← Quay lại trang sách

Chương 833 Cho mời phu nhân (1)

mang Hạ Tầm sau khi khuyên giải một lúc lâu, thật vất vả khuyên Tống lão tướng quân hết tức rồi, theo tiểu nhi tử không bớt lo kia của hắn đi, đám người Tạ Tạ cùng Tô Dĩnh liền từ mặt sau bình phong đi ra. Tạ Tạ nói với Hạ Tầm: “Tướng công, thiếp nghe Tống Tam công tử nói tình huống trải qua, tựa như rất có kỳ quái, nơi đó thế nào nhưng lại toát ra một thật một giả giả hai kẻ Thác Bạt Minh Đức cùng Thoát Thoát Bất Hoa?”

Hạ Tầm nói: “Không sai, ta cũng phát giác không đúng, đáng tiếc đương sự phần lớn đều bị giết tại chỗ, chỉ có một A Cát Đa Nhĩ Tế còn có một tên thị vệ của Thác Bạt Minh Đức còn sống, A Cát Đa Nhĩ Tế chặt đứt một tay một chân, giờ đang hôn mê bất tỉnh, tên thị vệ kia thương thế cũng không nhẹ, chi tiết tình hình chúng ta tạm thời không thể hỏi, chẳng qua cách nói của Tống Tam công tử đoán Thác Bạt Minh Đức cố bố nghi trận, tựa như có chút nói không qua”.

Tạ Tạ nói: “Tướng công, thiếp ở mặt sau bình phong khi nghe Tống Tam công tử nói, bỗng nhiên cảm thấy, trường hợp như vậy, cùng một loại lừa dối Thiên thuật trong chốn giang hồ có chút tương tự…”

Thần sắc Hạ Tầm khẽ động, vội nói: “Nàng là nói…”

Tạ Tạ nói: “Ừm, thiếp nghĩ, có thể là có người theo dõi Thác Bạt Minh Đức, đem hắn trở thành một đầu dê béo, muốn thiết lập mưu lừa tiền tài của hắn hay không? Kết quả đám lừa gạt này cũng không biết Thác Bạt Minh Đức có một tầng thân phận khác, thời khắc mấu chốt đi lừa vừa vặn bị Tống Tam công tử dẫn người phá hư. Những binh Tây Lương này cực kì hận những kẻ thù này dùng âm mưu thủ đoạn hại chết đồng chí bọn họ, xuống tay tàn nhẫn, đến nỗi chặt đứt người sống.”

Hạ Tầm chậm rãi vuốt cằm: “Không phải không có khả năng… chẳng qua, dù có cao thủ Thiên Môn tham dự trong đó, cũng cùng người hòa sự tình chúng ta muốn tra không quan hệ. Bọn họ chỉ vì mưu tài mà thôi, chuyện này chỉ cần địa phương quan phủ đi truy tra là được, ta để ý là Thác Bạt Minh Đức cùng Vu Kiên hai người kia. Nay Thác Bạt Minh Đức đã chết. Mà Vu Kiên này…”

Hạ Tầm ở trong phòng đi lại sau một lúc lâu, lắc đầu thở dài: “Tống Tam công tử này đánh giặc có thể là hảo thủ, nhưng là bảo hắn bắt người, cùng một chút gian tế gián điệp đọ thủ đoạn, hắn thật đúng là không được, ta thấy, vẫn là bảo người đem những thủ hạ này của Thác Bạt Minh Đức chuyển giao lại đây đi. Do ta tự mình thẩm vấn, cần phải biết rõ ràng Vu Kiên ở đâu, nếu Vu Kiên bên này ra lại cái lối rẽ gì, muốn đối phó Kỷ Cương liền càng thêm khó khăn rồi!”

