← Quay lại trang sách

Chương 831 Lừa trong lừa (3)

Đại hán này ngoài bốn mươi, mặt đen, gò má giống như đao gọt, xương gò má rất cao. Hai con mắt hẹp dài phi thường lợi hại, hắn xách roi ngựa bước đi vào lều, chỉ thấy trong lều một tấm nỉ đỏ, hai dãy chiếc kỷ trà, trên mấy cái bàn còn bày trà sữa, pho mát cùng mấy bàn mì phở rán qua mỡ lợn.

Người này cũng không khách sáo, sải bước đi đến chỗ trên bên trái khoanh chân ngồi, giống như một con kên kên, nhìn chằm chằm vị thương nhân ăn mặc đẹp đẽ quý giá đối diện kia. Trầm giọng hỏi: “Ngươi chính là Thác Bạt Minh Đức?”

Đối diện hắn vị thương nhân vừa mới ngồi xuống kia hướng hắn hạ thấp người, mỉm cười nói: “Tại hạ chính là Thác Bạt Minh Đức, các hạ… chính là Thoát Thoát Bất Hoa đại nhân hả?”

Thoát Thoát Bất Hoa hừ lạnh một tiếng, đem roi ngựa hướng trên chiếc bàn đặt xuống, hơi hơi ngẩng cằm, kiêu căng nói: “Ngươi có làm ăn lớn bao nhiêu, không phải muốn Thoát Thoát Bất Hoa ta đến bàn với ngươi, hả?”

***

Sau nha môn Túc Châu vệ, dưới giàn cây nho, bàn đá ghế đá, nước đầm đìa, một quả dưa hấu dùng nước giếng ép qua cắt thành hơn mười khối, bày một bàn. Tiểu nha đầu Đường Tái Nhi an vị ở trước bàn đá, cùng đầy bàn dưa hấu kia phấn đấu, bụng nhỏ của nàng ăn đã tròn nhẵn, trên má tràn đầy nước dưa hấu, nhìn bộ dạng kia, không đem những dưa hấu này tiêu diệt sạch sẽ, nàng là sẽ không bỏ qua.

Trên đất chải một cái chiếu, Hạ Tầm mặc bào nhẹ, hai chân trần nằm ở trên chiếu, đầu gối lên trên đùi đầy đặn rắn chắc của Tô Dĩnh. Tây Lâm cùng Nhượng Na mặt đối mặt khoanh chân ngồi ở bên trái Hạ Tầm, trên đùi đều đặt một mâm nho rửa qua, các nàng một kéo kéo tinh tế lột vỏ, lại dùng cây tăm khêu đi hạt, sau đó nhét đến trong miệng Hạ Tầm.

Tạ Tạ ngồi ở Hạ Tầm nghe một bên, buồn buồn nói chuyện: “Sau khi nghe nói tin tức tướng công mất tích, mấy vị tỷ muội trong nhà thật sự là… ài, thiếp bình thường cũng tự nhận là người có chủ ý, khi đó lại giống như mất hồn. Cầm lấy cái này quên cái kia, vừa mới nói chuyện qua cũng không nhớ rõ chính mình nói qua cái gì, thiếp cũng như thế, lại càng không cần nói mấy tỷ muội khác, thật ra thiếp đối với đại tỷ luôn luôn là không quá chịu phục, nhưng thời điểm này thực phục nàng rồi…”

Tạ Tạ khe khẽ thở dài nói: “Trong phủ trên dưới, phu nhân làm gọn gàng ngăn nắp, khách nhân lui tới thăm hỏi, cũng đều tiếp đãi khéo, không khiến người ngoài nhìn chúng ta chê cười, nhưng sau lưng, nàng rơi nước mắt tuyệt không so với chúng ta ít hơn. Hoàng hậu nương nương gần đây thân thể càng ngày càng kém, bệnh đau đầu phát tác càng lúc càng lợi hại, loại thời điểm này chẳng những không thể trấn an phu nhân, mà phu nhân còn phải thường đi thăm trong cung.

Tạ Tạ thật sự là vô dụng, xưa nay lấy tự xưng là nữ Gia Cát, nhưng thời điểm này… nếu không phải phu nhân nhắc nhở cùng duy trì, hơn nữa kiên trì bảo Dĩnh tỷ tỷ cùng chúng ta tiếp nhận đến quản, Tiềm Long tâm huyết tướng công một tay sáng tạo thật muốn nước chảy về biển đông.

…Đi Tây Vực tới tìm tướng công, chính là ba người chúng ta, người còn lại lo liệu trong nhà, Tử Kỳ một thân võ công, độc lai độc vãng quen rồi, chúng ta sau khi biết tin tức của tướng công, nhất thời cũng không tìm thấy nàng, đã gọi người ở mấy chỗ liên lạc để lại lời nhắn cho nàng, thật ra không để lại tin tức cũng không sao, tin tức tướng công toàn bộ Tây Lương đã không ai không biết, Tử Kỳ sau khi được tin tức, nhất định sẽ mau chóng tới!”

