← Quay lại trang sách

Chương 791 Tình bất tri kì thủy (1)

Tây Lâm cùng Nhượng Na chưa bao giờ được Hạ Tầm tỏ ý chủ động ôn nhu như thế, được hắn nhẹ nhàng nắm chặt tay nhỏ bé, lại có chút được yêu mà sợ.

Trên người các nàng mặc một cái áo lót mỏng manh, bên ngoài phủ một cái áo da dài rộng, khe hở khiến cho áo dài da khó có thể đầy đủ dựng lên tác dụng chống lạnh, một đôi tay nhỏ bé đông đến lạnh buốt. Hạ Tầm cố gắng mở ra bàn tay to của mình, đem hai bàn tay của các nàng toàn bộ nắm ở bàn tay của mình, ôn nhu nói: “Thật là nha đầu ngốc, chậm rãi nghĩ biện pháp là được, như thế nào có thể dùng biện pháp như vậy. Nếu là người mua kia hòng dùng các ngươi đổi lấy ưu việt lớn hơn nữa, tự nhiên sẽ không đụng chạm các ngươi. Nhưng nếu hắn để ý các ngươi, mặc kệ hắn là thô bạo hung tàn, hay là tuổi cận cổ hi, các ngươi há có thể không giao thân được sao?”

Tây Lâm cùng Nhượng Na nhẹ nhàng cúi thấp đầu xuống, buồn bã nói: “Lão gia, chúng ta… chỉ là một nô tỳ…”

Phải, các nàng chỉ là một đôi nô tỳ, nô tỳ, nô tỳ xinh đẹp, nhưng vẫn là nô tỳ!

Các nàng chưa từng quên thân phận của mình, lấy thân phận các nàng, ngay cả nữ nhi gia trong sạch cũng rẻ mạt đến tình trạng tùy thời có thể bán.

Bèo phiêu bạc vốn không rễ, hoa rơi nhà ai khó tự chủ.

Bao nhiêu chua xót cùng bất đắc dĩ?

Trong lòng Hạ Tầm nóng lên, ý thương tiếc nổi lên, hắn gắt gao cầm bàn tay hai người, trầm giọng nói: “Lần này nếu được yên trở về Trung Nguyên, các nàng ở nhà của ta, cũng không là nô tỳ nữa!”.

Thân thể Tây Lâm cùng Nhượng Na khẽ run, bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn phía Hạ Tầm tràn ngập ngạc nhiên vui mừng cùng hi vọng.

Các nàng cũng là người có máu có thịt, hơn nữa có vẻ đẹp người thường khó bằng, chỉ bởi vì các nàng xuất thân hèn mọn, cho nên nguyện vọng của các nàng đối với cuộc sống của mình cũng là thấp kém mà nhỏ bé, dưới sự nơm nớp lo sợ, các nàng chỉ muốn ở dưới

điều kiện tiên quyết không khiêu khích bất luận kẻ nào không thoải mái, để cho chính mình có một chút hạnh phúc nho nhỏ, một chút bảo đảm nho nhỏ.

Hạ Tầm chỉ là một câu nói hàm hồ, liền đã làm cho các nàng kinh sợ, các nàng thậm chí còn chưa từng rõ tâm ý của Hạ Tầm, nhưng cũng không dám hỏi, các nàng chỉ là trước sau như một, nghe theo chủ nhân an bài. Các nàng trả giá nhiều như vậy, cũng cảm thấy không có gì không tồi, nhưng mà một câu hứa hẹn ngữ yên bất hưu của Hạ Tầm, các lại là cảm thấy thỏa mãn rất lớn.

Cuộc đời các nàng, thực giống như cỏ nhỏ yếu ớt, chỉ cần rắc lên cho các nàng một chút mưa móc ánh mặt trời, các nàng liền sẽ cảm thấy mỹ mãn.

Trong ngõ nhỏ, một tiểu cô nương xinh đẹp trên thân mặc áo ngắn màu xanh lá tay áo hẹp, hạ thân mặc một cái váy đỏ cây lựu, lưng buộc thắt lưng dệt lụa hoa rộng chừng một ngón tay đang chống cằm ngồi xổm ở cửa khách sạn, đây là một tiểu cô nương người Hán tóc đen, mắt đen, bộ dáng trắng ngần kia lại là người gặp người thích.

