục thiếp thân, đối với việc nước, thiếp thân không dám tham dự, nhưng riêng cùng việc nhà, không khỏi lòng thầm lo lắng…”

Chu Lệ không có nghe rõ ràng, nhíu mày nói: “Hoàng hậu rốt cuộc muốn nói chuyện gì, ta tại sao nghe không rõ?”

Từ Hậu muốn nói lại thôi, Chu Lệ không lo nói: “Hoàng hậu! Nàng là người bên gối Chu Lệ ta, cả đời làm vợ chồng, còn có lời gì không dễ mở miệng sao?”

Từ Hậu nghe xong, hai hàng nước mắt nóng đột nhiên tí tách chảy xuống, nàng khẽ vén váy áo, liền tại trước mặt Chu Lệ quỳ xuống, rơi lệ đầy mặt nói: “Thiếp thân tự hứa cùng Hoàng Thượng, chưa bao giờ có chỗ yêu cầu. Hôm nay ở đây chỉ có thiếp và chàng, thiếp thân có một chuyện muốn nhờ, khẩn cầu Hoàng Thượng niệm tại một hồi tình vợ chồng giữa thiếp và chàng, nhất định phải đáp ứng thiếp!”

Chu Lệ rất là kinh ngạc, mắt thấy ái thê khóc đến thương tâm, mười phần đau lòng, vội vàng tiến lên nâng, liên thanh nói: “Hoàng hậu mau mau đứng lên, ta và nàng là vợ chồng, chuyện gì không thể bàn bạc, tại sao có thể hành lễ lớn như vậy, mau đứng lên, mau đứng lên!”

Từ hậu lắc đầu, thần sắc càng thấy buồn bã.

“Thiếp thân thầm nghĩ thỉnh cầu Hoàng Thượng một chuyện!”

Chu Lệ nâng không dậy nổi nàng, liền liên thanh nói: “Nàng nói nàng nói, cần gì làm tư thái này”.

Từ hậu nói: “Lập người kế vị, chính là việc lớn quốc gia, thiếp thân một kẻ phụ nhân, không dám can thiệp. Ba đứa con, đều là thiếp thân đích thân đẻ ra, cũng chưa nói tới thiên vị ai, làm mẹ, chỉ hy vọng bọn nhỏ của mình đều thái bình, an khang cả đời liền thỏa mãn rồi. Hoàng Thượng mặc kệ tuyển lập đứa con nào làm Thái tử, nhất định đều có cân nhắc của Hoàng Thượng, thiếp thân không lời nào để nói, thiếp thân chỉ là cùng lo lắng trong nhà, hy vọng… hy vọng.”

Chu Lệ gấp đến độ sắp giơ chân, liên mồm nói: “Hoàng hậu, nàng nói, cứ việc nói ra đi, ta không trách nàng là được, quyết không trách nàng”.

Từ Hậu buồn bã nói: “Thiếp thân mấy năm này bệnh đau đầu phát tác, càng ngày càng là nghiêm trọng, đã mời rất nhiều danh y, uống qua rất nhiều đơn thuốc cũng không thấy hiệu quả, thiếp thân lo lắng cho mình không hầu hạ được Hoàng Thượng quá lâu, càng không cách nào một mực trông chừng con của chúng ta, cho nên thiếp thân muốn năn nỉ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nếu lập con trưởng chúng ta làm Thái tử, đây cũng là thôi, Cao Sí nhân hậu rộng rãi, đối với đệ đệ luôn luôn bảo vệ, không đến nỗi gây thành thảm kịch nhân luân. Nhưng Cao Hú, Cao Nghi hai đứa con này…”

Từ hậu khe khẽ thở dài, rơi lệ nói: “Cao Sí là con trưởng chàng, từ Chu công định lễ đến nay, các triều đại đổi thay, đều lập đích trưởng, ngày nay Hoàng Thượng lo lắng thân thể Cao Sí, như lựa chọn Cao Hú mà nói cũng không sao, chỉ sợ ở trong lòng Cao Hú, cuối cùng là một khối bệnh. Sự tình từng bước đến nay, tình huynh đệ bọn họ liền dần dần đạm bạc, theo quân chinh chiến vài năm lịch lãm, sát khí tích nặng, tình tay chân càng như…