Trong chuyện này có hay không tên lừa gạt nào đục nước béo cò, Hạ Tầm cũng không để ý, hắn cũng không có tinh lực kia quan tâm loại việc nhỏ này, hắn cần là Thác Bạt Minh Đức cùng Vu Kiên, hai người kia mới là mấu chốt lật đổ Kỷ Cương. Bây giờ Thác Bạt Minh Đức đã chết, phần thắng của Hạ Tầm đã giảm nhiều, chỉ có thể mong đợi Vu Kiên, nhưng Vu Kiên lại ở đâu không rõ, người này rốt cuộc thân ở chỗ nào, thật sự khiến người rất phí suy nghĩ.

Trước đây, Tống Anh liền dùng hình tra hỏi qua người bắt được của Thác Bạt Minh Đức. Nhưng là những người đó thật đúng là không biết. Đại Tổng quản của Thác Bạt Minh Đức hướng bản thân Thác Bạt Minh Đức xin nghỉ, chỉ cần Thác Bạt Minh Đức gật đầu đáp ứng liền được rồi, hẳn không cần thông báo người thủ hạ, cho nên Vu Kiên đi hướng nào, chỉ có bản thân Thác Bạt Minh Đức cùng mấy tên thân tín bên người hắn mới biết được, mà những người này bây giờ đều đã chết ở bộ lạc An Cách Nhĩ, muốn tra tin tức Vu Kiên bên này tự nhiên không thể nào tra nổi.

Hạ Tầm cùng vợ yêu đang ở trong sảnh liền việc này ngươi một lời ta một câu đoán phân tích, cửa bỗng nhiên có người cao giọng bẩm báo: “Quốc Công gia, Tống Thịnh tướng quân cầu kiến…”

Hạ Tầm rất là kinh ngạc. Tống Thịnh lão Hầu gia lúc này vừa mới rời đi không lâu, như thế nào lại đã trở lại?

Hạ Tầm vội vàng xua tay, muốn mấy thê thiếp mang theo Đường Tái Nhi đi tránh đến mặt sau bình phong, hắn đi ra khỏi phòng khách, tự mình đón chào. Hạ Tầm vừa đến sảnh ngoài, chỉ thấy Tống Thịnh sắc mặt nghiêm chỉnh trầm trọng đứng ở dưới bậc.

Hạ Tầm vừa mới chắp lên hai tay, một tiếng:“Lão Hầu gia” Còn chưa rời miệng. Tống Thịnh liền một cái bước xa nhảy lên bậc thang, vội khó dằn nổi bắt lấy cổ tay Hạ Tầm, đem hẳn kéo hướng trong sảnh, trong miệng trầm giọng nói: “Quốc Công, chỉ SỢ muốn ra việc lớn rồi!”.

Hạ Tầm vẻ mặt mờ mịt bị hắn kéo vào phòng khách. Nghi hoặc nói: “Lão Hầu gia cớ gì kinh hoảng như thế?”

Tống Thịnh nói: “Tiểu khuyển lỗ mãng, làm hỏng việc. Lão phu quá tức. Thấy hai người sống kia đã cứu tỉnh lại, liền tự mình thẩm vấn, kiểm tra thực hư thân phận người chết, ngoài ý muốn phát hiện…”

“Um?”.

Tống Thịnh hít vào một hơi thật dài nói: “Thoát Thoát Bất Hoa là trưởng huyền tôn hậu chủ Bắc Nguyên Thoát Cổ Tư Thiết Mộc Nhi, tám tuổi thụ phong Đài Cát, trong tay có một cái ấn hoàng thất phong cáo chứng minh thân phận tước vị này. Lúc trước, Thoát Thoát Bất Hoa là một đứa bé, gia tướng của hắn mang theo hắn chạy trốn trên đường bị quân Minh ta bắt được, liền đem cái cái ấn giám này giấu đi, chỉ nói chạy trốn vội vàng, mất đi ở trong vương phủ.

Về sau không thể tìm, chỉ cho là loạn binh lấy làm hàng hóa giấu riêng đi, khi đó Bắc Nguyên ở Trung Nguyên còn có rất nhiều binh mã còn sót lại, Giang Nam lại có rất nhiều bộ hạ cũ, ngoại lỗ của Trương Sĩ Thành, Trần Hữu Lượng chưa trừ, Trung Nguyên không yên, cũng không có người để ý chuyện này. Ai ngờ, Thoát Thoát Bất Hoa vẫn giữ lại cái ấn giám này, mà bây giờ, cái ấn giám này không thấy nữa!”

