← Quay lại trang sách

Chương 836 Đăng đường nhập thất (2)

Dưới bầu trời đêm, một bóng người uốn cong như cá chép xuyên sóng, du nhiên kích vọt vào sân của Hạ Tầm, rơi xuống đất không tiếng động, nhẹ như con báo, thân hình kia chỉ thoáng dừng một chút, liền bước đi về phía trước.

Sau núi giả, bên ao nước, dưới cây tử đằng, chỗ đồng thời đứng ra mấy bóng người, cánh tay bưng, tư thế có chút cổ quái, cẩn thận nhìn một cái, thì ra bọn họ đều có nỏ mạnh nơi

tay. Từ Khương ấn chặt chuôi đao, từ bóng tối dưới hành lang chỗ chậm rãi đi ra, đứng ngay cửa, giống như một pho tượng môn thần.

Hẳn nghiêm nghị nhìn về phía người đi đêm kia chân không dính bụi bước đi đến kia, người một thân trang phục đi đêm này lại có thể lặng yên không một tiếng động thông qua phòng vệ bên ngoài, không có một người cảnh báo nàng liền xuất hiện trong nháy mắt, cái thân thủ này cũng quá kinh người chút, nhưng mà thân thủ cao minh tới đâu, có thể trốn qua năm sáu cây nỏ mạnh bắn chụm? Từ Khương cười lạnh giơ một tay lên, liền muốn thét ra lệnh bắn tên.

Người đi đêm kia thấy bọn họ vọt ra, lại đột nhiên đứng lại, hừ lạnh nói: “Đang ở trong Túc Châu vệ, còn cần phòng bị như thế? Các ngươi phải hay không cẩn thận qua đầu rồi?”

“Dát?”

Từ Khương vừa nghe thanh âm kia, thân thể nhất thời cứng đờ, người nọ chỉ nói một câu, liền lại bước đi về phía trước, Từ Khương nửa giơ tay vội vàng hướng phía sau vung lên, bóng người ẩn núp ở các nơi đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng, Từ Khương lui ra phía sau một bước, dán hành lang đứng vững, thấp giọng nói: “Phu nhân!”

Người nọ ở trước mặt hắn đứng lại, hỏi: “Hắn đâu?” Nghe thanh âm kia, hơi hơi có chút run rẩy, hít thở cũng dồn dập hẳn lên.

Từ Khương thấp giọng nói: “Quốc Công tối nay ở gian phòng thứ hai bên trái!”

Người nọ hai vai vừa động, lập tức hướng phía bên trái lao đi, hai chân tựa như trượt dán mặt đất, nhanh đến như quỷ mỵ, Từ Khương thở một hơi, lại ẩn vào trong bóng đêm lần nữa.

Trong phòng, Hạ Tầm vuốt ve cái mông mượt mà của Tạ Tạ, giống như thưởng thức một quả cầu bằng ngọc, tiếp tục nói: “Ta vừa trở về, không thể ở chỗ này lưu luyến không đi. Vu Kiên phải bắt, ấn kiềm phải tìm, nhưng hoàng đế cũng phải lập tức gặp một lần. Còn có Dĩnh Nhi nói đúng ta nói qua những sự tình này rồi…”

Hạ Tầm thở dài thật dài nói: “Không nghĩ tới ta mất tích đối với Song Tự ảnh hưởng lớn như vậy, Hứa Hử tuy là một tên hải tặc chịu chiêu an, nhưng là Song Tự vệ cùng các vệ khác của thủy quân Đại Minh ta từng kề vai chiến đấu qua, ta vốn cho rằng, sớm nên ở chung hòa hợp lẫn nhau…”

Tô Dĩnh sâu kín thở dài: “Ở trước mặt lão gia, bọn họ tự nhiên hòa hợp vô cùng. Nhưng lmà…”

Tạ Tạ nói: “Lúc trước, bởi vì một án Song Tự vệ, thủy quân Chiết Đông rất nhiều người bị liên lụy, tuy nói Song Tự vệ là vô tội, nhưng trên đời này giúp lí không giúp thân có thể có mấy người? Bọn họ xuất thân hải tặc, các tướng thủy quân Chiết Đông vốn liền đối với bọn họ xem thường coi nhẹ, qua một chuyện này tự nhiên càng thêm hiềm khích. Thủy quân Chiết Đông không dám trêu chọc ngươi, lại không sợ Song Tự vệ. Song Tự vệ ở trong triều trừ ngươi ra cũng không có ngọn núi dựa vào khác, lúc ngươi có mặt còn tốt, ngươi không có mặt, bọn họ tự nhiên chịu người xa lánh”.

