← Quay lại trang sách

Chương 897 Nữ tử giả tú tài thành cô gia (1)

Hai gia nhân áo xanh mũ quả dưa cao thấp đánh giá Tiểu Anh vài lần, nhất thời lộ ra nụ cười hài lòng. Cái tiểu hậu sinh này thật sự là rất tuấn tú , ngay cả nam nhân nhìn đều có điểm tâm ngứa, cái này nếu đem hắn mang về, được đại lão gia nhà mình nhìn trúng, số tiền thưởng là chạy không được. Chậm đã, còn phải hỏi trước rõ ràng, chớ để là con cái nhà quan lại, vậy cũng không thể trêu vào. Nếu như đã cưới vợ, tiểu thư nhà mình còn có thể làm thiếp hay sao?

Một gia nhân họ khan một tiếng nói: “Đi Từ Mỗ sơn? Đường thật ra không xa lắm, nhưng mà mấy ngày hôm trước hạ xuống trận mưa to, đem cầu đi qua đánh sập rồi, một đường này phải qua mấy chỗ đưa đò mới qua được, hôm nay trước cơm chiều sợ là đuổi không đến, tiểu tướng công đây là đi làm cái gì?”

Tiểu Anh vừa nghe hôm nay đuổi không đến, không khỏi thất vọng, thuận miệng đáp: “Ồ, ta… ta đi Từ Mỗ sơn thăm người quen, trước kia đều là đi cùng gia phụ, cũng không nhớ rõ đường, tự mình đi, lại có thể nhận không ra”.

Gia nhân nọ cười nói: “Ồ, xem tiểu tướng công nhân phẩm bực này, ngựa cũng thực hùng tuấn, nhất định là con nhà quan lại”.

Tiểu Anh nói: “Đại thúc nói đùa, tiểu sinh chỉ là người gia đình bình thường, nơi nào có thể là người nhà quan lại”.

Một gia nhân khác nhân tiện nói: “Nay phong cảnh rất tốt, tiểu tướng công đi thăm người quen, như thế nào không đem tiểu nương tử theo luôn”.

Tiểu Anh nghe nói qua Trung Nguyên có thể tùy ý chạy tứ phương phải là người có công danh, liền tự cho là thông minh nói: “Ồ, tiểu sinh là tú tài, đang muốn chuyên chú đọc sách, tranh thủ khảo trúng cử nhân, tiền đồ quan trọng hơn, tuổi cũng trẻ, còn chưa từng lo lắng tới cưới vợ”.

Hai gia nhân vừa nghe mừng rỡ, chạy nhanh tới nói: “Tiểu tướng công, không nói gạt người, muốn ta chỉ đường cũng không phải không thể, chỉ là bởi vậy đi xuống nữa thì

đường đi đã bị hồng thủy mấy ngày trước làm cho suy sụp. Ngươi nếu đi lung tung xuống, một khi đi nhầm đường thì cũng là dục tốc bất đạt. Thật không dám đấu diếm, lão gia nhà ta sáng sớm ngày mai đang muốn hướng Từ Mỗ sơn đi làm buôn bán, lão gia nhà ta rất hiếu khách, tiểu tướng công nếu nguyện ý, không ngại đi tới nhà của ta ở nhờ một chuyến, ngày mai cùng lão gia nhà ta cùng đường mà đi, ngươi xem được không?” “Cái

này…”

Tiểu Anh trong lòng khó xử, ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời. Đã qua chính ngọ, nếu như vậy mù quáng đuổi xuống, chỉ sợ thực đi ra không được Từ Mỗ sơn, nơi này là dưới chân thiên tử, kinh đô trọng địa, cũng không cần lo lắng sẽ có kẻ xấu vào nhà cướp của, mở hắc điếm gì đó, nếu là ở nhờ một đêm cũng không phải không thể, đành phải hướng hai người nói cảm ơn, theo bọn họ hướng trong thôn mà đi.

Tiểu Anh vừa đi tới, vừa hỏi: “Hai vị đại thúc hậu ở trên đường hình như là đang đợi người?”

Một gia nhân cười gượng hai tiếng nói: “Đúng. Cô gia chúng ta hôm nay muốn tới, chúng ta là phụng lão gia phân phó, ở cửa thôn chờ đón. Không ngại sự, đợi dẫn kiến tiểu tướng công cùng lão gia nhà ta nhận thức, chúng ta lại đi cửa thôn chờ đón là được, cũng không nghĩ tới lại xảo như vậy, cô gia ngày hôm nay cũng tới đây”.