Ánh mắt Hạ Tầm phát lạnh, trầm giọng nói: “Không thấy nữa?”

Tống Thịnh nói: “Phải! A Cát Đa Nhĩ Tế khai nhận, lúc ấy Thác Bạt Minh Đức kia nói có công việc trọng đại bẩm báo, trước cần nghiệm chứng thân phận của Thoát Thoát Bất Hoa. Thoát Thoát Bất Hoa liền lấy cái ấn này làm tín vật. Thoát Thoát Bất Hoa vốn đem cái ấn kia xem như côi bảo, một mực giữ kín không lộ người, nhưng là qua mấy chục năm, năm đó hòng ảo tưởng Bắc Nguyên phục nhập Trung Nguyên sớm tan biến, hắn tự

giác cả đời này sống quãng đời còn lại như thế, không bao giờ có thể rời đi nữa, cái ấn này cũng liền không quá xem trọng.

Hơn nữa lúc ấy là ở bên trong bộ lạc của hắn, hắn cũng không ngờ đối phương dùng lừa gạt, cho nên liền đem cái ấn giám này làm như tín vật, ai ngờ đối phương khám nghiệm thật lâu sau, một mực kéo dài không làm kết luận, đúng vào lúc này tiểu khuyển dẫn binh chạy tới, hai bên một lời không hợp liền ra tay quá nặng, kết quả… cái ấn này vậy mà không cánh mà bay rồi”.

Con mắt Hạ Tầm hơi hơi nheo lên, trầm ngâm nói: “Không cánh mà bay?”

Tống Thịnh không lưu loát nói: “Phải! Không cánh mà bay!”

Hai người liếc nhau, sắc mặt đều lạnh lùng hẳn lên.

Thì ra lúc ấy Tống Anh mang theo Cam Lương tinh kỵ đầy mình sát khí chạy tới, lãnh binh lại là Phong Liệt Viêm ở tám trăm dặm biển cát may mắn còn sống, thật đem đoàn người Thác Bạt Minh Đức kia xem thành kẻ thù sống chết không đội trời chung, đối phương chỉ làm chút chống cự, bọn họ liền mượn cơ hội ra tay quá nặng rồi. Lúc này, phân biệt bị vây bên trong hai cái lều vải Thác Bạt Minh Đức thật cùng Thoát Thoát Bất Hoa thật, đều nghĩ đến người cùng mình đang mật bàn là mục tiêu chân chính bọn họ muốn liên hệ.

Thoát Thoát Bất Hoa thật vừa thấy quân Minh giết đến, lập tức cùng tộc nhân khác trong một cái lều của hắn chém giết hẳn lên, nhất thời nổi trận lôi đình. Hắn mặc dù bị khống chế ở dưới núi Kì Liên. Hạn chế tự do, nhưng mà Đại Minh đối với hắn cũng không có ức hiếp khắt khe, hơn nữa hắn cùng với thế giới bên ngoài tiếp xúc không nhiều lắm, trong bộ lạc lại bởi vì huyết thống tôn quý của hắn, đối với hắn đều mười phần cung kính, cho nên Thoát Thoát Bất Hoa này ở trong bộ lạc của mình có thể nói cao cao tại thượng, cực kì kiêu hoành ương ngạnh.

Cơn giận như vậy không hắn chịu qua bao giờ? Lúc này liền nhảy khỏi lều đến lớn tiếng quát lớn. Những binh lính Cam Lương này đang muốn tìm cơ hội giết người, lại không biết thân phận chân chính của hắn, vừa thấy người này nói năng lỗ mãng, lập tức ra tay dạy dỗ, Thoát Thoát Bất Hoa không chịu yếu thế, lập tức rút đao đánh trả, hai bên liền đánh ra chân hỏa.