Hạ Tầm ừ một tiếng, không thoải mái hưởng thụ Tây Lâm cùng Nhượng Na ôn nhu hầu hạ nữa, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, cầm bàn tay của Tạ Tạ, nhẹ giọng nói: “Ta biết, khổ các nàng rồi!”

Tạ Tạ lắc đầu, ôn nhu nói: “Đã làm nữ nhân của chàng, tự nhiên cùng chàng cùng sướng khổ, chẳng lẽ chỉ biết hưởng phúc Quốc Công phu nhân kia sao? Tướng công toàn nói lời khách khí. Chính là, tướng công nghỉ qua hôm nay, có phải nên gia tăng hành trình, sớm trở về Kim Lăng, cũng dễ khiến người trong nhà buông lỏng hay không. Chúng ta bôn ba bên ngoài, ngược lại dễ chịu một chút, phu nhân cùng Tiểu Địch các nàng ở nhà, ngược lại càng chịu dày vò, từng người gầy yếu…”

Hạ Tầm trầm giọng nói: “Nhà tự nhiên là phải về, lại không nóng lòng nhất thời. Tín sứ đã phái ra, chờ các nàng được tin tức ta trở về an toàn, tâm sự tự nhiên có thể buông. Một đường này trở về, ta còn có một việc phải làm, nếu về Kim Lăng trước, chỉ sợ liền phải mất tiên cơ, cho nên…”

Tạ Tạ kinh ngạc nói: “Đại quân Thiếp Mộc Nhi đã lui bước, tướng công còn có chuyện gì phải làm?”

Hạ Tầm trịnh trọng nói: “Kẻ thù bên ngoài đã lui bước, nhưng mà, máu của ba ngàn tướng sĩ, không thể chảy không! Cho dù trên tận chín tầng trời dưới suối vàng, ta cũng muốn đem Vu Kiên đào ra, cáo tế bọn họ trên trời có linh thiêng!”

***

Dưới núi Kì Liên, trong lều trướng đỉnh màu xám kia, đại hán mặt đao như tước không kiên nhẫn hướng đối diện tên thương nhân ăn mặc đẹp đẽ quý giá kia nói: “Lăn qua lộn lại, ngươi muốn nghiệm tới khi nào mới bằng lòng tin tưởng? Địa phương này, ai dám mạo danh Thoát Thoát Bất Hoa ta? Lại nói, ta lại không có bản lĩnh biết trước, còn có thể

trước đó giả tạo bảo lưu dấu gốc của ấn triện sao! Ngươi rốt cuộc có cái bí mật lớn gì nói với ta?”

Đối diện thương nhân kia cười tủm tỉm nói: “Thoát Thoát Bất Hoa đại nhân, an tâm một chút đừng vội, an tâm một chút đừng vội, chúng ta ở trong này, chẳng lẽ còn có thể chạy trốn hay sao? Chuyện này, thật thật trọng yếu phi thường, tại hạ không dám vô ý! Xin chờ, ta cẩn thận khám nghiệm một phen nữa, lập tức liền xong rồi!”

Trên thảo nguyên ngoài cùng nhất trong dãy lều trướng màu trắng kia, Thoát Thoát Bất Hoa tai to mặt lớn cả kinh trợn mắt há hốc mồm, lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi nói cái gì? Ngươi muốn giúp ta chạy trốn, đi Ngoã Lạt xưng hãn?”

“Phải!”

Thác Bạt Minh Đức từ sau bàn đứng lên, đem ấn ngọc nho nhỏ kia hai tay nâng lên, trịnh trọng trả về trong tay Thoát Thoát Bất Hoa, lại lui ra phía sau vài bước, hơi vén vạt áo, ở trên thảm nỉ quỳ xuống, dập đầu nói: “Thần tổ phụ, năm đó chính là thần của Đại Nguyên, ở xá thứ hỏa châu Nhâm Đạt Lỗ Hoa Xích, thần vẫn hy vọng, người Mông Cổ chúng ta có thể đoàn kết lại, tái hiện uy phong Đại Nguyên. Điện hạ chính là hệ hậu duệ bệ hạ Ích Tông Đại Nguyên ta, thần sao nhẫn tâm để cho điện hạ làm tù của Đại Minh, sống già ở đây. Thần lần này đến, chính là muốn giúp điện hạ chạy ra sinh thiên, ba vương Ngoã Lạt nhất định sẽ vui vẻ nghênh đón, phụng nghênh điện hạ làm Khả Hãn!”

Mộc Tam Thủy cải trang Thoát Thoát Bất Hoa mập mạp kia một mặt mồ hôi lạnh, thịt béo trên má cũng đang run run, trong lòng kêu thảm thiết giống như giết heo: “Sư phụ, ta chỉ muốn lừa chút tiền tiêu chút mà thôi, như thế nào… như thế nào một đầu chui vào một vũng nước đục như vậy, đây chính là mua bán mất đầu!”