Chương 722 Có con cha sang bên (1)
Chu Lệ đang có tâm sự, không có nghe rõ ràng, cau mày nói:“Chuyện gì la hét ầm ĩ?”
Tiểu thái giám nọ vừa thấy Hoàng Thượng đứng ở trước mặt, nhất thời sợ hãi hẳn lên, vội vàng quỳ xuống nói: “Hoàng Thượng thứ tội, nô tỳ… nô tỳ chịu nương nương phân phó, hướng phủ Phụ Quốc Công đợi tin. Phụ Quốc Công phu nhân đã sinh, nô tỳ vội vàng trở về báo tin cho nương nương, nhất thời quên mình… Hoàng Thượng thứ tội, Hoàng Thượng thứ tội!” Nói xong liền khấu đầu xuống.
Chu Lệ vừa nghe vội hỏi: “Ồ, Diệu Cẩm sinh? Nam hài nữ hài?”
Tiểu thái giám nọ vội nói: “Hồi Hoàng Thượng, Phụ Quốc Công phu nhân sinh một nam hài, mẫu tử bình an”.
“Tốt, tốt tốt…”
Chu Lệ trên mặt lộ ra nụ cười, tin tức tốt này thoáng giảm đi bị thương trong lòng hắn, đi thong thả tiến vào Khôn Ninh cung, bên trong cung nữ nghe được tiểu thái giám nọ la lên, đã muốn đi bẩm báo Từ Hoàng hậu đứng ngồi không yên, Từ Hoàng hậu nghe nói muội tử sinh sản an toàn, mẫu tử bình an, trái tim mới buông xuống, lại nghe nói muội tử sinh một nam hài, lại rất là vui mừng.
Nàng kích động đi ra nghênh đón, nhất thời chưa chú ý vẻ mặt u buồn của Chu Lệ, chỉ hướng tiểu thái giám nọ liên thanh hỏi: “Mính Nhi sinh? Là nam hài nhi? Nặng bao nhiêu? Mính Nhi có khỏe không?”
Từ Hoàng hậu nghe tiểu thái giám nọ nhất nhất bẩm báo, trên mặt nhất thời dãn ra, nàng vui vẻ đối với Chu Lệ nói: “Hoàng Thượng, người nghe được không, Mính Nhi sinh rồi, lại là một nam hài, ha ha…”
Chu Lệ cũng lộ ra một bộ tươi cười: “Xem nàng cao hứng kìa, qua hai ngày kêu Diệu Cẩm đem đứa nhỏ ôm vào cung để nàng nhìn một cái, nhìn xem đứa cháu này của nàn có khôi ngô tuấn tú hay không”.
Từ Hoàng hậu liên tục gật đầu: “Tốt tốt tốt, thiếp thiếu chút nữa là nhịn không được, đến trong nhà Dương Húc đi xem muội tử cùng đứa nhỏ, cái này nếu không đem đứa nhỏ ôm đến cho thiếp xem, thật đúng là chờ không được”.
“Ha?”
Rốt cuộc là nhiều năm vợ chồng, Từ Hoàng hậu lúc này đã nhìn ra Chu Lệ thần sắc có chút khác thườn, trước mặt cung nữ nội thị, Từ Hoàng hậu cũng không hỏi nhiều, cùng Chu Lệ đến bên trong ngồi xuống, nước trà dâng lên, nội thị lui ra, Từ Hoàng hậu mới nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng, có chuyện gì không vui sao?”
Chu Lệ trên mặt tươi cười tiêu thất, hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Vừa mới thu được tin tức, Sĩ Hoằng hắn… đã chết vì bệnh trong quân…”
“Cái gì?”
Vừa nghe lời này, Từ Hoàng hậu cũng không khỏi kinh hãi, Chu Năng là người của Yến vương phủ, Từ Hoàng hậu cũng cùng hắn phi thường quen thuộc, nghe thấy Chu Năng ốm chết, Từ Hoàng hậu ánh mắt cũng có chút đỏ lên, hai vợ chồng yên lặng ngồi, qua một lúc lâu, thấy Chu Lệ vẫn khổ sở, Từ Hoàng hậu liền khe khẽ thở dài, ôn nhu an ủi nói: “Hoàng Thượng, đừng quá thương tâm, người chết không thể sống lại, Hoàng Thượng một thân quan hệ tới thiên hạ, còn nên yêu quý thân mình mới được”.
