Chương 685 Mục tiêu: Tiểu loly! (1)
Hậu Hán Thư? Trần Thiện Truyện: “Vĩnh Ninh nguyên niên, tây nam di đạn quốc vương nghệ khuyết hiến nhạc cùng huyễn nhân, có thể phun lửa, tự chặt chân tay, dịch ngưu mã đầu, lễ năm mới biễu diễn tại triều, An đế cùng quần thần đều xem, rất lấy làm kỳ”.
Thái Bình Ngự Lãm? Phương Thuật Bộ: “…Có Đông hải nhân hoàng công làm huyễn, có thể thứ ngự hổ, lấy vàng ròng vì đao, có thể thúc phát mây mù, tọa thành núi sông. Cùng già cả khí lực luy bại, uống rượu quá độ, không thể làm thuật này nữa”.
Sưu Thần Ký cuốn hai: “Trong Tấn Vĩnh Gia, có người Hồ Thiên Trúc đến Giang Nam, một thân đều biết thuật. Có thể đoạn lưỡi phục tục, phun lửa, làm cho nhân sĩ tụ xem. Trước khi đoạn lè lưỡi cho tân khách xem, sau đó lấy đao cắt ra đưa cho mọi người xem đúng là đầu lưỡi ở đó. Lát sau đưa vào miệng, ngồi chốc lát, mọi người lại thấy lưỡi liền như cũ…”
Dị Uyển kể: “Thượng ngu tôn nô, nhiều huyễn kỹ. Nguyên gia sơ phản, trong Kiến An tái xuất dân gian. Chém đầu người đổ máu giàn giụa, sau đó lại liền lại”.
Đọc được nơi này, Hạ Tầm thầm nghĩ: “Loại huyễn thuật này cùng ma thuật hiện đại cũng thực tương tự…”
Hạ Tầm đã muốn khởi hành đi Sơn Đông, trước khi khởi hành, hắn đối với người Tiềm Long phân phó một tiếng, gọi bọn hắn sưu tập sách vở có liên quan phương thuật, đạo thuật, huyễn thuật, mặc kệ chính sử dã sử, chỉ cần có ghi lại, liền lấy về cho hắn.
Tiềm Long làm việc nhỏ như vậy tự nhiên dễ dàng, trong một đêm đã càn quét thư quán lớn nhỏ Kim Lăng, đem các loại sách này tất cả đều mua đến, vì thế trong xe Hạ Tầm kiệu mặt dưới trong rương không có gì khác, tất cả đều là sách, tạp ký cùng chuyện xưa dân gian, nội dung ghi lại phần lớn cùng phương thuật, huyễn thuật có liên quan, Hạ Tầm thường xuyên lật xem.
“Lão gia, Tiết Lộc tướng quân đến đây”.
Xe ngoại đột nhiên truyền đến thanh âm Nhị Lăng Tử, Hạ Tầm ồ một tiếng, đem sách gấp lại nói: “Mời Tiết đại nhân tiến vào!”
Hạ Tầm xe ban ngày đi đêm nghỉ, một đường chạy tới Sơn Đông, đi theo hơn một Tiết Lộc cùng vài tên thị vệ của hắn.
Tiết Lộc luận tuổi so với Hạ Tầm lớn hơn ba tuổi, hai người tuổi xấp xỉ, tính tình cũng hợp nhau, tuy Tiết Lộc kia là một người không rành chữ nghĩa, thực ra Hạ Tầm ở văn học cũng là một người biết nửa vời.
Nếu nói đến võ công, Tiết Lộc võ nghệ gia truyền thực là bất phàm, hắn có thể từ một giới tiểu tốt trổ hết tài năng, kiến công lập nghiệp, ngắn ngủn mấy năm đã thăng làm Đô Đốc Thiêm sự Ngũ quân đô đốc phủ, đó là dựa vào một thân bản lãnh thật sự mà đi ra.
Hạ Tầm không giống Tiết Lộc từ nhỏ tập võ lại trải qua chiến trận thiên chuy bách luyện, sẽ thành một bộ võ công thực chiến hiệu quả thật tốt, nhưng mà hắn ngay từ đầu học đã học danh su, đầu tiên Hồ đại tướng quân đại tướng dưới trướng Trương Sĩ Thành, tiếp theo là Cẩm Y vệ Chỉ huy Thiêm sự La Khắc Địch, một thân võ công kinh kì tuyệt diễm.
Những năm gần đây hắn cần mẫn tập luyện, võ công từ từ tinh thâm, lúc này cùng Tiết Lộc một đường đồng hành, đi uống trà nói chuyện phiếm, lại uống rượu tranh tài, rất nhanh đã thành bằng hữu thên quen. Sau khi rất quen, Tiết Lộc cũng sẽ không câu thúc như vậy, đi chung đường Tiết Lộc thường thường chạy đến trên xe hắn, hai người nói chuyện trời đất.
