← Quay lại trang sách

Chương 657 Ngày tháng hủ bại (2)

Mính Nhi duỗi cái lưng lười, chân thành đi hướng mặt sau bình phong nói: “Không cần, tướng công cứ ở đây, thiếp thân đi nghỉ ngơi một lát, đệm chăn còn chưa được dọn dẹp. Xảo Vân, hầu hạ lão gia đến trong phòng của em ngủ”

Mính Nhi bỏ lại những lời này, liền chuyển tới mặt sau bình phong đi.

Hạ Tầm bỗng dưng ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía Xảo Vân, chỉ thấy một gương mặt cười trắng nõn nà kia, bởi vì những lời này của phu nhân, đã là rặng mây đỏ toàn bộ nhuộm, ngay cả bên tai đều đỏ thấu, cặp bàn tay kia bày ở trước người cũng không phải, ở sau người cũng không phải, co quắp khẩn trương nửa ngày, đột nhiên kéo ra cửa phòng liền chạy đi ra ngoài.

Mặc dù lúc ở Bắc Kinh, Mính Nhi đã nói qua, từ nay về sau một ít chỗ an bài tỉ mỉ, cũng để lộ ra nàng không phải tùy tiện nói, để cho Hạ Tầm sớm đã có chuẩn bị tâm lý, giờ phút này đột nhiên nghe nàng nói ra, vẫn là có chút lòng…

“Cái xã hội hủ bại này!”

Hạ Tầm ở trong lòng hung hăng khiển trách một câu.

***

“Bốp bốp bốp bốp…”

Hạt châu bàn tính ở dưới ngón tay Tiểu Địch thanh thúy va chạm, nghe tựa như một thủ khúc dễ nghe.

Ha Tam nay coi như là nhà lớn nghiệp lớn, Tiểu Địch phụ trách sự vụ vốn là đã chắp vá nhiều, hơn nữa không thể giống Tạ Tạ cùng Tử Kỳ, Tô Dĩnh nhiều thủ đoạn điều khiển từ xa như vậy, nay Mính Nhi có bầu, rất nhiều việc nhà vốn từ Mính Nhi trực tiếp nắm giữ, cũng đều chuyển tới trên tay nàng, năm đó tiểu cô nương không rành việc đời, ngây thơ kia thực đã muốn trưởng thành, ở nhà một mình chống đỡ một mảng trời.

“Còn chưa ngủ? Có một số việc, không cần mọi chuyện để bụng, nuôi dưỡng nhiều vài tên chưởng quầy đắc lực, ở trên đối với bọn họ quản lý theo dõi thiết kế nghiêm mật một ít là được, nàng có thể tiết kiệm không ít sức lực!”

“Thiếu gia!”.

Ngẩng đầu vừa thấy là Hạ Tầm, Tiểu Địch mừng rỡ, lập tức bỏ qua quyển sách, vui mừng kích động tiến lên trong lòng hắn. Cư di thể, dưỡng di khí, quan làm lâu có tác phong quan liêu, lúc trước tiểu nha đầu ngây ngô thanh tú kia, nay đã muốn là vân hoàn cao bàn một tiểu phụ nhân, trừ bỏ giữ lại tính đặc biệt hoạt bát đáng yêu, lại thêm chút thiếu phụ châu tròn ngọc sáng, giống như một đóa hoa hồng được tưới tắm tốt, sức quyến rũ càng tăng lên.

Có lẽ, nơi nàng không có biến hóa nhất, chính là ở trước mặt Hạ Tầm cái loại tình trạng tiểu nha đầu hoạt bát này, cùng với chỉ có nàng trước sau xưng hộ “Thiếu gia”.

“Sự tình nhiều thôi, chúng ta gia nghiệp lớn, chi phí cũng lớn, phu nhân nói đúng, nếu không thêm am hiểu kinh doanh, vậy có thể qua ngày sao? Chúng ta hiện tại lại mở tiệm in sách, nơi bán muối, sau khi triều đình cổ vũ dân gian nuôi ngựa, chúng ta lại làm trường nuôi ngựa, chọn và gây giống, chăn thả, các công việc, loại nào mặc kệ có thể yên tâm!”

Hạ Tầm ở trên mũi nàng nhéo một cái, cười nói: “Được, tiểu nha hoàn của thiếu gia rốt cuộc thăng cấp thành bà quản gia nhỏ rồi”.