Chu Lệ thở dài: “Như thế nào có thể không khổ sở. Nhớ ngày đó, khi Tĩnh Nan khởi binh, đây đều là những người thân cận bên người nhất, nay ta làm hoàng đế, Trương Ngọc đã sớm đi, Tăng Thọ cũng sớm đi, cũng chưa nhìn thấy ngày ta thành công. Đạo Diễn đại sư hiện tại một lòng nghiên cứu kinh học, Chu Năng còn chưa có hưởng vài ngày phúc, kết quả liền…
Ài! Khâu Phúc thì sao, một án Chiết Đông thủy sư mưu hại Song Tự, hắn ngay cả không phải chủ mưu, cũng tất biết chuyện, bị ta biếm đến Bắc Kinh đi. Dương Húc ở trong sáu vị Quốc Công tuổi trẻ nhất, vốn là ta coi trọng nhất, suy nghĩ tương lai muốn hắn làm cố mệnh chi thần. Ai ngờ, hắn cấu kết Bạch Liên giáo, khi việc cơ mật bại lộ, không ngờ ngang nhiên sát quan diệt khẩu, cái này so với Khâu Phúc còn ác liệt hơn, nếu không phải ngoài công nghĩa còn tồn tư ân, ta sao có thể không trừng trị”.
Chu Lệ thở dài thật sâu nói: “Tĩnh Nan chưa được bao lâu, cảnh còn người mất, ta trong lòng có thể nào không thể lương cho được?”
Từ Hoàng hậu nghe xong cũng không thấy thở dài: “Hoàng Thượng khổ tâm cùng khó xử, thiếp thân tự nhiên rõ ràng. Ài! Cái Dương Húc này, cùng tam đệ Tăng Thọ, thật ra tính tình giống nhau.”
Chu Lệ nghe xong tim đập thình thịch, hai mắt chăm chú nhìn thẳng vào trên mặt ái thê…
Trời mới tờ mờ sáng, Chu Lệ liền tỉnh, nằm ở trên giường, ánh mắt thẳng nhìn lên đỉnh truong.
Từ Hoàng hậu cũng tỉnh, thấy trượng phu bộ dáng có chút đăm chiêu, nhân tiện nói: “Hoàng Thượng không phải đã đình triều năm ngày sao, sao không nghỉ nhiều một lát?”
Chu Lệ khẽ lắc đầu: “Đình triều năm ngày, người khác nghỉ được, ta nghỉ không được. Quân cơ đại sự, tấu chương lui tới, còn cần xử lý. Sĩ Hoằng tang sự, an trí chinh phạt đại quân Đại An, nhiều vô số, rất nhiều chuyện…”
Chu Lệ nói đến đây, lại đột nhiên xuất thần hẳn lên, qua một hồi, hắn bỗng nhiên trở thân, ánh mắt sáng quắc nhìn thê tử, dùng ngữ khí mang chút thần bí cùng hưng phấn nói: “Hoàng hậu, đêm hôm qua, ta có giấc mộng”.
“Hả? Là giấc mộng gì?”
Chu Lệ nâng má, rất chăm chú nói: “Ta mộng, ta vào triều, ngồi ở Kim Loan điện, đang cùng bách quan nghị luận triều chính, bỗng nhiên trong các võ tướng đi ra một người lên tiếng nói, đúng là Sĩ Hoằng, ta cũng quên mất hắn đã ốm chết, nói với hắn nửa ngày mới nhớ tới, ta liền hỏi hắn: ‘Sĩ Hoằng, ngươi không phải đã vì nước hy sinh sao, như thế nào còn ở nơi này?” hắn đối với ta nói: ‘Chu Năng trong lòng không bỏ xuống được Hoàng Thượng, liền trèo non lội suối, từ xa vạn dặm, trở về phụng dưỡng bệ hạ””.
Từ Hoàng hậu nghe xong bất giác chua xót, buồn bã nói: “Hoàng Thượng đây là bởi vì tưởng niệm Sĩ Hoằng…”
Chu Lệ lắc đầu, chậm rãi nói: “Hoàng hậu, nàng nói người sau khi chết, hồn phách có thể đi đến chỗ nào? Sĩ Hoằng là đại tướng đắc lực nhất dưới trướng ta, sinh làm anh, tử làm linh, một thân sát khí quân uy nọ, tiểu quỷ thấy hắn đều sợ hãi, ai dám thu hắn đi? Nàng nói hắn là không phải thực đã trở lại, trở về ở bên ta?”