Tiết Lộc lên xe, hai người lại nói chuyện phiếm, hôm nay Tiết Lộc vừa lúc nói lên một trận chiến mạo hiểm ngày đó Bạch Câu Hà: “Quốc Công, ngài lúc ấy không ở trong trận, không hung hiểm biết trong đó, quân ta khi đó trúng gian kế quân địch, đã có dấu hiệu bị thua, mà Hoàng Thượng lúc ấy cũng hãm sâu vòng vây, nguy ở sớm tối, mạt tướng thật tình cũng đều lạnh, chỉ nói hôm nay chỉ có chết trận sa trường mà thôi.
Xảo xảo, Lý Cảnh Long kia khi thúc ngựa hoành thương, hướng đại quân ta đánh lén đến, một trận gió đến, trung quân đại kỳ hắn lại rắc một tiếng gãy ngang, ngươi nói kỳ hay không kỳ? Cái này không phải Hoàng Thượng ta là chân long thiên tử, thiên mệnh sở quy thì lại là chuyện gì? Trong lúc nhất thời, binh mã triều đình tất cả đều thất sắc, ta tam quân tướng sĩ quân tâm đại chấn, Hoàng Thượng vung tay nhất hô, nhất thời công thủ nghịch thế, giết hắn tới hoa rơi nước chảy…”
Tiết Lộc nói đến mặt mày hớn hở, Hạ Tầm chỉ cười mà không nói.
Lá cờ bị gãy một cách khó hiểu kia, không phải xuất từ dã sử, mà là chuyện trong chính sử chuẩn xác ghi lại, Hạ Tầm trước kia cũng từng đối với cái này trăm tư không thể giải. Hiện tại hắn đương nhiên biết chân tướng, nhưng hắn không thể nói ra, loại truyền thuyết giống như thần thoại này, hữu ích cho Chu Lệ thống trị, hắn đương nhiên sẽ không nói phá.
Vị cẩm y bí điệp ở trên soái kỳ động tay chân kia sở dĩ kỳ danh không hiện, cũng là bởi vì duyên cớ này. Công là phải thưởng, nhưng là cũng không thể đối ngoại tuyên bố công lao của hắn.
Hạ Tầm cười cười, thừa dịp Tiết Lộc nói miệng khô, khi cúi đầu uống nước, đối với hắn nói: “Tướng quân lần này hồi hương thăm viếng, vì lão phụ chúc thọ, hiếu tâm có thể thấy. Ta lần này về Sơn Đông, cũng có chút thời gian, nếu thời gian tới kịp, có lẽ ta sẽ đi Giao Đông một chuyến, nói không chừng còn có thể dự đại thọ của lệnh tôn”.
Tiết Lộc vừa nghe vừa mừng vừa sợ, có chút sợ hãi nói: “Nếu Quốc Công gia dự thọ đản hỉ yến của gia phụ, vậy… vậy thật đúng là vinh hạnh rất lớn của mạt tướng, Tiết gia ta cả nhà đều cảm thấy vinh quang. Chỉ là mạt tướng là cái thân phận gì, sao có thể nhọc công Quốc Công đại giá”.
Hạ Tầm nói: “Bằng không, ta có ý này, chuyên doanh đối với Nhật Trung hai nước thông thương mậu dịch, ở vịnh Giao Châu thiết lập có bến tàu Bành gia, thuyền lớn hơn mười chiếc thuyền, ta tính thời điểm trở về sẽ tới đó đi xem, sau đó theo đường biển trở về, miễn cho một đường khổ xóc nảy. Cho nên, nếu là nhân tiện, cũng có thể đi ngang qua chỗ của ngươi”.
Tiết Lộc mừng đến toe toét cười, vội vàng nói: “Mặc kệ Quốc Công khi đến, đã qua thọ kì gia phụ hay không, Quốc Công đều nhất định phải nói cho mạt tướng một tiếng, để mạt tướng ở trong nhà, mạt tướng nhất định tự mình tiến đến tương ứng, để tận tình địa chủ”.
Hạ Tầm cười đáp ứng xuống dưới.
Lại đi phía trước, hai người sẽ không cùng đường, Hạ Tầm đi hướng đông bắc, trực tiếp tới Thanh Châu, mà Tiết Lộc tắc trực tiếp hướng đông. Buổi sáng ngày hôm sau, hai người nửa đường chia tay, Tiết Lộc mang theo vài tên thị vệ của mình, khoái mã khinh ky binh, thẳng nhằm Giao Đông mà đi.