Hạ Tầm nặng nề hừ một tiếng: “Ngũ quân đô đốc phủ vẫn là Từ Cảnh Xương quản sự hả? Chẳng lẽ hắn liền ngồi không xem đến sao?”

Tô Dĩnh nói: “Từ Đại đô đốc căn cơ còn thấp, lại nói, diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó đối phó, phía dưới tầng tầng, Từ Cảnh Xương cũng không thể mọi chuyện hỏi đến, hơn nữa rất nhiều chuyện khiến người buồn bực phiền muộn, lại không đến nỗi trở nên gay gắt đến tình trạng nháo đến trước mặt Từ Cảnh Xương, hắn cũng có lòng không có sức. Trừ duyên cớ xuất thân, tướng lãnh thủy quân Chiết Đông hệ đem Song Tự vệ xem như người ngoài, còn có một cái duyên cớ, lại là bởi vì rất nhiều người nhà tướng sĩ Song Tự vệ kinh doanh buôn bán trên biển, rất là kiếm tiền, bọn họ phi thường đỏ mắt.

Thật ra, nếu chỉ là phân một ly canh cho bọn hắn vốn cũng không có chuyện gì, chỉ là trong này đã có một mũi đội tàu nhà chúng ta chuyên vì Tiềm Long kiếm lấy kinh phí, nếu là nhân viên lộn xộn, khó tránh khỏi sẽ tiết lộ tin tức, cho nên chúng ta luôn mãi lo lắng, thà rằng đưa nhiều chút lễ, cũng không thể để bọn hắn nhúng tay, cứ như vậy, Song Tự chúng ta nắm giữ cảng lớn nhất, tài nguyên nhiều nhất, tự nhiên liền thành cái đinh trong mắt bọn họ”.

Hạ Tầm im lặng một lát, an ủi nàng nói: “Đừng quá lo lắng, không phải là bị chút ủy khuất sao, tin tức ta còn sống bây giờ nhất định đã truyền về kinh rồi, bọn họ biết ta còn, nhất định sẽ có điều thu liễm”.

Tô Dĩnh ừ một tiếng, Tạ Tạ nói: “Phải, theo ta thấy, tướng công bây giờ chân chính nên là quan tâm, còn nên là Kỷ Cương tên đối đầu kia. Hoàng Thượng bắc chinh, tướng công mất tích, trong núi không có lão hổ, hầu tử xưng đại vương, bây giờ Kỷ Cương lại là so với trước kia càng thêm ương ngạnh không ai bì nổi”.

Hạ Tầm lộ ra vẻ mặt tựa cười mà không cười nói: “Kỷ Cương sao… hừ, hắn càng ương ngạnh càng…”

Hạ Tầm vừa mới nói tới đây, lỗ tai bỗng nhiên khẽ động, ánh mắt nhất thời sắc bén hẳn lên. Hầu như cùng lúc đó, nến đỏ trên bàn tối sầm lại, giống như bị một cơn gió mạnh đè thấp ngọn lửa, một bóng người vào phòng, nhanh nhẹn vòng qua bình phong, đã bổ nhào đến trước màn, màn che một phần, Hạ Tầm cũng chỉ như kiếm, từ đuôi đến đầu, đã chuẩn xác địa để ở chỗ cổ họng người kia.

Ánh nến một lần nữa sáng lên, nhìn một cái thấy rõ người tới, Tạ Tạ cùng Tô Dĩnh sợ hãi kêu một tiếng, chỉ thấy mặt đỏ tai hồng, lập tức vươn tay đi đoạt cái chăn mỏng manh kia, liều muốn che hết thân thể của mình… mạng