Thiếp thân lo lắng, Cao Hú một khi đăng cơ, tuyệt không thể dung được huynh trưởng uy hiếp được ngôi vị hoàng đế của hắn, cũng không dung được Chiêm Cơ đứa bé này, đến lúc đó… Hôm nay trông thấy bộ dáng Chiêm Cơ không buồn không lo, lòng thiếp thân cảm nhận thấy điều này, cho nên thương cảm. Thiếp thân chỉ hy vọng, nếu là Hoàng Thượng lựa chọn Cao Hú, thì vô luận như thế nào cũng phải nghĩ một biện pháp, an trí tốt một nhà Cao Sí, hoặc phong phiên quốc, để cho bọn họ rời xa Trung Nguyên, hoặc là… Ài! Thiếp thân tâm loạn như ma, ý kiến phụ nữ, vốn cũng nghĩ không ra ý kiến cao minh, chỉ là phần lo lắng này, mong Hoàng Thượng nhớ ở trong lòng!”

Từ hậu xác thực là thật lòng, cũng không phải nghe lời Mính Nhi cùng Trương thị, cố ý đối với chồng phát động thế công nước mắt, mà là bởi vì Mính Nhi một phen lời nói xác thực đả động nàng. Hiểu con không ai bằng mẹ, nàng biết rõ tính tình bản tính ba đứa con, cho nên đối với lời muội muội buổi nói chuyện chấp nhận sâu, nếu như đến lúc như vậy, thảm kịch nhân gian như vậy, không phải rất có thể xảy ra, mà là tuyệt đối sẽ xả ra, là nước mắt chảy ròng.

Chu Lệ nghe xong lo lắng của hoàng hậu, bật thốt lên liền muốn nói: “Bọn hắn một mẹ sinh, cốt nhục đồng bào, Cao Hú nếu được tuyển lập làm Thái tử, danh chính ngôn thuận không đến nỗi lại dùng thủ đoạn giết hại huynh trưởng dùng trừ hậu hoạn…”, nhưng lời nói đến bên miệng, đột nhiên lại nuốt trở về.

Có ý chỉ của mình, Cao Hú có thể yên tâm thoải mái làm hoàng đế của hắn sao? Chu Duẫn Phiến muốn binh không có binh, đòi tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền, ngay cả Thái tử bên cạnh đều không dính qua, hiện hôm nay còn không phải bị hắn nhốt ở trong ngục cao Phượng Dương, phái người nghiêm khắc trông giữ, không cho phép cùng bất luận kẻ nào tiếp xúc sao? Thân đại ca của Cao Hú bày ở nơi đó, lại từng cùng hắn tranh qua ngôi vị hoàng đế, từng có nhiều triều thần ủng hộ như vậy, Cao Hú thật có thể yên tâm sao?

Mà tính nết làm người của Cao Hú, một khi hắn làm hoàng đế, hắn sẽ cố kỵ tình thủ túc sao?

Chu Lệ không khỏi nhớ tới một màn ở trong quân xảy ra năm đó: Phương Hiếu Nhụ thi kế phản gián, giả ý xúi giục thế tử, thực ra muốn mượn tay hắn diệt trừ Cao Sí, mà hắn hướng về phía Cao Hú hỏi biểu hiện của Cao Sí lúc ở Nam Kinh, Cao Hú theo như một phen lời nói kia, một tầng hàn ý không khỏi tự nhiên dần dần dâng lên ở trong lòng hắn…

Mính Nhi cùng Trương thị cùng Chu Chiêm Cơ tại bên cạnh cái ao chơi đùa, trẻ con chơi cá đơn giản, nhưng cá trong chậu rất dễ dàng cắn câu, rất nhanh có thể câu lên một con, chọc cho Chu Chiêm Cơ quăng đi cần câu, giống như sợ cá chạy thoát, một đầu liền bổ nhào đi qua, đem cá ôm vào trong ngực, mừng đến liền nhảy liên tục, bộ dạng đáng yêu kia chọc cho Mính Nhi cùng Trương thị cũng không nhịn che miệng.

Đang chơi vui vẻ, Mính Nhi chợt có cảm giác, vừa xem, đã thấy Chu Lệ đang lẳng lặng đứng ở hành lang cung, xa xa ngắm nhìn bọn họ, dáng người hắn oai hùng như trước, nhưng Minh Nhi nhìn ở trong mắt, cảm giác có cỗ ý tiêu điều, mặc dù cách khá xa, vẫn đập vào mặt mà đến…