Tiểu Địch rời ngực Hạ Tầm, ngâm chén trà cho hắn, bưng đến trước mặt nhìn một cái, mới thè lưỡi nói: “Pha cũng đã cả đêm, cũng sắp mất màu rồi, thiếu gia uống đi”.

Hạ Tầm ở ghế trên ngồi xuống, thuận tay kéo qua eo nhỏ Tiểu Địch, Tiểu Địch đỏ mặt, lại ôn thuần ngồi vào trong lòng hắn, hương cốt khoan thai, ôm ngang lên đầu gối, mặc dù đã là cô gái trưởng thành, vẫn y như trước là tiểu nha đầu ăn trái cây giảm béo kia.

“Ôi, Tiểu Địch hiện tại lại là nặng rồi, chậc chậc chậc, mông này vừa tròn vừa rắn chắc, là tướng thích hợp sinh con!”

Tuy rằng làm vợ chồng lâu, bị chồng vừa nói chính mình thân mình nặng, Tiểu Địch vẫn là có chút thẹn thùng, một vòng nhàn nhạt màu hồng liền nổi lên hai má, gắt giọng: “Mới không có đâu, người ta hiện tại ăn không nhiều lắm”.

Hạ Tầm cười to, ở gò má nàng thơm một cái, nhẹ giọng nói: “Đêm nay hầu hạ thiếu gia, được chứ?”

“Được thì được…”

Tiểu Địch có chút khó xử nhìn trên bàn một cái: “Sổ sách cũng tính được một nửa rồi, nếu liền như vậy bỏ xuống liền làm không công, tướng công tắm rửa trước một cái được không? Tiểu Địch mau làm chút, sáng sớm chúng ta sẽ đi Từ Mỗ sơn, trước khi đi, Tiểu Địch muốn đem sổ sách này làm xong”.

Hạ Tầm cười nói: “Được, trong chốc lát ta lại đến tìm nàng”.

Xảo Vân đang ở trong phòng đứng ngồi không yên, cửa vừa mở, lão gia đi đến, Xảo Vân nhất thời giống bóng cao su căng hơi, hơi có chút xấu hổ bật đứng lên, mang theo chút bối rối gọi một tiếng: “Lão gia!”

Hạ Tầm đi thong thả đến đôn gấm ngồi, mỉm cười nhìn nàng. Đến thời đại này đã mười năm rồi, hắn cũng rõ ràng, Mính Nhi mang đến nha đầu của hồi môn bên người này, tám chín phần mười là muốn làm nha đầu thông phòng của mình, trừ lần đó ra, nàng chỉ có thể cô độc cả đời.

Một người thuở nhỏ hầu hạ tiểu thư, biết tất cả bí mật của nàng, không có khả năng cho nàng một số tiền rồi kêu nàng rời Phụ Quốc Công phủ, lại hoặc là chọn người gả cho.

Đối với tiểu nha đầu giống như quả lê thơm, tươi mát xinh đẹp này, ở chung lâu ngày, hắn cũng tuyệt không phản cảm. Hắn biết Xảo Vân hiện tại rất khẩn trương, tự nhiên không muốn cùng hình tượng ác dọa nàng. Nhưng mà, hắn tính một phen mây mưa, đợi sau khi nàng khai khiếu, liền đem nàng ôm đi trong phòng Tiểu Địch.

Một cô gái vừa phá qua, không thừa nhận được hắn chinh phạt, còn nữa, đã rất ít hưởng thụ cuộc sống nhất vương nhị hậu. Từ lúc trở thành Quốc Công, trong nhà phủ đệ sửa chữa, phô trương lớn, nhiều quy củ, Tử Kỳ cùng Tạ Tạ cũng chú ý thân phận, dễ dàng không chịu cùng hắn cùng nhau thân thiết dễ dàng.

Tiểu Địch tính tình hoạt bát, chỉ theo thiếu gia, tiểu nha đầu Xảo Vân này ở trước mặt hẳn so với Tiểu Địch còn nhu thuận hơn, tự nhiên sẽ không làm hắn mất hứng. Hạ Tầm cảm thấy, giai tầng thống trị xã hội phong kiến này hủ bại, thật sự là nên quất roi phạt thảo, đương nhiên, khi hắn trà trộn thành một thành viên giai tầng thống trị, vậy lại bàn

khác.