Tiểu Anh nghe xong, cảm giác sâu sắc hai hương nhân này nhiệt thành hiếu khách. Liền không ngừng lại là một phen nói lời cảm tạ.

Trong khi đang đi, phía trước các vài tuần kiểm cầm thiết thước, đeo thiết liên, mặc công phục tạo dịch áp một thanh niên tóc tai bù xù hùng hùng hổ hổ đi tới, trong đó một người lớn tiếng nói: “Hừ! Lại có thể dám gia dạng nam nhân đào tẩu! Tiến cung phụng dưỡng Hoàng Thượng liền đáng sợ như vậy sao? Bà nội nó chứ, đem nàng áp tải đi! Tề lão Nhị, nhân số quy định trong huyện còn kém mấy người?”.

Tiểu Anh tập trung nhìn vào, thanh niên nọ bị đánh tan búi tóc nghênh diện áp đến mặt phấn mi thanh, dung nhan quyến rũ, lại có thể là nha đầu xinh đẹp mười lăm mười sáu tuổi, Tiểu Anh có tật giật mình, tim phành phành đập mạnh, vội vàng hướng ven đường đè thấp nón trúc trên đầu, lại mượn đầu ngựa che thân. né qua,

Mấy tuần kiểm một thân thiết liên thiết thước, đinh đinh đang đang đi lại đây. Hướng bên này liếc mắt một cái, thấy là hai lão gia nhân, dẫn ngựa cho một thiếu niên công tử để râu, nghênh ngang đi tới, hành tích không chút nào khả nghi. Thật ra cũng không để vào trong lòng. Hai bên sát thân mà qua, Tiểu Anh không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.

Trấn Thang Khẩu Triệu viên ngoại mặc một thân trang phục viên ngoại thêu đồng tiền, đầu đội mão viên ngoại, ở bên trong phòng khách vòng quanh trước mặt một hán tử áo ngắn vải thô xem xét từ trên xuống dưới, đem miệng bĩu ra hỏi: “Làm gì?”

Hán tử kia tất cung tất kính nói: “Lão gia, tiểu nhân là thợ đan tre nứa!”

Triệu viên ngoại nhướng mày, khinh thường phất phất tay, hai gia nhân lập tức đem hán tử kia kéo ra, quát: “Cút đi!”

Thợ đan tre nứa nọ khó hiểu bị nắm đến quý phủ, lại khó hiểu bị đánh đi ra ngoài, từ đầu đến cuối cũng nghĩ không rõ ý tứ của vị viên ngoại lão gia này là cái gì.

Triệu viên ngoại lại cao thấp đánh giá một phen người thứ hai, người này quần áo trường bào, giống như có điểm thân phận, nhan sắc liền hoãn hoãn hỏi: “Ngươi là làm cái gì?”

Người nọ vái chào thật dài nói: “Viên ngoại, tại hạ là một vị lang trung tọa đường Giang Nam Xuân Dược điểm”.

Triệu viên ngoại nhãn tình sáng lên, chức nghiệp này coi như có thể diện, vội hỏi: “Ngẩng đầu lên!”

Người nọ vừa ngẩng đầu lên, Triệu viên ngoại giật mình nói: “Như thế nào lớn tuổi như vậy?”

Xem bộ dáng người nọ, sợ là so với hắn cũng không nhỏ hơn mấy tuổi, bất quá bảo dưỡng hoàn hảo, trên mặt không thấy vài đạo nếp nhăn, người nọ cười nói: “Viên ngoại, làm nghề như chúng ta, tuổi càng lớn, càng được người bệnh hoan nghênh, không nói dối gạt ngài, ta còn ngại chính mình còn nhỏ mấy tuổi đây”.

Triệu viên ngoại nổi giận quát hai hạ nhân: “Các ngươi thật sự là phế vật, lớn tuổi như vậy, chỉ sợ đứa nhỏ còn lớn tuổi hơn tiểu thư, các ngươi dẫn hắn tới làm gì?”

Hai hạ nhân vội vàng giải thích: “Không phải lão gia, người này mới hai mươi hai tuổi, còn chưa có thành thân, chúng ta đều hỏi qua”.