Một đôi mắt to linh động kia của nàng đang không ngừng từ trên người người đi đường đi ngang qua nhanh chóng lướt qua, nàng đang tìm kiếm mục tiêu thích hợp.

Trần Đông thúc thúc cùng Hiệp An thúc thúc bị thương cần lượng lớn tiền mới có thể trị liệu, Tây Lâm tỷ tỷ dặn qua nàng không nên một người chạy loạn, nàng đành phải canh giữ ở trước cửa khách sạn, nếu có dê béo qua nơi này, nàng tự nhiên là vui lòng xuống tay.

“Hắc, Tái Nhi cô nương, lại đang tìm dê béo sao?”

Một người nam nhân người da trắng cao lớn đi đến bên người Đường Tái Nhi, tóc hắn là rối màu đỏ nâu tung, ngũ quan thô kệch, nếu nhìn kỹ, ngược lại cũng tính là xem như đàng hoàng, chỉ là ngũ quan của hắn có xu thế hướng chính giữa tập trung, mà chính giữa nhất của ngũ quan, cái mũi vừa to vừa cao càng là dị quân đột xuất, cho nên nhìn lại một cái, ngươi sẽ chỉ chú ý tới cái mũi to của hắn hắn, một đầu tóc nâu đỏ rối tung, lại thêm lên một cái mũi to, xa xa thoáng nhìn, giống nhau một con sư tử.

Hắn dùng một mồm tiếng Hán chất lượng kém cười hì hì cùng Đường Tái Nhi bắt chuyện, Đường Tái Nhi nhướng lên con ngươi cho hắn một cái trừng mắt hoạt bát, không nói chuyện. Nam nhân kia ngược lại không xem như người ngoài, liền ở bên cạnh Đường Tái Nhi đặt mông ngồi xuống, cười nói: “A… Tái Nhi, Nhượng Na tỷ tỷ của ngươi đâu?”

Đường Tái Nhi rất cảnh giác trừng mắt nhìn hắn một cái, giống chó nuôi bảo vệ chủ cảnh cáo nói: “Này! Đại thúc Đạt Khắc, Nhượng Na là người bên người cha nuôi ta, ngươi không nên đánh chủ ý nàng!”

Người kia là một người Đường Tái Nhi từng xuống tay trộm qua túi tiền, lúc ấy hắn uống say rồi, đang qua nơi này, kết quả sau khi túi tiền bị trộm, khóc trời kêu đất, đau khổ tột cùng, vậy mà muốn tìm chết, Đường Tái Nhi thấy hắn thật sự đáng thương, vì thế liền làm bộ như nhặt được túi tiền của hắn, lại trả lại cho hắn, hai người liền như vậy quen biết, ai biết lòng tốt không được báo tốt, xú gia hỏa này trong lúc vô ý sau khi nhìn thấy Nhượng Na tỷ tỷ của nàng, lại có thể chảy nước miếng chảy ba thước, lại là hát tình ca lại là tặng món quà nhỏ.

Cái này thì thôi, nhưng là nghe nói hắn ở quê hương còn có lão bà, hơn nữa đã có ba đứa con trai, một đứa con gái ngươi nói có tức người hay không? Đương nhiên, cha nuôi có bốn con gái, một đứa con trai, có vẻ như so với hắn còn nhiều chút, chẳng qua Nhượng Na tỷ tỷ vốn chính là người của cha nuôi, Đường Tái Nhi tiểu gia hỏa này là rất hộ thực, nhà của mình, như thế nào có thể để người ngoài nhớ nhung?

Đại thúc Đạt Khắc trong miệng nàng chẳng hề để ý nói: “Cha nuôi ngươi rốt cuộc là loại người nào, nếu hắn thật có bản lĩnh, như thế nào để các ngươi rơi xuống bước tình thế này? Lại nói, cho dù Nhượng Na cô nương là nữ nô của hắn, nàng cũng có thể thích ta!”